Phải lấy người như anh
Hãy luôn như thế anh nhé, dù khó khăn thế nào, hãy cứ là anh!
Sáng đầu tuần, đến văn phòng từ 7h15′ – cái giờ mà khối người còn ngái ngủ. Đi thẳng từ bến xe, băng qua hai ngã tư, đến quán cafe quen thuộc, cô chủ chỉ cần nhìn mặt là biết luôn cần pha thứ gì: một cốc cafe đắng, ít đường.
Mất internet nên cái việc quen thuộc mỗi buổi sáng công sở là check Facebook, đón đọc “Ai dắt em đi qua nỗi đau” cũng không thực hiện được. Chiều thứ 7 vừa rồi, cuộc điện thoại từ đối tác kéo mình ra khỏi giấc ngủ muộn, báo đã gửi email, mong nhận được phản hồi sáng nay. Haiz, cho họ đợi vậy, cũng chẳng thế làm gì khác cả.
Cafe hôm nay quả nhiên đắng thật, hay tại vị mặn vẫn còn vương trên môi nhỉ? Vốn thích những chuyến bus đêm vì cảm giác đơn độc, rất “thơ” của nó. Hóa ra, bản chất của bus là cô độc, chỉ cần một chiếc headphone, vài trang sách để chăm chú, khung cửa số để xa xăm… thế là đủ cho nước mắt rơi và không cơn gió nào hong khô đôi má – dù là chuyến bus đầu ngày!
Trong một chốc đọc hết gần 50 trang “ Phải lấy người như anh” – bị thu hút bởi cái tựa… “Người như anh”? Tôi chợt hỏi, mơ ước hạnh phúc đơn thuần của một người con gái trong tôi đã biến mất tự bao giờ? Phải chăng từ lúc ngồi trên chiếc ghế đá lạnh lẽo ấy, trong ánh chiều tà, nghe anh nói về những ngày xa xôi, thấy tim mình quặn lại và chấp nhận đi qua tất cả, chỉ để níu giữ hiện tại?! Khi cố đưa tay giữ lấy anh của bây giờ, tôi mặc định mình không xứng đáng cho một tình yêu hay mái gia đình nào nữa. Vì chẳng ai chấp nhận một trái tim hoàn toàn vụn vỡ.
“Người như anh” – có phải người trai tôi đang dành trọn tình yêu và những khổ đau, để một ngày kia, anh vượt đại dương xa xôi, đến với người con gái anh yêu trọn 7 năm dài? Hay “anh” – mối tình đầu sáng trong, ngọt ngào, cũng đã yêu tôi 7 năm từ ngày ấy. Có phải bạn không? Người tôi chỉ đi cạnh chưa đầy 2 tháng, cho tôi biết mình cũng đáng được yêu thương, trân trọng nhiều như thế??!! Là ai trong dòng đời tấp nập này? Ai có thể nói với tôi rằng “ rồi sẽ qua thôi, những ngày sóng gió, hãy để anh ở cạnh em”? Nghe lãng mạn quá không nhỉ, đối với một kẻ đứng trong thương trường?!
“Là anh” – dĩ nhiên rồi, người tôi bất chấp tất cả để yêu! Nhưng không thể dù chỉ một lần nói rằng “ em muốn có anh, sống cùng một mái nhà, nhìn thấy nhau mỗi buổi sáng”.. Vì người anh yêu, người anh chọn không phải tôi. Có thể ngay lúc này, tôi có anh, có một góc nhỏ trong trái tim đầy những sẹo ấy… nhưng chỉ là nhất thời, thoáng qua như ảo ảnh. Chỉ vậy thôi. Ôm anh trong tay, giữ thật chặt hơi ấm rồi sẽ vụt mất ấy… mong manh, đau lòng biết bao nhiêu?! Nếu bạn yêu ai đó, đủ nhiều để bỏ qua mọi thứ, kể cả việc người đó chẳng thế yêu bạn (chỉ vì tim người ta đã đầy hình ảnh của một ai khác), bạn sẽ hạnh phúc với những điều nhỏ nhoi nhất mình có được!
Video đang HOT
Em mong ngày gặp lại, em sẽ thôi những ngóng chờ (Ảnh minh họa)
Tôi chưa từng là một kẻ biết nhường nhịn và hi sinh, cả tương lai cũng thế! Tôi có trách nhiệm trên vai, cố gắng hoàn thành nó. Mọi người bảo tôi sống vì gia đình nhiều quá… nhưng suy cho cùng, tôi cũng vì tôi thôi, tôi muốn bản thân có thể thanh thản sống tiếp. Ngay cả lúc này, khi để anh đi, tôi cũng chẳng hề hi sinh gì cả! Tôi chỉ vì mình, vì những tình cảm không – thể – có – lần – thứ – hai!
Anh ạ! Ngày anh quay lưng về phía em, bước lên chuyến bay dài, hướng về vùng trời xa. Em sẽ khóc, sẽ đau, nhiều lắm! Nhưng anh sẽ chẳng thấy đâu… cũng như hiện tại, ngay lúc này. Hãy nhìn về phía trước thôi anh nhé! Nếu ánh nắng ấy huy hoàng quá cũng đừng lấy tay che, anh à! Em sẽ tiếp tục với những dự định miệt mài, vì anh, em sẽ cố gắng nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Kế hoạch đi dụ học em bỏ chỏng chơ dưới những bộn bề tấp nập, nay vì anh, nó đã thành hình. Em không biết bao lâu, nhưng sẽ có ngày em đến Đức, chỉ để được nhìn thấy anh đang hạnh phúc, thấy ánh mắt anh thôi buồn. Khoảng trống trong anh, em không thể lấp đầy, vậy nên hãy cho em ân huệ được thấy tình yêu của người ấy khiến anh ấm áp bao nhiêu, anh nhé! Ngay lúc này, khi viết ra tất cả, mắt em đong đầy nước, nhưng em không khóc đâu anh ạ! Chỉ nhắm lại thật nhanh, ngước lên nhìn trời, những ánh nắng nô đùa cho một ngày mới… đừng khóc, tôi à! Vì đó là tình yêu cơ mà!
Em có phải hình ảnh một người yêu anh mong đợi? Cô gái nhỏ luôn dành trọn tình yêu cho anh, bất kể trái tim anh hướng về nơi nào. Vì anh, em sẽ yêu cuộc sống này hơn, yêu thêm mỗi ngày có anh tồn tại. Chúng ta không thể cùng nhìn một bầu trời, cùng một màn đêm nữa… Nhưng em biết, ở nơi nào đó trên Trái đất này, anh đang sống vui, hạnh phúc. Thế là đủ, anh ạ! Em mong ngày gặp lại, em sẽ thôi những ngóng chờ, có thể nhìn anh như một người lưu dấu lên tim em trong những ngày xưa cũ. Có lẽ, chỉ như thế em mới có thể đi bên anh bình thường như bao người khác. Sẽ bao lâu anh nhỉ? Bao lâu để quên đã yêu một người?
Cảm ơn anh nhiều lắm anh à! Vì anh đã xuất hiện, để em biết mình cũng có thể yêu và sống cho tình yêu như thế! Anh đánh thức những đam mê tưởng như biến mất, cho em thấy cuộc sống này đẹp biết bao! Ánh mắt lấp lánh ngọn lửa của khát vọng, nhiệt huyết với nghề của anh – em sẽ giữ mãi trong tim, để thắp sáng con đường em sắp bước. Hãy luôn như thế anh nhé, dù khó khăn thế nào, hãy cứ là anh!
Cảm ơn anh vì đã cho em cơ hội để yêu anh – không yêu cầu, đòi hỏi, không dự tính tương lai… chỉ đơn giản, yêu vì lẽ tất nhiên phải thế!
Cảm ơn anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình yêu, chàng ngốc và cafe đắng
- Tòa chung cư cao cấp, tầng thứ 14, gió lộng vào phòng qua cánh cửa sổ lạnh đến tê cả người. Bên ly cà phê Latte, em lại nhớ tới anh.
Thế giới mạng đã mang anh đến với em, khi đó em chỉ là một đứa con gái mới lớn và chẳng ngần ngại gửi lời làm quen anh với một lí do rất đơn giản, vì anh đẹp trai. Em đã nghĩ những "hot boy" thường hay kiêu căng, tự mãn nhưng anh thì không, em đã nhận ra điều đó sau những lần trò chuyện cùng anh, và cứ thế em bắt đầu hiểu anh.
Anh là một nhà văn, một cây bút trẻ nổi tiếng ở Hải Phòng và cả Hà Nội, mà mãi đến sau này em mới biết, anh làm em ngưỡng mộ mọi thứ từ anh, dần dần anh mời em làm beta reader cho những quyển sách anh xuất bản, em đã vui mừng vì được làm việc cùng anh, dù chỉ là qua mạng nhưng nhờ đó mà em có cớ để xin số điện thoại của anh. Anh không bao giờ biết được em đã vui đến thế nào mỗi khi nhận được tin nhắn từ anh đâu, dù chỉ là trên công việc.
Chẳng biết từ khi nào em và anh cứ thế mà dần thân thiết với nhau qua từng câu, từng chữ mà chúng mình chat cùng nhau trên yahoo, mọi chuyện em và anh cùng tâm sự với nhau, anh lạnh lùng ít nói, nhưng em biết rằng đó chỉ là bề ngoài do anh cố tạo ra để chống đỡ với cái thế giới giả tạo này. Anh có trái tim rất ấm, rất yêu mọi người xung quanh, và em thấy rõ những điều đó qua những điều anh làm cho em trai mình.
Trước anh, em chưa bao giờ thừa nhận rằng mình có tình cảm với anh, em đã luôn đùa rằng "Em là người duy nhất không bao giờ thích anh hotboy ạ", và anh vẫn thế, cứ cười trước câu nói đó, sự thật em chỉ đang dối lừa bản thân mình, bởi xung quanh anh có quá nhiều cô gái, em lo sợ, và em biết rằng anh chỉ xem em là một người bạn không hơn.
Hôm nay anh gọi điện cho em, em đã cố dùng giọng nói vui vẻ nhất có thể để trả lời anh, nhưng anh vẫn nhận ra nỗi buồn trong em, vậy là anh lôi em lên yahoo và nói mọi thứ chuyện trên đời để làm em vui. Lần đầu tiên em thấy anh lạ đến thế, chỉ đơn giản vậy thôi mà em lại rất vui.
Anh à, biết làm sao đây, em đã bảo rằng sẽ không thích anh, sẽ cố không thích anh, vậy mà em đã yêu anh mất rồi, em yêu anh vì chính con người anh, một con người mà em nhận thấy, em tin vào trực giác của chính mình. Em phải làm sao đối diện với thực tai đây, em chưa một lần được gặp anh, và chúng ta thì ở rất xa nhau, anh ở tận Hải Phòng, còn em là ở tận Sài Gòn. Ông trời thật bất công với em, định mệnh của em và anh là thế sao ? Từng giây, từng phút, từng giờ trôi qua em đều nhớ anh, nhớ anh đến da diết, những giấc mơ trong đêm anh đều xuất hiện. Anh là kẻ lạnh lùng đáng ghét nhất, anh đã cướp mất trái tim em rồi.
Có bao giờ anh cảm thấy nhớ em không ? Có bao giờ trong anh nghĩ gì đó đến em ? Xin anh đừng nói là không, hãy nói với em rằng có, dù đó chỉ là lời nói giả tạo trong anh. Con tim em chưa một lần yêu ai, vậy mà mối tình đầu tiên của em lại trớ trêu đến thế.
Em biết nói thế nào cho hết nỗi mong nhớ trong em, em biết làm gì đây cho hình ảnh anh biến mất. Em rất muốn trở thành một người đặc biệt với anh, em muốn được hàng ngày có thể gọi điện thoại cho anh chỉ để nói những điều linh tinh, em muốn được nhắn tin cho anh, muốn được thấy anh, được nắm đôi bàn tay ấy trong tay em. Nhưng tất cả những điều đó sẽ không bao giờ xảy ra với em, em đã cố dối lòng rất nhiều, rằng em không thích anh, không yêu anh.
Đồ ngốc, tại sao anh không nhận ra vậy, anh làm nhà văn kiểu gì thế, chuyện nhỏ vậy mà cũng không biết sao, tại sao anh kiêu ngạo thế, chưa một lần nhắn tin trước cho em chỉ để trêu chọc em thôi cũng được, cũng đủ làm em vui rồi, sao thỉnh thoảng anh không gọi điện cho em để " tám" cùng em chứ. Đồ ngốc...đồ ngốc...đồ ngốc...anh là kẻ ngốc nhất trên thế giới này.
Đồ ngốc, em đã yêu anh mất rồi, yêu anh rất nhiều đồ ngốc à.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi muốn huỷ hôn vì anh quá chơi bời Sự nhẫn nhịn đã vượt quá giới hạn, tôi không lấy một người chồng như anh nhưng tôi không đủ can đảm để nói trực tiếp với bố mẹ. Tôi đã đính hôn và gần đến ngày cưới. Để có được như ngày hôm nay, tôi đã phải nhẫn nhịn và hy sinh rất nhiều. Bởi anh là con trai út trong nhà...