Phải lòng gã trai tân
Tôi vào nhà nghỉ quen thuộc, nhắn tin khiêu khích anh nhưng anh vẫn tắt máy
Ly dị chồng khi mới 26 tuổi. Tôi còn quá trẻ để bắt đầu cho một tập kế tiếp. Nhất là tôi chưa vướng bận con cái cũng như hoàn toàn tự chủ về kinh tế. Tôi chẳng mảy may thấy buồn gì cả. Trái lại, tôi còn thích thú với sự tự do vừa có được. Đó cũng là lý do để tôi lần lữa trong việc kết hôn lần thứ hai.
Tôi vẫn muốn tận hưởng sự tự do thêm vài năm nữa. Tôi mở lòng mình, tìm kiếm cơ hội lựa chọn một cách thoải mái. Thế nên đã có lúc danh sách bạn trai của tôi lấp đủ 7 tối mỗi tuần. Còn những cây si tình dài không kể hết. Facebook của tôi gần như hôm nào cũng phải vài lời tỏ tình, khen ngợi.
Những tối tôi đi hát, hoa mang về vài ôm. Những ngày lễ tết, sinh nhật tôi, quà tặng chất đống. Nói vậy chỉ để chắc chắn rằng tôi có giá đến thế nào bất chấp việc tôi đã từng một lần đò. Không hiếm những người tình của tôi nằng nặc đòi cưới. Trong đó phần nhiều là các chàng “zai tân”. Họ chẳng nề hà chuyện tôi có một đời chồng. Nhưng quả thực tôi không muốn cưới ngay. Thế nên, cứ anh chàng nào giục cưới nhiều quá là tôi cho “nghỉ” Đông luôn. Không ít anh chàng chỉ xác định cặp kè với tôi, vui vẻ được lúc nào hay lúc đó. Những kiểu đàn ông như vậy thì tôi lại thích. Không muốn ràng buộc. Không muốn trách nhiệm. Và chưa thích cưới xin. Trong số đó có một anh chàng kém tôi đến 4 tuổi, năm nay vừa ra trường. Chúng tôi có những buổi tối vô cùng ngọt ngào bên nhau. Anh chàng đó cũng đang có bạn gái nhưng cũng đã chia tay bạn gái vì tôi yêu cầu (tôi luôn oái oăm như vậy với tất cả các chàng đến với tôi – dù chỉ vui vẻ cặp kè thì cũng không bao giờ được phép ngủ với cô gái nào ngoài tôi trong suốt thời gian yêu tôi).
Tôi thú thật là ban đầu chỉ là vấn đề sex. Anh chàng còn quá trẻ nên “chuyện ấy” cũng bồng bột và bản năng vô cùng. Tôi thích cái cách anh chàng lăn quay ra ngủ sau mỗi lần “lâm trận”. Tôi thích cái cách anh chàng gồng mình lên để “giữ đạn”, học mót vài chiêu trên phim mang ra thể hiện một cách ngốc nghếch. Tôi thấy mình giống như một bà chị của anh ta hơn là một người tình. Anh chàng tôn sùng tôi, nghe lời tôi cũng như nhất nhất đi theo tôi. Thậm chí ngay cả khi biết tôi có nhiều bạn trai khác, anh chàng cũng chấp nhận (dù hay thở dài buồn bã). Thế nên tôi có bao nhiêu bạn trai, tôi đã làm những gì, ở đâu, tôi đều kể cho anh chàng nghe hết. Tất nhiên, vì cái đầu của tôi luôn đi trước trái tim nên anh chàng này chưa bao giờ được đưa vào diện “để giấm” sau này lấy làm chồng. Ấy thế mà, tôi đã đau khổ vì anh chàng này.
Hôm ấy, theo lịch trình quen thuộc, tôi được anh chàng này đón đi ăn. Chúng tôi đi ăn hải sản vỉa hè. Sau đó chúng tôi tới quán bar quen thuộc, tôi sẽ lên hát vài bài (tôi rất thích hát và hát cũng rất hay). Bình thường thì kết thúc vụ bar sẽ là tới một nhà nghỉ nào đó. Nhưng lần này, anh chàng lại đưa tôi về nhà và bảo: “Long đã có bạn gái mới”. Ban đầu tôi cũng chỉ gật gù định bụng rằng sẽ “dọa” cắt đứt với anh chàng nếu tôi phát hiện ra anh chàng này ngủ với cô bạn gái mới đó. Nhưng anh chàng đã nói luôn: “Vì thế, Long không thể ngủ với H được nữa. Chúng ta hãy trở về mối quan hệ chị em. Long vẫn sẽ đi nghe H hát, vẫn sẽ đưa H đi ăn uống nhưng sẽ không ngủ với nhau, không hôn nhau. Long không muốn làm điều ấy vì nó sẽ rất tổn thương cho bạn gái mới của Long”. Cảm giác ngay lúc đó của tôi là giận, bực, khó chịu và tức tối nữa. Anh chàng nói như thể làm chuyện ấy với tôi là điều tồi tệ vậy.
Tôi bắt đầu nhớ da diết đến anh chàng này (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Ngay lúc đó, tôi đã xuống xe và đuổi thẳng cổ anh chàng, “Đừng bao giờ đến gặp tôi nữa“. Anh chàng thở dài nhìn tôi rồi cũng bỏ đi. Sau vài chục phút anh chàng nhắn cho tôi một cái tin còn lộn ruột hơn nữa: “Vì Long đã yêu cô ấy thực sự rồi. Xin lỗi H nhé!” Khỏi phải nói tôi đã điên tiết như thế nào. Tôi xóa sạch số điện thoại, email của anh chàng này đi. Tuyệt giao. Ấy thế mà cũng chỉ được vài buổi, khi cơn giận đã cạn vơi và để lại một khoảng trống kinh khủng. Tôi bắt đầu nhớ da diết đến anh chàng này. Có những lúc mụ mị cả người, chạy xe qua những quán quen ngày xưa của hai đứa. Và nhắn tin. Và gọi điện. Làm đủ mọi trò để lôi kéo anh chàng. Nhưng cũng từ đó, anh chàng này lặn mất tăm. Không trả lời điện thoại, không trả lời tin nhắn, không gặp mặt. Và kể cả khi tôi dùng số điện thoại khác để gọi, anh ta nghe một cách hờ hững rồi cáo bận.
Tôi vào nhà nghỉ quen thuộc của hai đứa, nhắn những tin nhắn khiêu khích, anh ta tắt máy. Ngày ngày tôi vào facebook của anh chàng và thấy anh chàng khoe tình yêu mới một cách rất hạnh phúc. Điều đó càng khiến tôi lộn ruột. Tôi từ bỏ hết mọi mối quan hệ, tôi nỗ lực để trở thành một cô gái chính chuyên hòng lôi kéo sự chú ý của anh chàng này. Nhưng tất cả đều vô ích.
Trong suốt một năm qua, tôi vật vã vô cùng. Tôi tự hỏi: Liệu có phải đó là tình yêu đích thực của đời tôi mà tôi đã đánh mất? Không! Chỉ là cảm giác cay cú thôi. Nhưng tôi phải làm sao đây? Làm sao để vượt qua những ngày tháng đớn đau và nhớ đến mụ mị thế này?
Vũ H. H, Hà Tĩnh
Đừng tìm cách lập những khoảng trống bạn đã cố tình tạo ra
Một trong những điều dại dột nhất mà bạn làm là tạo ra khoảng trống trong chính mình và rồi lại cố gắng tìm cách lấp đầy nó. Khi phụ nữ tận hưởng sự tự do và cảm giác được đeo đuổi, điều đó hoàn toàn bình thường. Song một điều quan trọng là cô ấy đừng “ham vui” mà quên mất giá trị của mình. Thường thì khi một cô gái tìm cho mình rất nhiều bạn tình, nhiều người đàn ông vây quanh, bản thân cô ấy vốn rất sợ sự cô đơn. Vốn đã có một khoảng trống trong lòng mà cô ấy chưa nhận ra, đó là cảm giác khao khát được yêu.
Cô ấy chỉ cố sức lấp đầy bằng các cuộc tình và yêu đương chóng vánh. Tôi cho rằng phụ nữ là một tài nguyên, nếu bạn biết sử dụng thì bạn sẽ không hoang phí nó. Có vẻ bạn đã “tiêu hoang” và kết quả là… thấy tiếc. Nếu anh chàng mà bạn luôn nghĩ có thể “dắt mũi” được kia không đột ngột từ chối tiếp tục với bạn, thì bạn có muốn giữ anh ta không? Khoảng trống mà bạn ngỡ anh chàng này tạo ra, thực ra đã có từ lâu trong bạn rồi. Anh chàng ấy chỉ khiến cho khoảng trống ấy rõ rệt hơn và khiến bạn ý thức về nó mạnh hơn thôi.
Bạn đừng cố lấp khoảng trống đó làm gì vì chắc chắn bạn không đủ sức. Tôi nghĩ đã đến lúc bạn nên thay đổi lối sống, không phải tìm một người để cưới, mà tìm những người đàn ông đến với bạn chân thành hơn. Hãy nhớ rằng khi dấn thân vào một cuộc chơi, hãy biết điểm dừng để bạn không thua đến thảm hại và còn “vốn liếng” để bắt đầu cho kế hoạch mới. Mọi tự do cũng cần có khuôn khổ nhất định, hiểu được điều đó bạn sẽ hiểu rằng chẳng có phụ nữ nào tự hào mãi về việc họ được tung hô và hào quang vây quanh. Cũng chẳng có phụ nữ nào có thể tự tin mãi về khả năng sai khiến và điều khiển được đàn ông. Và đặc biệt, kể cả những phụ nữ lạnh lùng nhất cũng không đủ độ vô tình để bỏ qua mọi cảm xúc với những người đàn ông đi qua cuộc đời họ đâu bạn ạ!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Phải lòng đồng nghiệp đa tình
Những ngày anh đi công tác, tôi thấy trống vắng và thiếu một cái gì đó vô cùng quan trọng.
Năm nay anh 29 tuổi, còn tôi 23. Anh từng yêu rất nhiều lần còn em thì chỉ một. Anh thông minh lại giỏi ăn nói, còn tôi thì nhút nhát và hơi ngốc nghếch... Tôi chỉ là một bé con khi đi cạnh anh thôi!
Tôi vừa tốt nghiệp đại học, ngày đầu tiên đi làm đã gặp anh - người trực tiếp giao việc và hướng dẫn tôi. Anh giỏi lắm nhưng hơi lười, còn tôi thì phải học hỏi thêm rất nhiều, thế nên lúc nào tôi cũng phải dựa vào anh. Và lúc nào anh cũng xuất hiện đúng lúc như thiên thần hộ mệnh của tôi vậy. Anh thường xuyên đi công tác ở tỉnh xa và lại rất đa tình. Ở Cần Thơ, Tiền Giang, Bạc Liêu, An Giang... nơi nào anh cũng có một "bóng hồng". Ngày trước tôi thường hay thắc mắc: "Thật ra anh hấp dẫn ở chỗ nào mà có quá nhiều cô gái yêu anh?". Và anh chỉ cười.
Một ngày, anh đi công tác, anh ốm, tôi vô tâm lắm nên đùa: "Sao anh tệ quá, ăn ở thế nào mà ốm suốt?". Anh chỉ cười. Tối đó trời mưa, lạnh quá, không ngủ được, bỗng dưng tôi nghĩ: "Ở Bạc Liêu giờ này chắc cũng có mưa?", giật mình nhìn lại đồng hồ đã 0 giờ 08 phút. Tôi tự hỏi mình tại sao như vậy? Có phải tôi ngốc lắm không? Bởi trước giờ tôi không bao giờ cho phép bản thân nghĩ đến ai khác ngoài người yêu của mình. Chúng tôi đã yêu nhau suốt 4 năm đại học. Tôi thường kể chuyện tình của mình cho anh nghe nhưng anh vẫn chỉ mỉm cười và khuyên tôi cẩn thận vì sinh viên chỉ dựa vào nhau để sống mà thôi, tình cảm không thật lòng! Tôi ghét anh nói câu đó lắm, nhưng vì anh là bạn thân nên tôi bỏ qua.
Anh về rồi lại đi và bị ốm. Tối đó khi xem tivi tôi đã nhắn tin cho anh "Anh hết bệnh chưa? Ở Bạc Liêu có được xem đá bóng không?" nhưng anh không trả lời. Tin nhắn vừa gửi đi tôi chợt thấy hối hận vì bạn gái anh sẽ lo cho anh chứ sao tôi cần lo lắng.
Tháng lương đầu, tôi rủ anh đi hát karaoke và bắt tay anh. Nhưng anh lại hôn lên bàn tay tôi. Khi đó anh hơi say. Tôi thì xấu hổ còn cả phòng được phen cười ầm ĩ. Tôi ghét anh lắm nhưng vì anh say nên tôi bỏ qua.
Đợt vừa rồi, anh đi công tác dài ngày, tôi không được gặp anh và nghĩ anh đã quên tôi rồi. Nhưng không phải vậy. Anh ở xa nhưng lại điện thoại về công ty xin sếp tăng lương cho tôi. Lúc nghe chị kế toán trưởng nói, tôi mừng đến phát khóc. Mà thật sự là nước mắt tôi đã chảy ra rồi, tôi vui không phải vì lương mà hạnh phúc vì anh còn nhớ đến tôi. Lúc các chị trong văn phòng ra ngoài hết, tôi ngồi khóc một mình. Tôi thấy nhớ anh quá!
Rồi anh và tôi cũng có lúc bất đồng trong công việc. Anh không cười còn tôi thì mất ngủ. Bên tai mình có giọng nói của anh. Tôi thấy trong mắt mình có ánh mắt lạnh lùng của anh, tôi rất sợ. Tôi điện thoại rủ người yêu đi chơi mà lòng man mát buồn.
Thời gian qua nhanh thật, mới đó mà anh và tôi là đồng nghiệp được 7 tháng rồi. Ăn tất niên công ty, anh đi công tác không kịp về, dù rất vui nhưng tôi vẫn thấy thiếu một thứ gì đó quan trọng lắm. Ngồi trong bàn ăn mà tôi cứ hay nhìn ra cửa, đợi một người. Không hiểu sao tôi cứ hy vọng được nhìn thấy anh một lần trước khi nghỉ Tết? Bất chợt một dáng hình quen quen, chậm chậm đi vào ngồi xuống cạnh tôi. Anh về thật. Chưa bao giờ tôi có cảm giác đó trong đời. Lúc đó, tôi chỉ muốn ôm chặt anh thôi, muốn giữ lấy anh và nói cho anh biết tôi nhớ anh nhiều lắm. Ánh mắt anh nhìn tôi, bàn tay anh chạm vào tay tôi nhẹ nhàng nhưng cũng đủ sức làm trái tim tôi loạn nhịp.
Anh và chị sắp đám cưới rồi. Hạnh phúc quá mỹ mãn với anh thì lẽ ra tôi nên chúc mừng mới phải. Vậy mà cả trái tim lẫn lý trí của tôi đều bất lực. Tôi đau như có ai đó vừa đánh mạnh vào người.
Tôi đã uống rất say, ngủ rất ngon nhưng khi giật mình thì lại không sao nhắm mắt. Chưa lúc nào tôi thấy nhớ anh nhiều như vậy, nhớ từng bộ đồ anh mặc, nhớ mùi thơm trên áo anh, nhớ bàn tay anh, nhớ ánh mắt anh nhìn, nhớ từng câu, từng lời anh đã nói, nhớ cả khi anh nổi giận và nhớ nhất những lúc anh cười... Nếu anh ở đây lúc này, có lẽ tôi sẽ giữ chặt lấy anh không cho anh đi đâu nữa. Nhưng tôi biết nếu thật sự anh xuất hiện, thậm chí là anh giữ lấy tôi trước thì tôi cũng không có can đảm để làm điều đó! Anh cần một người có thể lo lắng cho anh, cho gia đình anh - những điều đó tôi làm không được! Người phụ nữ của anh xinh hơn tôi, đảm đang hơn tôi, ăn nói ngọt ngào, ứng xử khéo léo và có lẽ chị thương anh cũng nhiều hơn tôi nữa. Thế thì tôi lấy gì mà có thể giữ anh?
Chỉ là tình cảm thoáng qua mà sao làm lòng ta thấy nặng? Tôi mong anh hạnh phúc dù ở bất cứ nơi nào.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh làm bạn gái cũ phải phá thai Anh nói rằng hai người chỉ hôn nhau thôi nhưng thực chất cô ấy đã có thai và phải đi phá. Em năm nay 22 tuổi, cái tuổi không phải đã già để lo lắng chuyện lập gia đình nhưng cũng không phải quá bé để không suy nghĩ đến chuyện tình cảm. Hiện em đang là sinh viên. Và chưa yêu ai...