Phải làm gì khi tình cũ đòi gặp mặt?
Con người tôi, suy nghĩ tôi bây giờ như chia thành 2 nửa. Một nửa cho chồng, còn một nửa lại luôn hướng về anh – mối tình đầu dang dở.
ảnh minh họa
Tôi kể câu chuyện của mình lên đây, rất mong nhận được lời khuyên của mọi người. Bởi cứ giữ trong lòng một mình, tôi chắc mình sẽ phát điên lên mất.
Tôi là một người đã có gia đình, con trai vừa qua sinh nhật 4 tuổi được mấy ngày. Chồng hơn tôi 1 tuổi. Chúng tôi kết hôn khá muộn, khi tôi đã 28 tuổi.
Tôi bắt đầu yêu từ năm tôi 18 tuổi, khi tôi vào Đại học. Mối tình đầu của tôi khi ấy chính là thầy giáo chủ nhiệm. Thầy hơn tôi gần 10 tuổi, nhưng nhìn trẻ lắm, thầy cao, giọng nói ấm áp, lúc đó hơn nửa số sinh viên nữ lớp tôi thầm thương trộm nhớ thầy.
Tôi cũng chẳng hiểu sao thầy để ý đến tôi, một đứa con gái nhan sắc trung bình lại chẳng có tài cán gì đặc biệt. Mãi sau này, khi yêu nhau rồi thầy mới bảo, hôm đó lần đầu tiên vào nhận lớp thầy đã chú ý đến tôi – cô gái ngồi bên cửa sổ có đôi mắt đen nhưng buồn thăm thẳm.
Chúng tôi yêu nhau cứ thế suốt 4 năm trời, thầy hiền lành, yêu thương tôi hết mực. Thầy cũng xác định đợi tôi ra trường sẽ làm đám cưới, nhưng có lẽ tôi và thầy không có duyên, đúng thời điểm đó thầy bị chuyển công tác ở một tỉnh xa xôi cách Hà Nội hơn 300km. Lúc thầy đi chúng tôi cũng hứa hẹn sẽ chờ đợi nhau, nhưng thời đó điện thoại không thông dụng như bây giờ, cả năm gặp nhau được một lần dịp Tết. Tình cảm cứ nhạt dần như thế, đến năm tôi 28 tuổi thì bố mẹ tạo sức ép bắt tôi phải cưới, đối tượng đã được ông bà nhắm sẵn chính là chồng tôi bây giờ.
Video đang HOT
Tôi tặc lưỡi, chấp nhận mọi chuyện như an bài, còn thầy và tôi cũng lẳng lặng mà xa nhau như thế, đến lời chia tay cũng chẳng kịp nói. Tôi kết hôn, sinh con, và sống yên ổn như thế mấy năm trời. Mọi thứ xáo trộn khi cách đây mấy ngày tôi bỗng nhận được cuộc z
Cũng chính từ cuộc gọi ấy, cuộc sống của tôi thay đổi hoàn toàn. Thầy vẫn còn độc thân, thầy nói biết tôi kết hôn rồi, nhưng không quên được tôi nên cũng không nghĩ đến hôn nhân. Từ hôm đấy, ngày nào thầy cũng nhắn tin hỏi thăm tôi, khi thì dặn dò tôi cái này, khi thì nhắc nhở tôi cái kia. Thỉnh thoảng thầy còn nhắc lại những kỷ niệm thời tôi và thầy còn yêu nhau. Tôi và thầy trở thành 2 kẻ tội đồ vụng trộm. Người ta nói chẳng sai, “tình cũ không rủ cũng đến” tôi cứ mê mệt buông thả bản thân mình theo những cảm xúc của mối tình đầu lỡ dở, mà tình yêu, càng lỡ dở càng nuối tiếc.
Tối qua, thầy nhắn muốn cuối tuần này gặp tôi. Thầy nói nhớ tôi, lâu lắm rồi thầy không được ở gần tôi. Tôi hoang mang lắm, biết mình sai trái, tội lỗi nhưng không dứt ra nổi. Chồng thì vẫn vô tư, ân cần với tôi khiến tôi càng dày vò. Có ai ở trong hoàn cảnh giống tôi bây giờ không, tôi nên làm gì cho vẹn cả đôi đường, lại không khiến ai phải chịu tổn thương, vì đó là 2 người đàn ông tôi vừa thương yêu, vừa kính trọng.
Theo blogtamsu
"Anh đã cướp mất trinh rồi thì anh phải cưới thôi!"
"Anh đã cướp mất trinh của tôi, anh sẽ phải cưới tôi. Anh phải hoàn toàn chịu trách nhiệm về chuyện này, vài ba đồng tiền nhơ bẩn của anh có thể lấy lại danh dự, trinh tiết của tôi được sao?"
Từ nhỏ đến lớn Tình nổi tiếng là một cô gái cá tính, ương ngạnh nhưng rất xinh xắn. Xung quanh Tình có bao nhiêu gã theo đuổi. Với bản tính phóng khoáng và thích chơi bời, nên chẳng có chỗ ăn chơi nhậu nhẹt nào ở Hà Nội mà Tình không góp mặt. 25 tuổi, cô mở một quán café để kinh doanh. Nhờ tính cách vui vẻ, cộng với không gian quán thoáng đãng nên chuyện làm ăn của cô khá tốt.
Một ngày nọ có Minh - cậu thiếu gia công tử đi cùng đám bạn đến quán cô uống nước. Nhìn thấy Tình xinh xắn lại rất cá tính nên cả đám bạn thách thức Minh tán đổ và đưa được em chủ quán xinh đẹp kia lên giường. Chuyện này với Minh đã quá quen thuộc và rất nhiều lần Minh đã thành công mĩ mãn với mấy trò thức thách tầm thường này.
Minh nhanh chóng bắt chuyện vui vẻ với Tình (ảnh minh họa)
Không hiểu bằng cách nào mà Minh đã biết hết thông tin cá nhân của Tình, bây giờ anh chỉ việc tiếp cận Tình nữa là xong. Không quá khó để Minh làm quen và mời cô chủ quán café xinh đẹp đi vào bar chơi. Vài ba lần Minh đã chắc mẩm cô ả sẽ ngả vào lòng Minh như điếu đổ. Nhưng thật không ngờ Tình lại thuộc dạng cứng đầu, không dễ lừa như anh tưởng.
Hôm ấy vì chút chuyện gia đình nên Tình nhận lời đi chơi cùng Minh trong bar, chẳng hiểu sao đi với Minh mà Tình chẳng nói chuyện gì cứ lấy rượu uống liên tục mặc cho Minh có cản. Được một lúc sau thì Tình say ra đó không biết gì, cơ hội ngàn năm có một đã đến Minh nhanh chóng đưa Tình vào nhà nghỉ gần đó mà "tận hưởng lộc trời cho".
Sáng hôm sau tỉnh dậy Tình thấy trên mình đã bị lột sạch hết đồ và nằm cạnh cô là Minh. Hốt hoảng không hiểu vì sao đêm qua cô lại vào đây trao thân cho anh ta, tại sao Minh dám cướp đi trinh tiết của cô chứ. Nhìn cô thuộc dạng chơi bời thật đấy nhưng cô không phải dạng dễ dàng mà ngủ với trai nhẹ bẫng như thế. Gọi thốc tháo Minh dậy hỏi chuyện, cô hỏi dồn dập như quát vào tai anh.
- Hôm qua anh làm gì tôi thế này. Anh có biết tôi đã giữ gìn bao nhiêu năm nay để cho chồng tương lai của tôi không? Đồ tồi.
- Em làm gì mà ghê gớm thế? Cũng chỉ là hai người ngủ qua đêm với nhau thôi mà. Đêm qua chẳng phải em đã tình nguyện hiến dâng cho anh đấy sao? Em yên tâm, anh sẽ cho em chút tiền gọi là đền bù. Được chứ cưng?
Tình tát "bốp" cái vào mặt Minh, anh choáng váng ngã nhào xuống giường rồi lại ngồi dậy quát Tình.
Anh có biết tôi đã giữ gìn bao nhiêu năm nay để cho chồng tương lai của tôi không? Đồ tồi (ảnh minh họa)
- Cô làm cái quái gì đấy. Mẹ tôi còn không dám tát tôi nữa là loại con gái như cô.
- Mẹ anh không dạy được anh nên mới như này. Nói cho anh biết nhé, tôi ăn chơi thật đấy nhưng không phải là gái để nhận tiền "bo" từ anh. Đồ đểu. Anh đã cướp mất trinh của tôi, anh sẽ phải cưới tôi. Anh phải hoàn toàn chịu trách nhiệm về chuyện này, vài ba đồng tiền nhơ bẩn của anh có thể lấy lại danh dự, trinh tiết của tôi được sao?
- Cưới cô? Cô nghĩ sao mà dám ra điều kiện với tôi. Vợ tôi không phải cái loại dễ dãi và ăn chơi như cô đâu nhé. Cô nghĩ gì mà đòi lấy tôi, đừng thấy thằng này giàu mà hám nhé.
- Tôi không cần biết anh nghĩ gì về tôi. Tôi không thể để trinh tiết của mình mất dễ dàng như vậy? Anh phải hoàn toàn chịu trách nhiệm về chuyện này, nếu không tôi sẽ buộc anh phải chấp nhận.
- Cô nói nghe đơn giản nhỉ "Anh đã cướp mất trinh tôi, anh phải cưới thôi" chẳng có luật chơi nào như thế đâu cưng. Cô sẽ làm gì khi tôi không chịu lấy cô. Đến nhà tôi ăn vạ à, hay đi khoe với mọi người rằng tôi và cô vừa mới ngủ với nhau xong và tôi không chịu lấy cô. Nếu cô muốn làm chuyện đó thì để tôi làm thay cô nhé. Hay cô lại đây tiếp tục làm chuyện hôm qua rồi chụp vài tấm ảnh kỷ niệm gửi cho mọi người....
Chưa nói hết lời Tình lại tát cái nữa vào mặt Minh. Cô uất hận quá vội chạy ra khỏi căn phòng chết tiệt đó. Ngồi một mình ở công viên mà cô khóc trong thổn thức. Thật không ngờ một lời vì một chút chuyện buồn, mượn rượu giải sầu mà cô lại mất đi cái ngàn vàng vào tay kẻ Sở Khanh như vậy.
Cô chẳng bao giờ ngờ rằng người con gái mạnh mẽ, ương bướng như cô lại có một ngày nhục nhã ê chề, đau đớn dưới tay một kẻ đàn ông đểu giả như vậy. Mất trinh rồi cô không biết tương lai, cuộc đời sau này của mình sẽ như thế nào. Ngã rẽ cuộc đời có đưa cô đến với một người chồng biết hiểu và cảm thông hay không hay lại là một người coi trọng trinh tiết để rồi lúc ấy cuộc sống của cô như địa ngục. Nhiều lần cô tự nhủ mình "hay là thôi chấp nhận cuộc sống độc thân, không lấy chồng nữa sẽ không bị người đàn ông nào hành hạ về chuyện cô đã mất trinh".
Theo Một Thế Giới
Phải làm gì khi yêu một ông chồng sống ảo Đôi lúc, tôi có cảm tưởng anh là người sống ảo vô cùng, lại biếng việc, lười nhác. Lúc nào anh cũng nghĩ rằng mình có thể nuôi sống gia đình với mức lương ba cọc ba đồng. Chồng tôi là người lười nhác, thích phóng đại và đua đòi bạn bè Hôm nay tôi như bị dội một gáo nước lạnh vào...