Ông bạn ơi, quản vợ cho tử tế đi nhé!
Nếu mà, vợ ông đã ngoại tình hay vớ vẩn gì đi chăng nữa, trong khi ông là một gã chồng cần mẫn, yêu thương, hết lòng vì vợ con… thì xem lại đi ông ạ.
Tôi không có ý chê bai này nọ với vợ ông, nhưng phải nói thật một điều là, tôi hết chịu nổi rồi. Từ nay, tôi xin không đến nhà ông ăn nhậu nữa, cũng không cười nói tiếp chuyện với vợ ông ở chốn đông người. Vì tôi sợ, cô ấy lại hiểu lầm ý tôi, tôi sợ, cô ấy cho rằng tôi lả lơi ve vãn, không nghiêm chỉnh.
Nói thật, tôi dù có lăng nhăng ở đâu thì nhất định không lăng nhăng với vợ bạn, nhất định không câu kéo lả lơi. Nhưng mà, tôi sợ vợ ông quá. Mấy lần đến nhà, vợ ông ăn mặc hở hang, quần áo ngủ chẳng ra quần áo ngủ, váy chẳng ra váy. Bộ ấy không nên dùng để tiếp khách. Ấy vậy mà vợ ông vẫn mặc, mặc nhiệt tình mỗi lần tôi đến chơi.
Không phải tôi hoang tưởng, nhưng so về nhan sắc, tôi hơn ông vài bậc. Nhưng mà, thiên hạ lắm người đẹp trai lắm. Nếu vợ ông vì tôi đẹp mà câu kéo, mà lẳng lơ thì xin ông hãy quản vợ cho chặt. Tôi không tưởng tượng được lúc cô ấy cố tình làm rơi cái thìa, cúi xuống nhặt cho gần mặt tôi để tôi nhìn thấy thứ không đáng nhìn. Lúc đó mà ông ở đó, khéo ông đánh oan tôi. Vì đàn ông mà, làm sao làm chủ được lúc đó. Chỉ là, tôi liếc vội rồi quay đi ngay. Tôi run hết cả người. Tưởng vợ ông sẽ ngại mà nhanh chóng đứng lên nhưng không, cô ấy cứ làm vậy một lúc lâu rồi đưa mắt nhìn tôi tình tứ. Tôi sợ…
Ông ơi, chuyện này tôi nói với ông, nếu đúng là vợ ông có tính lẳng lơ, thì ông về bảo vợ ông, giữ lấy cô ấy, dạy cô ấy. (ảnh minh họa)
Bữa tôi đến nhà ông nhậu, ông ngà ngà say lên giường ngủ, cô ấy bảo tôi ở lại uống cà phê trong khi cô ấy mặc bộ váy ngắn cũn cỡn. Nói thật, tôi khiếp vía. Tôi vội xin phép về chứ chẳng may có ai nhìn thấy lại hiểu lầm tôi thì chết dở…
Từ đó về sau, như ông thấy đấy, dù ông có tha thiết thế nào thì tôi cũng xin thôi. Nhớ đến nhà ông, không có gì nhưng lại gây hiểu lầm thì tôi mất bạn, ông mất vợ.
Mấy lần tôi chưa dám kể, gặp vợ ông ở ngoài, vợ ông cứ ra hớn hở, tay bắt mặt mừng, cấu véo má tôi như tôi là thằng đàn em của vợ ông. Rồi vợ ông khen tôi đẹp trai ríu rít trước mặt bao nhiêu người. Đến đồng nghiệp còn hỏi tôi, vợ ông là ai. Tôi tặc lưỡi cười &”ờ thì vợ thằng bạn’. Mà cô ấy cứ lôi tôi đi cà phê, rồi khóc lóc tâm sự chuyện vợ chồng ông này nọ. Tôi hỏi thật, ông có đánh vợ ông không, hay là cô ấy bịa ra để lấy lòng tôi? Nào là bị chồng quát nạt, bị chồng coi thường, nào là đàn bà dễ tổn thương. Có hôm, cô ấy bụi bay vào mắt, nhờ tôi lấy hộ, tôi liền gọi anh phục vụ bàn làm thay. Thế mà cô ấy tưởng tôi, cứ nhắm mắt mãi. Tôi sợ…
Ông ơi, chuyện này tôi nói với ông, nếu đúng là vợ có tính lẳng lơ, thì ông về bảo vợ ông, giữ lấy cô ấy, dạy cô ấy. Tôi có đẹp trai mấy đâu, cũng chẳng có ý đồ gì mà cô ấy còn thế thì tôi sợ… ra ngoài, vợ ông khó giữ mình. Quan trọng hơn cả là ông mang tiếng với bàn dân thiên hạ…
Nếu mà, vợ ông đã ngoại tình hay vớ vẩn gì đi chăng nữa, trong khi ông là một gã chồng cần mẫn, yêu thương, hết lòng vì vợ con… thì nói thật với ông, cần xem lại… Tôi sợ đàn bà lẳng lơ lắm, mà nhất là, lẳng lơ với bạn của chồng thì tuyệt nhiên, không bao giờ chấp nhận…
Theo Nam/Eva