Phải cố quên thôi
Khi đọc được tin nhắn của những người yêu nhau trên mạng là tim em đau nhói mỗi khi nhớ đến. Em chỉ muốn nhận được những tin nhắn như thế từ anh dù cho đó có là thật hay không. Chỉ từ anh thôi không thể từ một ai khác.
Thật lòng em muốn quên đi mọi thứ nhưng sao khó quá anh ạ. Anh mang niềm vui, hy vọng đến cho em, rồi chính anh lại dập tắt niềm hy vọng đó. Mà em cũng thật sự không thể chấp nhận lý do mà anh đưa ra. Em biết anh không muốn làm em đau lòng nhưng chính điều anh không nói ra lại làm em đau hơn. Điều đó như cắt cứa từng chút vào tim em khi anh để cho em tìm đủ mọi lý do biện luận cho sự từ chối đó. Anh phủ nhận mọi thứ anh dành cho em. Em không biết cứ tự trách mình, cho đến ngày em đề nghị anh làm bạn trai em. Anh từ chối với lý do anh sẽ làm khổ em nếu quen anh. Nếu anh thật sự yêu em, anh sẽ không làm khổ em. Trong khi đó anh từng nói “thương em, yêu em” rồi anh lại phủ nhận và chỉ nhận là “mến em” nên quan tâm em thôi chứ anh không có gì. Nhưng sao em luôn nghĩ anh quan tâm đến em là anh thật sự thích em, thật lòng với em. Có lẽ anh phát hiện ra chúng ta không hợp nhau, hay anh chỉ lợi dụng em, anh chỉ cần em những lúc em có thể giúp cho công việc của anh được thuận lợi… Em vẫn luôn muốn nghĩ tốt về anh. Em luôn hy vọng những gì em nghĩ về anh là đúng nhưng…
Em đau lòng hơn khi nghe anh nói là anh đã có người yêu rồi. Vậy là những điều trước đây anh nói với em đều là đùa giỡn thôi sao? Những lời anh nói với em chỉ là bỡn cợt em thôi sao? Đau thật! Nhưng em tức nhiều hơn, em giận bản thân mình rất nhiều, sao em lại quá vội vàng trao tình yêu cho một người mà thật sự mình chưa biết rõ người ta có thật lòng với mình không? Bây giờ thì đã quá muộn. Em yêu anh mất rồi. Em thật sự rất yêu anh. Có thể em sẽ mất cả đời mới quên được anh. Em không thể tách rời anh ra khỏi suy nghĩ của em. Mỗi lần ngồi không một mình là em luôn suy nghĩ đến anh. Em tìm mọi cách để quên anh. Em cố gắng không để cho mình có thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ đến anh. Em đi làm từ sáng sớm tới tối mịt mới về đến nhà. Mặc cho người nhà la mắng vì không quan tâm gì đến những chuyện xảy ra trong gia đình. Em thấy mình thật tệ. Em suy nghĩ mình làm vậy có đáng không?
Thời gian vừa rồi em đã tự bỏ bê bản thân, hàn.h h.ạ mình, mặc cho những người yêu quý mình khuyên nhủ, quan tâm, em vẫn không nghe. Em dìm bản thân mình vào những thứ xấu xa và có hại. Tại sao lại đùa giỡn với em như thế? Anh đã xác định từ đầu là chỉ mến em thôi thì anh hãy từ chối dứt khoát luôn, anh đừng trả lời thương em khi em hỏi có thương em không, anh đừng trả lời là yêu khi em hỏi anh có yêu em không. Có người nói với em rằng nếu yêu nhau thì cần gì phải nói ra. Em rất hối tiếc khi nói ra điều đó. Em thấy mình quá nhanh trong chuyện này. Hình như anh cũng nhận ra điều đó và hình như anh cũng không tin em. Thật lòng em không muốn như vậy nhưng anh đồng ý liền khi em đề nghị chúng ta nên là bạn thôi. Em suy nghĩ rất nhiều khi nói ra điều đó vì em không tìm thấy niềm tin ở nơi anh khi yêu nhau mà anh kêu đừng hy vọng quá nhiều vào anh. Cả một thời gian anh không gọi điện hỏi thăm em, không có lấy một tin nhắn hỏi thăm. Toàn là em chủ động gọi hoặc nhắn tin cho anh. Em kêu anh lên mạng chat với em, anh từ chối vì anh bận xem đá banh. Anh có biết không? Em khóc nhiều lắm! Nhưng bây giờ em lại thấy tiếc cho nước mắt của mình.
Em luôn tìm mọi cách, mọi suy nghĩ không tốt về anh để có thể quên anh nhưng không thể. Bây giờ thì em đã hiểu ra rất nhiều điều nhưng em vẫn chưa thoát khỏi được tâm trạng buồn bực và chán nản. Em đang rất khó chịu trong lòng. Mấy ngày qua, em suy nghĩ rất nhiều, ngẫm lại những sự việc giữa em và anh đã có trong thời gian trước đây. Hiện tại em vẫn chưa chấp nhận sự thật. Sự thật đó vẫn chưa giải đáp hết những thắc mắc trong lòng em, em vẫn còn có nhiều suy nghĩ tốt về anh, vẫn còn hy vọng về điều gì đó mà em cũng nhận ra nó rất mơ hồ nhưng sao em vẫn… Em biết tình yêu thì không thể miễn cưỡng, lý trí mách bảo em quên anh đi, hãy gạt anh ra khỏi trái tim em nhưng trái tim em vẫn cứ níu kéo, vẫn không thể xóa bỏ anh trong tim em. Trái tim em bây giờ không thể dành cho ai khác ngoài anh. Em không còn tin tưởng vào tình cảm của mình nữa, em sẽ không đón nhận bất cứ ai nữa vì em sợ mình sẽ bị tổn thương lần nữa.
Theo Bưu Điện VIệt Nam
Nước mắt mùa thu
Chỉ còn 2 ngày nữa thôi Anh ơi! Là em phải xa anh mãi..
Rồi một sáng tinh mơ, khi mọi người chưa thức giấc, tôi rón rén dắt chiếc xe đạp thật nhẹ nhàng. Rồi quyết định ra gặp anh, vừa đi tôi vừa nghĩ. Không biết anh có gặp mình không? " Người liên lạc " có báo cho anh biết rằng. Sáng này mình gặp anh không? Khi đến gần điểm hẹn tôi thấy anh đứng chờ, đường vẫn vắng tanh không một bóng người, trăng cuối thu đang tàn tạ. Tim tôi đau nhói trong vòng tay anh. Tiếng khóc ngẹn ngào nức nở của hai trái tim đang bị rạn vỡ, tiếng nức nở trong sầu tủi, tiếng nức nở cho tàn những giấc mơ, hay tiếng nức nở tại tình yêu ngang trái quá đắng.
Một con đường mòn lý tưởng đang ngập trong nước mắt, thay vào những nước mắt đang nóng hổi trên vai tôi và trên ngực anh, giọt mưa mùa thu chảy qua tán lá bàng đang dần vơi rụng xối xả xuống hai thân hình vẫn như chưa muốn thôi xa.... Như muốn để cho trời và đất chứng kiến, như muốn để cho những giọt mưa kia làm dịu đi những nỗi đau. Tiếng mưa mùa thu đã để tôi đủ cam đảm nhìn sâu vào mắt anh và nói " Hãy tha thứ cho em..."
Pháo nổ ròn rã đâu phải tết
Đường dải hoa đào đâu thấy xuân!..
Tôi thật lộng lãy và kiêu sa trong bộ áo cưới hết thẩy một màu hồng, đám cưới được đi bộ bởi nhà chú rể với nhà tôi chỉ đi qua một con đường làng.
Bóng đèn đường như theo những giọt mưa mùa thu chảy dài ánh sáng lấp loáng, mọi người nhốn nháo theo sau cô dâu chú rể, Bỗng tôi nghe một giọng nói ai đó như vừa to vừa nhỏ... " Ôi! Phương nó đi lấy chồng rồi kìa! ". Tôi nửa mếu nửa cười rồi giục chú rể đi nhanh hơn. Trong đôi mắt ngấn lệ, qua ánh đèn tôi thoáng thấy anh, đang nấp một vào gốc cây bên đường nhìn theo tôi, dường như ánh mắt của chúng tôi đã bắt gặp nhau . Má.u huyết trong người tôi như ngừng chảy, chân tôi muốn khụy xuống, mưa thu mỗi lúc một nặng hạt hơn, như xóa nhòa bóng anh, như ngắn hơn con đường làng, như muốn kéo lại thời gian...
Thời gian có ngừng trôi bao giờ
Thương tiếc nhiều sẽ làm nguồn thu vơi
Nhiều lúc muốn quên đi, để xóa mờ.
Tuần trăng mật trên một chiếc giường modec cũ, với chiếc chăn bông mà từ cái ruột cho đến cái vỏ đã được vá víu, chỉ duy nhất là có một đôi gối là còn mới nguyên , được gửi xuống nhà chú rể trước ngày cưới. Cám giác buồn phiền, cô đơn, trống vắng lúc nào cũng như đầy ắp trong tôi dưới một gian nhà cũ kỹ lúc nào cũng tối tăm, một ô cửa sổ cuối giường chỉ được mở khi nào người ấy vắng bóng. Than ôi! Chỉ toàn nước mắt, tôi lại khóc, khóc cho đến cạn mưa thu, khóc khi reo thấy cả tiết đông về. Có lẽ tôi khóc cho số phận đã cướp đi những gì mà mình không giữ nổi...
Những giọt mưa mùa thu được hòa quyện vào dòng nước mắt sẽ theo tôi đi suốt cả cuộc đời, nước mắt mùa thu đã khóc cho thân phận một cuộc tình, một kiếp người.
Phải chăng con người ta, khi mà không thể sống được với người mình yêu, thì cho dù cho năm bẩy lần kết hôn đi chăng nữa cũng chẳng có nghĩa lý gì đâu...
Rồi ước vọng tàn theo xác lá
Mang theo hương phấn đóa hoa ngời
Biết tình dang dở mà em vẫn
Ấp ủ trong tim bóng một người
Cuộc đời thật chớ trêu có phải ai cũng có đau khổ mà người ta có thể khóc ngay nên được.. Con người ta ước ao cái gì không thể đạt được và không làm gì được. Trước sự đau khổ của người khác. Phải chăng đó là định mệnh và ý trời hay không?
Kể từ khi dang dở mộng ngày xanh tôi dùng thể xác trao người khác, nhưng cả hồn tôi vẫn của anh. Biết nói năng gì là phận gái, khi mà cau trầu cha mẹ đã nhận của người ta..
Đành thôi không khóc đành sao được.
Theo Ngôi Sao
Chuyện người thứ ba Hà Nam trời bắt đầu se lạnh, từng cơn gió thoảng qua làm em nhớ anh, cái cảm giác đau đau nhói nhói lại ùa về. Kỉ niệm là gì nhỉ? Là quá khứ phải không anh? Mà quá khứ là cái đã qua mà sao em vẫn muốn ngoái đầu nhìn lại, mà sao em vẫn có cảm giác đau khi nghĩ...