Ông nội chồng chử.i mắng tôi thậm tệ giữa bệnh viện, nghe chị chồng cười khẩy tôi mới hiểu mình dại dột thế nào
Ở đời đúng là tin sai người thì kiểu gì cũng chuốc lấy tai vạ vào thân.
Năm nay là cái Tết thứ 2 tôi chuẩn bị đón ở nhà chồng. Tôi không có nhà ngoại để về, bởi tôi là một cô nhi, cha mẹ mất sớm, người thân duy nhất là bà ngoại cũng đã mất cách đây 3 năm rồi.
Từ bé đến lớn tôi tự biết hoàn cảnh của mình nên không dám yêu ai cả. Tôi sợ người ta khinh mình xuất thân mồ côi, đã nghèo lại còn không nơi nương tựa. Tuy nhiên duyên trời khó tránh, tôi gặp được chàng trai tử tế chân thành nên gật đầu làm vợ anh sau thời gian dài đắn đo sợ hãi.
Chồng tôi là người thành phố, chúng tôi quen nhau khi cùng làm thêm ở một quán trà. Khi ấy tôi nghĩ anh cũng có hoàn cảnh khó khăn như mình, cố gắng nhặt nhạnh từng đồng để trang trải cuộc sống. Nào ngờ đâu anh ấy lại là bạn của chủ quán, đi làm chơi chơi trong lúc chờ nhảy việc mới chốn văn phòng.
Thấy chồng tốt bụng lại chăm chỉ nên tôi quý anh lắm. Anh cũng giúp đỡ tôi rất nhiều khi phục vụ ở quán trà, còn thường xuyên mua đồ ăn cho tôi vì biết tôi sống tằn tiện. Anh làm ở quán chừng 2 tháng thì nghỉ, sau đó làm giáo viên ở một trường tiểu học quốc tế. Ngày nào anh cũng ghé qua quán trà thăm tôi, tặng tôi đồ ăn thức uống ngon lành, tặng quà mỗi dịp 8/3, 20/10, và cả sinh nhật tôi nữa. Chưa từng có ai quan tâm đối xử tốt với tôi như thế, vậy nên tôi yêu anh từ lúc nào không biết.
Giao thừa năm 2021 anh tỏ tình với tôi. Cuối năm đó anh cầu hôn tôi lần đầu tiên, tôi đã hoảng hốt từ chối. Khi hiểu rõ lý do tôi không dám kết hôn, anh ấy đã làm rất nhiều việc để tôi thêm tin tưởng, rồi anh hứa sẽ cùng tôi xây tổ ấm hạnh phúc. Lúc ấy bà ngoại tôi yếu lắm rồi, vì muốn bà thấy mình mặc váy cưới nên tôi đã đồng ý lấy anh. Nào ngờ đâu chưa kịp làm lễ ăn hỏi thì bà mất, tôi chính thức bơ vơ giữa dòng đời.
Chỉ còn chồng là người thân nên tôi trân trọng gia đình nhỏ của 2 đứa lắm. Tuy nhiên mọi người bên nhà chồng lại không thích tôi, ngoại trừ mẹ chồng tốt bụng, còn lại đều ch.ê ba.i thân thế của tôi. Làm gì có ai ưa một đứa con gái nhà quê không cha không mẹ cơ chứ. Họ còn không tin là tôi được ăn học tử tế, tôi có bằng cử nhân đàng hoàng mà họ đều nghĩ đó là giả.
Nhờ chồng làm chỗ dựa nên tôi đủ mạnh mẽ để vượt qua hết mọi định kiến xung quanh mình. Đến khi con gái nhỏ chào đời thì tôi lại càng kiên cường hơn, tôi dồn hết mọi yêu thương vào tổ ấm nhỏ của mình, còn ai đàm tiếu gì phía sau tôi đều bỏ ngoài tai.
Video đang HOT
Tôi mở một tiệm bán hoa tươi online, trời thương nên việc kinh doanh cũng tốt. Thấy tôi chủ động được kinh tế, thu nhập mỗi tháng còn cao hơn lương văn phòng của chồng nên người thân của anh cũng bớt dần ác cảm. Vợ chồng tôi thuê trọ ở riêng từ lúc cưới, tuy chưa mua được nhà nhưng tự do thoải mái nên tôi thấy rất ổn. Thi thoảng tôi dắt cháu về chơi xong mang theo quà cáp nọ kia, cả bố mẹ chồng lẫn ông bà nội chồng đều đón chào khá vui vẻ.
Chỉ có một người duy nhất vẫn ghét tôi cho đến giờ phút này đó là chị gái chồng. Chị ấy hơn tôi cả chục tuổ.i, cũng làm trong ngành giáo dục, thế nhưng cách ăn nói của chị rất chua ngoa đáng sợ. Tôi không rõ bên ngoài chị ấy đối xử với người khác ra sao, chứ ở nhà thì chị ấy hay vu oan giá họa cho tôi lắm. Chị ăn vụng đồ thắp hương của mẹ chồng nhưng đến khi bị hỏi thì chị nói em dâu ăn đấy. Vợ chồng tôi gửi chị mang hộ hoa quả sang biếu ông bà thì lần nào chị cũng ăn bớt, thậm chí có bữa chị giữ lại cherry để ăn xong xách mỗi mấy quả cam sang khiến tôi bị người lớn mắng tùm lum.
Chính chồng tôi cũng không ưa chị gái, nhiều lần anh cãi nhau với chị ấy để bênh tôi rồi nhưng lần nào cũng thua thiệt bởi chị ấy ghê gớm quá. Vợ chồng tôi toàn bảo nhau nhịn cho xong chuyện, cứ đôi co nhì nhằng với bà chị thì chỉ tổ mất thời gian. Cái nết chị ấy điêu như vậy rồi thì làm sao mà nắn được, đến bố mẹ chồng tôi biết rõ mà còn bất lực thì tôi cố giải thích cũng phí lời.
Tôi cố né tránh chị chồng để đỡ mắc tai bay vạ gió, cơ mà không phải lúc nào may mắn cũng đứng về phía tôi. Hôm nay do bận việc nên tôi dại dột tin lời chị ấy, để rồi tôi bị ông nội chồng mắng chử.i thậm tệ ngay giữa bệnh viện đông người.
Chuyện là tuần trước ông nội đi tập thể dục ở công viên xong bị một đứ.a tr.ẻ trâu phóng nhanh tông phải. Bác sĩ nói ông bị rạn xương, đứt dây chằng, bầm tím nhiều chỗ, lại còn lên cơn đau tim nhẹ nên phải nằm viện để theo dõi một thời gian. Ông lớn tuổ.i rồi thành ra cả nhà cũng lo lắng, cắt cử người thay phiên lên viện chăm sóc ông.
Đáng lẽ hôm nay tới lượt chị chồng vào chăm ông nhưng chị báo có việc đột xuất nên nhờ tôi đi thay. Tôi cũng sấp ngửa bận việc vì đang vào thời điểm cuối năm đông khách, cơ mà việc này khó từ chối nên tôi đành nhờ chồng ở nhà trông con trông nhân viên để tôi mang cơm chiều cho ông nội.
Trước lúc vào thì chị chồng có tạt qua nhà tôi. Chị đưa tôi một lốc yến chưng sẵn gần chục lọ, gói sẵn trong túi giấy khá đẹp mắt, bảo rằng phụ huynh tặng nhiều quá nên tôi mang bớt vào viện cho ông tẩm bổ. Tôi vội đi nên xách luôn không xem xét gì, còn cảm động vì nay chị chồng đưa quà biếu ông cơ.
Ban đầu nhận túi yến chưng thì ông vui lắm. Nhưng chỉ mấy phút sau ông đã quát tháo ầm ĩ lên, vì lúc bóc một lọ yến ra định uống thử thì ông phát hiện có cái tem “Mua 1 tặng 1″ ở phía sau cái vỏ giấy. Xong có ai đó cùng phòng bệnh nói mấy hộp yến đó rẻ tiề.n, bên trong là đồ công nghiệp nên không có yến thật, chỉ toàn là nấm gì đó dai dai giống tổ yến thôi.
Thế là ông nội nổi cơn tam bành, ném cả hộp yến xuống chân tôi vỡ tan. Mọi người xung quanh đều giật mình, còn tôi bị mảnh thủy tinh cứa vào chả.y má.u đau điếng. Ông mắng tôi bằng lời lẽ rất cay nghiệt, bảo tôi là đứa ít học nên không biết trước sau, tiếc tiề.n nên mua đồ rẻ bèo mang vào cho ông uống. Đã thế ông xem hạn sử dụng thấy chỉ còn 1 tuần nữa, ông lại kêu giời kêu đất nói cháu dâu muốn hại ông “đi sớm”, biếu dăm ba thứ sắp “hết đát” để rước thêm bệnh tật về cho ông.
Lúc ấy tôi mà thanh minh đó là đồ chị chồng đưa thì chắc ông sẽ nghĩ tôi đổ tội cho người khác. Gọi cho chị chồng đối chất thì chị cười khẩy chối luôn, xong chị còn nói với ông rằng em dâu điêu ngoa. Người sai luôn là tôi, người ngu dại trót tin chị cũng là tôi…
Trách mẹ chồng con dâu đẻ không chăm nhưng thấy mảnh giấy bà ghi tôi ân hận vô cùng
Do công việc của Khánh áp lực lại thường xuyên phải bia rượu tiếp khách nên tình trạng bệnh cải thiện rất chậm.
Mãi tới năm thứ 6 tôi mới có tin vui.
Trước khi kết hôn, tôi và Khánh đưa nhau đi kiểm tra sức khỏe tiề.n hôn nhân, phát hiện Khánh bị dị dạng tin.h trùn.g nhưng tôi vẫn quyết cưới. Còn nhớ lúc đó Khánh hỏi tôi:
"Em suy nghĩ kỹ chưa? Bác sĩ nói rõ rồi đó, khả năng có con của anh là rất ít. Lấy anh, rất có thể em không được làm mẹ".
Nhưng tôi cương quyết làm vợ anh. Mẹ Khánh biết liền gọi tôi tới nói chuyện:
"Thực lòng bác rất cảm kích trước tấm chân tình con dành cho Khánh. Bác tin chỉ cần 2 đứa quyết tâm, yêu thương nhau thật lòng thì ông trời sẽ không phụ, nhất định sẽ cho các con được làm cha làm mẹ. Bác cũng sẽ không để con phải chịu thiệt thòi".
Quả thật, sau cưới mẹ Khánh đối xử với tôi rất tốt, bà lúc nào cũng ân cần chăm sóc tôi như con gái. Thi thoảng lại ngồi tâm sự:
"Giờ mẹ chẳng mong gì ngoài có đứa cháu bế bồng. Con cứ chịu khó động viên thằng Khánh điều trị thuố.c men, tẩm bổ đầy đủ rồi 2 đứa sẽ có con".
Hơn 5 năm dòng dã, tiề.n vợ chồng tôi kiếm được bao nhiêu đều đổ cả vào để chữa vô sinh cho chồng. Do công việc của Khánh áp lực lại thường xuyên phải bia rượu tiếp khách nên tình trạng bệnh cải thiện rất chậm. Mãi tới năm thứ 6 tôi mới có tin vui. Nhưng lạ một điều, lúc nghe tin con dâu mang bầu tuy mẹ Khánh mừng thật song thái độ và cách cư xử của bà khiến tôi không khỏi ngạc nhiên. Có hôm bà rất quan tâm, đi chợ mua đủ thứ đồ về tẩm bổ cho con dâu, ngược lại có hôm bà thờ ơ như không. Thậm chí tôi đi làm về muộn bà cũng chẳng nấu cơm nước, mặc con dâu bụng bầu phải lọ mọ nấu nướng dọn dẹp tới đêm muộn. Nhiều khi tôi không hiểu nổi mẹ chồng, nếu không nói trong lòng có phần thầm trách bà, lúc con dâu chưa có thai thì bảo khao khát có cháu bế, lúc có rồi lại hờ hững như không.
Nhất là hôm tôi đau bụng vào viện sinh, thấy con trai vừa dìu vợ vừa xách đồ chuẩn bị vào viện, bà chạy theo sau giục:
"Con cứ đưa vợ đi trước, mẹ đi sau còn chuẩn bị thêm vài đồ cho con bé rồi mang quần áo vào luôn".
Thế nhưng tôi nhập viện sinh xong vẫn chẳng thấy bóng dáng mẹ chồng đâu, Khánh gọi bà cũng không nghe máy. Mãi tới sáng hôm sau bà mới vào nhưng chỉ ngồi một lúc là về. Xuất viện, mẹ chồng cũng không chăm con dâu cháu nội nhiều như bà đã hứa trước đấy, ngược lại liên tục giục tôi đưa con về ngoại ở cữ cho bà nhàn khiến tôi thất vọng về bà vô cùng. Có lần tôi còn nói với chồng:
"Em không hiểu mẹ có thực sự mong có đứa cháu này thật không nữa. Rõ ràng trước đây mẹ lúc nào cũng tâm sự là khát khao được bế cháu vậy mà giờ có cháu, bà lại dửng dưng như không".
Chính Khánh cũng nhận thấy sự thay đổi của mẹ nên anh chỉ gượng gạo giải thích:
"Mẹ cũng lớn tuổ.i rồi, sức khỏe tinh thần không còn được như trước nên mình phải thông cảm với bà".
Tất nhiên, chồng nói thế tôi cũng ậm ừ vâng dạ chứ trong lòng thì chưa thực sự thoải mái. Cho tới hôm trước, lừa con ngủ tôi dậy dọn nhà, mang quần áo cả nhà lên máy giặt. Vào phòng mẹ chồng, tôi lại vô tình thấy có cuốn giấy note bà để đầu giường trong đó bà note rất nhiều việc từ gạo muối để ở đâu, tiề.n nong, chìa khóa nhà, khóa bếp để chỗ nào, đặc biệt bà có note cả mục giờ uống thuố.c mỗi ngày, số điện thoại bác sĩ khám, địa chỉ bệnh viện... Điều này làm tôi rất thắc mắc vì chưa bao giờ thấy mẹ chồng kể chuyện bị ốm phải đi viện khám.
Tò mò, tôi mở tủ quần áo của bà tìm sổ khám bệnh theo giấy note của bà mới sững người biết hóa ra bà bị alzheimer, trí nhớ mất dần. Chính vì vậy mà chăm con dâu bầu, bà cứ cứ lúc nhớ lúc quên. Hôm tôi đi đẻ bà nói sẽ mang quần áo theo sau nhưng ngay lúc đó phát bệnh bà mới quên không đem đồ cho tôi. Việc bà giục tôi về ngoại ở cữ cũng là muốn tôi về bên đó được bố mẹ đẻ chăm sóc cẩn thận. Bà sợ bệnh tình lúc nhớ lúc quên sẽ không chăm lo cho con dâu cháu nội được.
Vì không muốn các con lo lắng cho mình nên mẹ chồng tôi âm thầm vào viện khám 1 mình. Vậy mà tôi không biết lại trách mẹ chồng vô tâm không thương con thương cháu trong khi người vô tâm lại chính là tôi, mẹ bị bệnh cũng không hề hay biết.
Càng nghĩ tôi càng ân hận và tự trách bản thân bao lâu nay chỉ biết đòi hỏi quà săn sóc mình mà không chủ động chăm sóc mẹ. Sau khi biết chuyện, tôi bàn với chồng tìm bác sĩ giỏi điều trị cho bà cũng như dành nhiều thời gian ở bên bà hơn. Giờ điều tôi mong nhất là mẹ chồng khỏe mạnh, sống lâu cùng con cháu mọi người ạ.
Chồng trách vợ không dậy sớm nấu ăn cho bố mẹ, tôi đáp lại 1 câu khiến anh cứng họng Tôi và chồng cưới nhau được 3 năm, có một b.é gá.i hơn 1 tuổ.i. Con rất đáng yêu, là niềm vui duy nhất giúp tôi cố gắng trong những ngày tháng nặng nề này. Nhưng kể từ khi tôi sinh mổ bé đầu lòng, những rạ.n nứ.t trong hôn nhân càng ngày càng lộ rõ. Lần đầu mang thai, tôi nghén nặng,...