“Phải chi mình có má…”
Không biết bao nhiêu lần khác nữa trong đời, chị em con phải bật lên câu nói ấy: Phải chi có má…
Thưa má!
Thật ra những điều con sắp viết ra đây đã nằm trong góc khuất lòng con từ lâu lắm nhưng đến hôm nay, bước lê.n đỉn.h dốc một đời người, thấy mình đã đủ khôn và đủ lớn, con mới dám trải chúng ra đây để nếu có đọc được, má thấu hơn về cuộc sống của ba đứa con và một-người-từng-là-chồng trong hai mươi bảy năm qua.
Má biết không, khi con lớn lên, bắt đầu biết quan sát cuộc sống và nhìn bản thân mình, con được nghe về má từ nhiều phía nhưng hầu hết không là những thông tin tốt và hay. Ở tuổ.i ấy, con không biết có nên tin họ không, lòng cũng hoang mang lắm. Đem những điều ấy về hỏi ba, ba chỉ bảo người ta là người ngoài, không hiểu chuyện nhà mình nên nói vậy chứ má con tốt lắm, thương ba và tụi con lắm, lớn lên rồi con hiểu. Và con tin, tuyệt đối tin ba.
Sau này, con nhận ra những điều được nghe từ người xung quanh là không sai nhưng con vẫn tin ba. Và niềm tin đó vẫn là tuyệt đối. Vì con hiểu ba. Con hiểu được tình yêu ba dành cho má là quá lớn và trong sáng lạ thường dù biết rằng đó là tình yêu… một chiều. Có những khi thấy ba một mình trước hiên nhà nhìn vào khoảng không, con biết ba chờ đợi cuộc quay về. Ba không nghĩ má đi luôn. Ba không tin má đi luôn. Ba chờ như người chồng chờ người vợ về sau một chặng buôn dài. Và ba cố quên ngày tháng. Có vài năm, con thấy trong nhà mình không có lịch.
Con chỉ mong má biết rằng mái nhà này và những con người ở đây cần có má biết chừng nào (Ảnh minh họa)
Khi chúng con bắt đầu đi học, con thấy những buổi ngồi đợi thưa dần vì vai ba nặng hơn với tiề.n sách tiề.n trường, tiề.n cơm tiề.n áo. Thật may, ba không còn nhiều thời gian dành cho nỗi nhớ. Những sớm mai sau khi chiên vội chảo cơm nguội lót dạ bốn cha con, ba đèo ba đứa đến trường trên chiếc xe đạp cũ mèm rồi vội vã ra công trường. Chiều về chưa kịp thở, ba tắm rửa và lo bữa cơm. Ăn uống xong, ba chở tụi con qua bên kia cầu Sắt bảo từng đứa đọc thuộc lòng bảng cửu chương, đứa nào trôi chảy mới được chạy xuống ruộng chơi với trâu với bò.
Video đang HOT
Ba đứa con được cái sáng dạ và học giỏi, không cho phép người ngoài chen vào ba thứ hạng đầu. Nhưng hạng nhất và nhì chỉ là hai chị, con trai của má chỉ luôn chấp nhận hạng ba, vì chữ con xấu và to như hột me. Phầ.n thưởn.g của ba dành cho hạng nhất chỉ là một cái vuốt tóc nhưng với tụi con, đó là động lực mạnh lắm. Con biết thứ hạng của ba chị em, với ba, là một niềm hy vọng và an ủi lớn.
Không biết má còn nhớ chiếc xe đạp đó không, chiếc xe hồi mới quen nhau, ba thường đạp chở má ra bến sông. Con sông cũ đã chảy một dòng khác, chiếc xe cũ cũng đã khác. Khi chân chúng con bắt đầu dài ra, ba phải bào một tấm ván dài gắn vào yên sau làm chỗ ngồi cho hai chị, con cũng có một miếng ngắn hơn phía trước. Đó là chiếc xe đạp ngộ nghĩnh và đáng yêu nhất con từng thấy. Và cũng chiếc xe đó đã cắt vào người ba chị em con vài vết sẹo. Bây giờ nhìn những vết sẹo này, con nhớ chiếc xe đạp của ba, và cả… của má. Vào một chiều hè, thả dốc cầu Đúc, xe đứt thắng, bốn cha con té lăn cù ra bốn phía dưới đường, ba chả.y má.u nhiều nhưng chỉ lo ẵm từng đứa vào lề đường.
Con thấy ba hoảng sợ lắm, sờ nắn đầu và bóp tay chân từng đứa kiểm tra. Ơn Trời, cũng không sao, chỉ vài vết rách da. Mà ngộ ghê, dù rất đau nhưng ba chị em không một tiếng khóc. Dù chưa ý thức nhiều lắm nhưng tụi con sợ, có lẽ, tiếng khóc sẽ xé rộng thêm trong lòng ba vết thương khó nghèo và cô độc… Mấy cô bán mía, bán chè dưới chân cầu xúm xít lại băng bó giùm mấy vết thương. Họ vồn vã: “Má tụi nhỏ đâu mà một mình anh chở nhiều vầy, sao hổng chia ra hai xe?”. Con nghe câu trả lời vướng trong cổ họng: “Dạ vợ em phải đi buôn bán”. Ờ hen, phải chi có má, chắc con được ngồi trên xe má, bây giờ chắc trán con không có sẹo như vầy.
Và không biết bao nhiêu lần khác nữa trong đời, chị em con phải bật lên câu nói ấy: Phải chi có má…
Đó là khi đang ngồi học mà cứ mải gãi đầu, bị cô giáo rầy, chị con kêu đầu con bị chí cắn, ngứa quá cô ơi. Cô giáo bảo về kêu má nấu vỏ bưởi gội đầu. Con thấy chị cúi gằm mặt, không gãi nữa.
Đó là khi mẹ đứa bạn đón nó ở cổng trường và mua cho nó miếng chuối chiên, chị con dựa gốc me kêu phải chi mình có má giống vậy. Con hỏi để làm gì. “Thì mua cho ba đứa mình chuối chiên ăn chơi, ba đứa ăn chung một miếng cũng đã”. Tụi con không dám xin ba vì biết ba không có tiề.n. Sau đó mấy ngày, vào một buổi tan học, con lê la sân trường, thấy miếng chuối chiên ai đó làm rớt, miếng chuối còn mới nguyên hà, đứa nào phí quá, vậy mà bỏ cho được. Nhìn quanh quất và đợi khi mọi người đã ra về hết, con len lén cúi xuống lượm nó lên. Mà má ơi, cát không hà, con phải mất thật lâu mới phủi, mới thổi hết để biến nó thành mới. Khi đã chắc rằng không còn một vết tích gì, con chạy ù về nhà gọi hai chị ra sau hè. “Nè, ăn đi.” Con cũng thèm lắm nhưng miếng chuối đó chỉ được chia cho hai chị. “Hồi nãy em ăn một miếng rồi”. Cho đến hôm nay, hai chị cũng không biết ở đâu con có nó, chỉ biết rằng nó ngon ngọt lắm.
Đó là vào một buổi trưa chỉ có ba chị em ở nhà, đang ngồi ăn mấy trái me non, con thấy má.u chả.y ròng giữa hai đùi chị Hương. Chị Huyền hốt hoảng chạy đi kiếm cái khăn lau, con xanh mặt chạy qua quán bà Bắc nhờ dì Duyên qua coi giùm chị con bị gì kỳ lắm, tự nhiên chả.y má.u quá trời…
Đó là khi chị Huyền trở dạ sinh Linda, ba người đàn ông trong nhà luống cuống không biết làm sao, chị con cũng không biết làm sao. Những lần như vậy, con thấy ba… bất lực.
Nếu có má, chắc chị Hương đã không ra nông nỗi. Dù sao đi nữa, con vẫn nghĩ với con cái, người mẹ như một bến đò có cột neo. Bây giờ đời chị đã trôi quá xa bến đỗ rồi, thuyền chị đã không còn chỗ buông neo.
Và ba chị em con, không ai bảo ai, chẳng bao giờ dám thể hiện trước ba rằng chúng con cần má để ba thấy rằng vai-diễn-người-mẹ của mình được đám khán giả chúng con thấy tròn.
Còn nhiều lần nữa lắm má, nhiều lắm những khi tụi con cần má. Sống chỉ với mỗi vòng tay ấp yêu của ba cũng đã quen rồi, nhưng những lúc như vậy, tụi con khát khao biết chừng nào sự có mặt, sự chỉ dạy của má. Để thấy rằng sông trôi, bên lở phải có bên bồi.
Để hạnh phúc gia đình, hai chị con còn có người dạy cho cách níu giữ. Với hai đứa con gái của má, hạnh phúc là cái gì đó xa vời quá. Vết xe đổ của ba má, thật nghiệt ngã, cả hai chị dù muốn dù không cũng đã lái chuyến xe đời mình băng vào. Phần con, con đang cố tránh nhưng không biết rồi mọi việc sẽ ra sao nữa. Lắm lúc con sợ…
Nói ra những điều này, con không một chút trách hờn gì má. Nếu có trách hờn thì đó là quyền của ba con. Con học được rằng là trẻ con, không được phán xét người lớn. Con chỉ mong má biết rằng mái nhà này và những con người ở đây cần có má biết chừng nào.
Dù ở đâu, làm gì và sống ra sao, con vẫn mỗi đêm cầu cho má được vạn an.
Con trai của má.
Theo GĐVN
Cố gắng để yêu chồng nhưng không được, cơ thể tôi suy nhược nặng
Tôi cần yêu chồng nhưng làm sao để yêu được đây, cảm xúc có cố được không, hơn 7 năm vẫn bất đồng.
Tôi 35 tuổ.i, lập gia đình được hơn 7 năm và có 2 con, có lẽ cuộc hôn nhân này sai lầm ban đầu từ tôi. Tôi chỉ biết học, đến khi ra trường quyết định cưới anh khi vẫn biết hai người suy nghĩ và quan điểm sống rất khác nhau. Tôi nghĩ khi cưới anh sẽ thay đổi và chúng tôi sẽ ổn nhưng đâu ngờ càng sống càng thấy khác nhau đến mức tôi cảm giác không thể hoà hợp được. Tôi được đán.h giá là khá xinh, duyên dáng, ăn nói nhẹ nhàng, ngọt ngào, tinh tế và có chút lãng mạn, sống tình cảm và rất chu đáo, sống có lý tưởng và trách nhiệm, bản thân rất nghị lực và kiên cường. Tôi xuất thân từ nghèo khó nhưng sau tất cả nỗ lực của bản thân đã có công việc ổn định với mức thu nhập hơn 20 triệu/ tháng, hoàn toàn độc lập tài chính. Tôi rất cầu toàn và luôn cố gắng chỉn chu mọi việc, luôn lập mục tiêu cho tương lai và nguyên tắc của mình rồi cần mẫn chăm chỉ cố gắng đạt được mục tiêu. Đôi khi tôi cũng mong muốn người bạn đời của mình phải được như vậy, không được thì tôi thất vọng và mất niềm tin ở chồng, lâu dần không còn tin tưởng anh có thể là chỗ dựa cho mẹ con tôi nữa, vì ngay từ đầu tôi đã phải cáng đáng mọi thứ.
Ảnh minh họa
5 năm đầu hôn nhân là sự khủng hoảng của chúng tôi, đã hơn 2 lần tôi muốn kết thúc cuộc hôn nhân này nhưng vì con lại không thể, tôi gắng gượng sống tiếp để con có gia đình trọn vẹn. Nói ra điều này biết mọi người có thể sẽ trách móc và khin.h b.ỉ tôi vì dù bất cứ lý do gì thì tôi cũng là người thứ 3, nhưng tôi thực lòng mong được sự chia sẻ. Tôi gặp người ấy khi anh chằng chịt vết thương lòng và thời điểm đó tôi cũng tĩnh tâm để suy nghĩ về quyết định có nên kết thúc cuộc hôn nhân của mình không. Tôi lắng nghe câu chuyện của anh và rất thương anh, có lẽ chính cái lòng thương đó biến tôi thành người tội lỗi. Anh hơn tôi 7 tuổ.i, ít nói nhưng rất tình cảm và tinh tế, anh không phải là người nói những lời hoa mỹ giả tạo, anh rất chân thành trong từng câu nói, sống lý trí, rất giỏi giang trong công việc, trách nhiệm với gia đình và vô cùng yêu con.
Tôi lắng nghe và chia sẻ câu chuyện của anh, nhìn cách anh giải quyết vấn đề của bản thân khiến tôi ngưỡng mộ, yêu anh lúc nào không biết, khi nhận thấy tình cảm cả hai lớn dần lên thì chúng tôi đã thống nhất không liên lạc để không lạc lối. Sau hơn một năm mới liên lạc lại thì tôi biết tin gia đình anh có thêm bé, tôi rất ngạc nhiên nhưng rồi cũng hiểu và nghĩ mọi thứ nhẹ nhàng hơn. Vợ anh mới sinh nên tôi cũng suy nghĩ nếu chúng tôi tiếp tục liên lạc sẽ làm chị ấy tổn thương, phụ nữ sau sinh rất nhạy cảm, hơn nữa tôi sợ mình sẽ sai lầm. Tôi rất thương anh nên mỗi lần nhìn anh đau khổ dằn vặt là đau đến quặn thắt lòng. Vì thương anh cũng như không muốn con cái tôi khin.h b.ỉ người mẹ tội lỗi nên tôi cố gắng và đủ mạnh mẽ để dứt khỏi mối quan hệ này, vì vậy chúng tôi thống nhất cắt đứt liên lạc.
Thời gian đầu tôi rất buồn nhưng theo thời gian cũng nguôi ngoai, tôi tập trung lo cho gia đình và con cái để quên anh. Tôi luôn cố gắng mạnh mẽ, vui vẻ, nhưng khi đêm về tôi thấy cô đơn chông chênh vô cùng. Tôi nhớ anh rất nhiều, tôi biết là tội lỗi với chồng con nhưng chưa buông bỏ được. Có lẽ chính vì trong tâm tưởng tôi luôn nghĩ đến anh và thần tượng anh nên vợ chồng tôi ngày càng xa cách. Tôi luôn nghĩ đến anh mỗi đêm, ngay cả khi bên chồng. Tôi không còn cảm xúc với chồng. Trước khi gặp anh, vợ chồng tôi đã luôn xa cách, dù ở cùng nhà nhưng có khi nửa năm đến một năm không động đến nhau. Tôi không nghĩ chồng có người khác, trước đây tôi đã cố gắng nhưng mỗi lần gần gũi là chồng lại kêu mệt, lâu dần cảm xúc yêu đương ban đầu đã không còn. Tôi dùng lý trí để cố gắng nhưng lại bị từ chối nên cảm xúc thật sự chế.t rồi. Tôi là người sống nội tâm, hay suy nghĩ, để lấy lại cảm xúc trong tôi rất khó, lâu dần thành quen, đã nhiều năm tôi sống mà không có chuyện đó hoặc có cũng chỉ đôi lần mỗi năm.
Chồng cũng không chủ động, nhiều lần chúng tôi nói chuyện thẳng thắn nhưng không đi đến đâu vì quan điểm và suy nghĩ rất khác nhau. Tôi là người phải gánh vác tất cả việc lớn nhỏ trong nhà, còn chồng vô tâm, mặc kệ vợ lo toan hết. Những lúc mệt mỏi chông chênh tôi chỉ muốn kết thúc cuộc đời mình nhưng nghĩ đến bố mẹ và các con tôi lại không đành. Tôi thật sự bế tắc, biết mình phải cố quên người ấy. Tôi cần yêu chồng nhưng làm sao để yêu được đây, cảm xúc có cố được không, hơn 7 năm vẫn bất đồng thì đến bao giờ mới hoà hợp được?
Tôi phải làm gì, phải thay đổi bản thân như thế nào đây? Tôi là người thích sống khép mình, thích lọ mọ một mình và càng ngày càng thu mình, sợ rằng tôi sẽ trầm cảm nếu tình trạng cứ như thế này. Tôi suy nghĩ nhiều, suy nhược, ốm và không tỉnh táo đến mức uống nhầm thuố.c quá liều lượng cho phép. Tôi muốn giữ gia đình trọn vẹn cho con nên thật sự mong nhận được lời góp ý chân thành của độc giả. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Anh trai chồng ở nhà tôi một năm rồi mà chẳng có ý định chuyển đi Tôi ở nhà mình mà không có gì là thoải mái, anh sống ở nhà tôi hơn một năm rồi mà cứ như không ấy. Khi anh trai chồng tôi đi Hàn Quốc về đã ở nhà vợ dưới Hải Dương, làm việc ở đó lương thấp nên chồng mới bàn với anh mua xe ô tô ra Hà Nội chạy. Nhà tôi...