Phải làm sao để tôi có thể làm lại cuộc đời từ đầu?
Chỉ vì trách nhiệm với gia đình, vì định kiến xã hội mà tôi đã tự xô đẩy cuộc đời mình vào “vũng bùn lầy”. Giờ có hối cũng không kịp. Phải làm sao để tôi có thể làm lại từ đầu?.
Con gái đến tuổi cập kê đi đến đâu, ngồi đâu, gặp ai cũng hỏi han, thúc giục “Sắp lấy chồng chưa, bao giờ thì cho các bác ăn cỗ, con gái đến tuổi này rồi không mau lấy chồng là ế đấy, ở quê bằng tuổi này chúng nó có 2-3 con rồi ấy chứ…”. Năm tôi mới tốt nghiệp đại học, nỗi lo công việc thì ít mà lo đối diện với họ hàng, người thân để giải quyết chuyện chồng con thì nhiều. Sống ở quê nên chuyện lấy chồng dường như được đặt lên hàng đầu. Con gái muốn làm gì, muốn đi đâu, muốn làm ông to bà lớn gì thì làm nhưng học xong là phải lo lấy chồng trước tiên.
Không giống như những người con gái khác có thể vừa học vừa yêu. Suốt 4 năm đại học tôi chỉ biết cắm đầu vào học, thời gian rảnh rỗi lại nghĩ đến việc làm thêm, tình nguyện… chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương, nên sau khi ra trường để nghĩ đến việc lấy chồng là điều không thể. Suốt 2 tháng sau khi tốt nghiệp đại học chưa xin được việc tôi đành về quê giúp gia đình việc nhà và cũng để chờ đợi phỏng vấn. Nhưng đó cũng là quãng thời gian nặng nề nhất đối với tôi.
Ảnh minh họa.
Ngày nào tôi cũng phải nghe những tiếng ca thán, thúc giục lấy chồng, nếu không vì lấy chồng thì cũng vì công việc “Con nhà người ta học xong có công việc đàng hoàng, chồng con đuề huề… đằng này con gái mình lúc nào cũng kêu giỏi giang, cắm đầu vào sách vở mà việc không có, người yêu thì không…”. Vậy là sau nhiều ngày chán nản, tinh thần đi xuống tôi quyết định thuận theo ý bố mẹ nói chuyện, tìm hiểu, hẹn hò với một người đàn ông hơn mình 6 tuổi, có công việc ổn định lại gần nhà.
Ngay sau lần hẹn hò đầu tiên với anh chàng đó về bố mẹ tôi hết lời khen ngợi, coi người ta như con rể nhà mình. Bố mẹ tôi nói “Lấy được nó thì đời mày sướng, cao ráo, đẹp trai, nhà cao cửa rộng, công việc ổn định, tính tình cũng xởi lởi… mày còn đòi hỏi gì nữa. Nghe bố mẹ cưới xong nhà bên ấy xin việc cho, rồi sinh con nữa là yên bề gia thất”. Sau những lời nói ra nói vào của cha mẹ, họ hàng tôi quyết định thuận theo ý người lớn cưới một người xa lạ làm chồng.
Lúc đầu tôi chỉ nghĩ đơn giản “Con gái ai cũng phải lấy chồng, sướng khổ khó mà đoán trước được, vợ chồng ở lâu rồi cũng có tình cảm huống chi anh ấy cũng không xấu xí, bê tha. Bây giờ yêu cũng không biết yêu ai, đi học xa nhà giờ về quê có biết ai đâu. Lấy chồng rồi khỏi phải ngày đêm nghe bố mẹ thúc giục, mặt nặng mày nhẹ. Lấy chồng cho cuộc sống êm đềm, sướng khổ tránh chẳng khỏi số…”.
Về sau này mới thấy thấm về cuộc sống hôn nhân phức tạp đến nhường nào. Sau 2 năm đi làm dâu nhà người, đúng như lúc đầu bố mẹ tôi nói “Lấy nó rồi nhà nó sẽ xin việc cho, sinh con ra thế là yên bề gia thất”. Sau khi lấy chồng tôi được nhà chồng xin cho vào huyện làm nhân viên hành chính. Mặc dù lương không cao nhưng công việc nhẹ nhàng, có nhiều thời gian chăm sóc gia đình. Thế nhưng lấy một người mình không yêu, không có thời gian tìm hiểu, quen biết khó có được hạnh phúc.
Video đang HOT
Chồng tôi dù rất thương vợ, yêu vợ, chiều chuộng vợ và chăm lo cho gia đình nhưng anh ấy lại có tính ghen tuông. Cuộc sống gia đình trở nên bế tắc cũng chỉ vì những cơn ghen cuồng nộ của anh. Càng yêu vợ bao nhiêu anh càng ghen bấy nhiêu. Chỉ cần thấy vợ đi cùng người đàn ông nào khác, hay thậm chí chỉ là nghe điện thoại của bất cứ người con trai nào nhẹ thì là những lời trỉ trích, những câu nói khó nghe, nặng thì những trận đòn thừa sống thiếu chết.
Biết tính chồng như vậy nên tôi đành từ chối hết những cuộc tụ tập, ăn uống với bạn bè, đồng nghiệp. Gần như tôi đã cố gắng tách biệt với cuộc sống xã hội, ngày ngày tôi chỉ biết đi làm rồi về nhà nhưng vẫn không tránh khỏi những cơn ghen của chồng. Ai nhìn vào cũng nghĩ tôi sướng, có nhà cao cửa rộng, chồng vừa đẹp trai vừa giàu lại không phải sống chung với bố mẹ chồng nhưng “phải sống trong chăn mới biết trong chăn có rận”.
Sau những trận đòn thâm tím tôi đành phải xin nghỉ phép một vài ngày, tránh ra khỏi nhà để hàng xóm khỏi dị nghị. Có những lần tủi nhục chỉ biết nói với mẹ, khóc cũng không dám khóc to, hai mẹ con chỉ biết ôm nhau khóc thút thít. Dù biết mẹ nào cũng thương con nhưng đâu ai muốn có đứa con bỏ chồng, nên cứ mỗi lần tôi nói với mẹ sẽ ly hôn thì bà đều xua tay khuyên ngăn, an ủi con gái “Là con gái sướng cái này khổ cái kia, còn đàn ông có thương yêu thì mới ghen. Con gái bỏ chồng ở cái làng này có đứa nào sống yên ổn đâu, rồi thì cũng đến bán xứ mà đi. Nghe mẹ lấy chồng ăn phận nhà chồng, sướng khổ phải chịu…”.
Vậy là bao năm qua chưa một lần tôi sống cho chính mình, chỉ biết sống vì gia đình, vì định kiến xã hội, và cũng vì cái mà mẹ tôi nói “lấy chồng ăn phận nhà chồng”.
Theo NHAN HUỆ/Doisongphapluat
Ở nhà chăm vợ ốm một hôm, tôi chảy nước mắt vì thương vợ
Nhìn vợ vào phòng, cô ấy xanh xao, mệt mỏi, chẳng nói được gì mà lên giường nằm bẹp, tôi thấy cay cay nơi sống mũi.
Tôi kết hôn với Hương khi đã ngoài 30 tuổi. Thú thực, thời điểm đó tôi thực sự chưa muốn lấy vợ, bởi tôi còn đang muốn phấn đấu cho sự nghiệp nhưng vì bố mẹ thúc giục nhiều quá nên tôi đành chiều lòng.
Trong số các cô gái có khả năng theo đuổi khi ấy, tôi thấy Hương phù hợp nhất, bởi Hương là giáo viên, tính tình hiền dịu, thời gian làm hành chính rất phù hợp với cuộc sống gia đình.
Từ lúc tôi theo đuổi Hương cho đến khi cưới xong chưa đầy 2 tháng. Tôi cũng có tình cảm với Hương, bởi thấy cô ấy rất nết na, thùy mị, bố mẹ tôi cũng khá hài lòng về nàng dâu mới.
Sau khi cưới xong, Hương nói muốn đi nghỉ tuần trăng mật nhưng tôi không thu xếp được công việc nên đành dỗ vợ đợi đến khi tôi sắp xếp được thời gian.
Thú thực, cũng vì quá bận nên tôi cũng chỉ hứa thế cho xong chuyện, chứ thực ra tôi cũng không biết đến bao giờ mới thu xếp mà đi được. Hương quả thực là người vợ tốt, công việc trong gia đình từ ngày có vợ đều đâu vào đấy, từ chuyện bếp núc đến dọn dẹp, Hương nhanh nhẹn, thu vén gọn gàng, sạch sẽ.
Bố mẹ tôi từ ngày có nàng dâu về, 2 cụ không bao giờ phải động tay vào việc nhà nữa mà có thời gian đi thể dục, sinh hoạt ở câu lạc bộ, lúc nào cũng thấy tâm trạng vui vẻ, thư thái, không cau có, gắt gỏng nhiều như trước nữa.
Hằng ngày, tôi đi làm về chỉ có mỗi việc là tắm rửa rồi ăn cơm, sau đó nghỉ ngơi rồi xem ti vi, trong lúc đó Hương rửa bát đũa, cho quần áo vào máy giặt và chuẩn bị soạn giáo án ngày mai đi dạy.
Tôi chẳng nghĩ ngợi gì, bởi luôn nghĩ những công việc đấy chẳng đáng gì, là vợ thì bổn phận phải làm là đúng rồi.
Đến khi Hương có bầu rồi sinh con, tôi vẫn sống vô tâm như thế.
Cho đến một ngày, bố mẹ tôi đi họp câu lạc bộ người cao tuổi trong quận, vợ bị ốm nặng, hôm đó là chủ nhật nên tôi nghỉ ở nhà. Vợ sốt cao nằm không dậy được, tôi phải trông con gái mới hơn 4 tháng.
Đang chơi ngoan, con bé tự dưng quay ra khóc nhèo nhẽo, tôi dỗ thế nào cũng không nín đành phải ôm con vào hỏi vợ. Vợ tôi bảo con đói rồi, cô ấy hướng dẫn tôi quấy bột cho con. Bình thường chẳng bao giờ nấu nướng nên tôi cũng chẳng biết bột để chỗ nào, loay hoay gần 1 tiếng tôi mới quấy xong nồi bột cho con. Mọi lần thấy vợ cho con ăn, cô ấy bế con nằm ngửa, cứ thế đút từng thìa bột, trông dễ như ăn kẹo vậy, thế mà vào tay tôi, con bé cứ khóc ngằn ngằn, giẫy ngược lên, nhất định không nuốt mà cứ phì ra, có lúc tôi chệch choạc đút cả vào mũi con.
Vợ tôi thấy thế sốt ruột quá, đành bảo tôi mang con vào giường cho cô ấy, chỉ mấy phút dỗ dành, con bé đã ăn no rồi ngủ thin thít.
Ở nhà chăm vợ một ngày, tôi xót xa thương vợ (Ảnh minh họa)
Vợ bảo tôi đi lau nhà và giặt quần áo hộ cô ấy. Tôi làm theo lời vợ, dọn nhà, cho quần áo vào máy giặt xong đã hơn 11h trưa. Vợ bảo tôi nấu cơm để lát ông bà còn có cơm ăn, theo chỉ dẫn của vợ, tôi lấy thịt rau sẵn trong tủ lạnh ra nấu. Hơn 12h trưa, bố mẹ tôi về cũng là lúc tôi nấu xong mâm cơm, chỉ có thịt luộc, rau luộc.
Mẹ tôi nhai nuốt trệu trạo tí rồi đứng dậy, mẹ hỏi tôi nấu cháo cho vợ ăn rồi à. Tôi giật mình, chết thật, tôi quên bẵng mất. Mẹ tôi thấy thế rít lên: "Giời ạ, giờ này mà mày vẫn chưa cho vợ ăn, mày chăm vợ ốm kiểu gì đấy". Sợ muộn, bà quát tôi ra đầu ngõ mua bát cháo về, sau đó mẹ tôi mang lên cho vợ và bế cháu xuống cho vợ tôi ăn.
Ăn xong, trong lúc mẹ tôi cho con gái uống sữa thì tôi phải rửa bát, dọn dẹp. Buổi chiều, lại ngần ấy việc xoay vòng, tôi mệt rã rời. Tối vợ tôi hạ sốt, cô ấy nhúc nhắc dậy đi rửa chân tay. Tôi ăn xong bữa tối thì thấy quá sức, nằm vật ra giường không muốn dậy. Lúc này tôi mới thấm, hóa ra việc nhà tôi nghĩ chẳng đáng bao nhiêu đó lại mất sức đến như vậy. Toàn những việc không tên những cứ luôn tay luôn chân.
Giờ tôi mới thấy thương vợ quá, hóa ra hằng ngày, ngoài giờ đi làm, cô ấy đảm đương ngần ấy việc nhà, phải chịu bao nhiêu vất vả mà không một lời kêu than. Hôm nay, có một ngày cô ấy ốm thôi, tôi làm thay cô ấy có 1 ngày mà thấy như kiệt sức, vậy mà bao ngày tháng qua, tôi vô tâm vô tứ, coi những việc đấy mặc định là vợ phải làm, nghĩ lại tôi thấy ân hận quá.
Nhìn vợ vào phòng, cô ấy xanh xao, mệt mỏi, chẳng nói được gì mà lên giường nằm bẹp, tôi thấy cay cay nơi sống mũi. Từ hôm nay, tôi sẽ chịu khó về sớm hơn, cùng vợ chia sẻ việc nhà, tôi không thể cô ấy vất vả 1 mình thêm 1 ngày nào nữa.
Theo Phunutoday
Sa chân vào 'hội máy bay' tôi bị phi công trẻ 'chăn' mọi ngả về Sau đêm đó, thỉnh thoảng gã ta lại mở video này cho tôi xem và gợi ý có lần tiếp theo. Nhìn video mà tôi dằn vặt vô cùng, đặc biệt khi nghĩ đến con trai. Nó mà biết tôi như thế, chắc nó khinh tôi lắm. Tôi không phải dạng đàn bà ăn chơi, trác táng gì cho cam. Chồng mất từ...