Ông bà gần 70 tuổi vẫn ở nhà thuê vì mỏi mòn tin lời hứa từ cô con gái út
Gần đất xa trời đến nơi rồi mà ông bà ngoại tôi vẫn phải đi ăn nhờ ở đậu.
Sáng nay vừa ngủ dậy chuẩn bị đi làm thì tôi thấy mẹ ngồi thẫn thờ ở cửa. Bàn ghế quán nước mẹ cũng không dọn ra. Nhiều người quen đến ngó nghiêng gọi cốc trà đá nhưng mẹ bảo nay nghỉ không bán.
Mẹ kể với tôi là đêm qua bác cả cãi nhau với dì út. Bác tuyên bố từ mặt cô em gái đang định cư ở tận Canada, kêu từ nay dì út về thì sẽ không được phép vào nhà nữa. Có chuyện gì bác cũng không quan tâm, ai qua lại với dì út thì bác cũng “cạch mặt” người đó.
Nguyên do mâu thuẫn của bác cả và dì út khởi nguồn từ cách đây hơn 10 năm rồi. Khi đó ông bà ngoại tôi vẫn còn minh mẫn, nhà cửa đất đai còn nhiều, 3 người con vẫn hòa thuận vui vẻ.
Rạn nứt bắt đầu khi một người họ hàng xa của bà ngoại đến thăm hỏi. Tôi không rõ người ấy là ai, chỉ biết đó là Việt kiều ở Canada về.
Chẳng biết chú Việt kiều ấy nói chuyện ra sao mà sau đó không lâu dì Tuyết nhà tôi đùng đùng đòi lấy chồng ngoại quốc. Dì tự đi làm hộ chiếu, thủ tục các kiểu để sang Canada. Dì được ông chú Việt kiều giới thiệu bạn trai cho, nghe kể gia cảnh giàu sang nọ kia nên dì tôi ham lắm.
Ngày bạn trai của dì Tuyết về ra mắt, cả nhà ngoại tôi lăn đùng ngã ngửa vì chú kia gần 50 tuổi rồi! Tính ra cũng xấp xỉ bác cả tôi, mà chú ấy trông còn già hơn nữa. Con trai riêng của chú Việt kiều ấy gần bằng tuổi dì, họ đi cùng nhau trông khập khiễng khó tả.
Tình huống bất ngờ xảy ra nên ông bà ngoại gọi họp gia đình gấp. Mọi người đều khuyên dì út đừng đâm đầu vào lấy chồng già như thế. Ngoại hình đã không tương xứng rồi, đến cách giao tiếp trò chuyện của bạn trai dì cũng hơi có vấn đề khiến mọi người không thích lắm. Kiểu vừa khoe mẽ vừa lố lăng, làm người ta bị mất cảm tình.
Chưa kể ra nước ngoài định cư sẽ có nhiều khó khăn vất vả. Ông bà thương con gái lấy chồng xa nơi đất khách quê người, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì không giúp đỡ được mấy.
Dù cả nhà khuyên hết nước hết cái nhưng dì Tuyết đều bỏ ngoài tai. Kết cục ông bà ngoại phải bán một miếng đất đi cho dì có của hồi môn đem đi nước ngoài. Ngày dì chú kết hôn, khách đến chúc mừng thì ít mà kinh ngạc bàn tán thì nhiều. Họ chê chú rể vừa già vừa xấu, chê dì tôi mờ mắt vì tham lam.
Video đang HOT
Ông bà ngoại dự đám cưới con mà mặt buồn như mất sổ gạo, làm xong phần lễ với trao vàng tặng tiền là ông bà về nhà nghỉ ngơi, bỏ luôn cả cỗ cưới. Bác cả tôi còn giận không tới dự, chỉ có vợ bác và các con đến góp mặt thôi.
Nói chung là nhà ngoại tôi không nghèo đến nỗi phải gả con gái đi nương nhờ chồng giàu. Thế nhưng dì Tuyết không có nghề nghiệp ổn định, bản thân dì được bố mẹ với anh chị nuông chiều từ bé nên tính cũng tiểu thư. Dì nói thẳng luôn là dì không yêu ông chồng già Việt kiều ấy, chỉ cần sang bên đó định cư để an nhàn sung sướng đến cuối đời thôi.
Mấy năm đầu dì ở Canada cũng yên bình, hay gọi điện về nhà khoe những thứ mới lạ ở bên đó. Nhưng sau đó chồng dì phá sản, vợ chồng dì phải đi vay nợ khắp nơi. Ông chú Việt kiều kia cũng lộ bản chất là người lười lao động, ăn bám 2 người vợ trước xong họ chịu không nổi phải bỏ đi. Dì tôi biết rõ điều đó nhưng vẫn cố tình đâm đầu vào, tất cả vì ham cái mác Việt kiều sang chảnh mà thôi.
Ông bà ngoại lén gửi cho dì mấy trăm triệu để trả nợ. Bác cả với mẹ tôi không hay biết gì, mãi sau mới phát hiện ra. Dì Tuyết bảo vay nhưng đến khi ông bà ngoại đổ bệnh cùng lúc, cần một khoản tiền lớn để mổ chữa, dì lại quay ngoắt đi bảo đó là tiền được bố mẹ cho nên không phải trả cái gì hết.
Ông bà nhịn con nên lại phẩy tay cho qua, bán tiếp mảnh đất nữa để chữa bệnh. Của cải trong nhà cứ dần hao mòn hết, ai cũng thắc mắc sao ông bà ngoại tôi sa sút nhanh vậy. Bác cả với mẹ tôi thì đều có gia đình riêng nên vẫn bình thường. Song đến lúc ông bà thông báo bán nhà thì chuyện tày đình về dì Tuyết mới lộ ra.
Chẳng biết dì thuyết phục kiểu gì mà ông bà ngoại có bao nhiêu tiền đều chuyển cho dì hết. Dì cứ lấy lý do cần tiền làm ăn, cần tiền sửa nhà mới, cần tiền nuôi con, rồi đủ thứ linh tinh khác để bòn rút của ông bà. Gần chục năm dì mới bay về thăm nhà duy nhất một lần, nhưng chuyến đó dì cũng bí mật lấy hết vàng bạc trong két của ông bà ngoại.
Ông bà giấu kín chuyện con gái út “thụt két” vì sợ bác cả với mẹ tôi sẽ túm dì Tuyết lại không cho đi đâu nữa. Tốt xấu như thế nào cũng là con mình dứt ruột đẻ ra, ông bà không muốn nhìn cảnh các con mâu thuẫn xô xát.
Cứ nín nhịn mãi để con út rút ruột, cuối cùng ông bà ngoại chỉ còn 2 sổ lương hưu và một ít tiền dự phòng trong tài khoản tiết kiệm. Di chúc ban đầu ông bà định chia đều cho 3 đứa con 3 mảnh đất, nhưng 2 cái đã bán rồi, giờ chỉ còn mỗi mảnh đất nơi ông bà xây nhà ở thôi. Cuối cùng ông ngoại phải sửa lại di chúc, dặn các con bán nhà chia 3 phần đều nhau.
Nào ngờ đâu ông bà chưa nằm xuống đã phải bán nốt cái nhà cuối cùng còn lại. Ông bà cũng không dám tiết lộ cho bác cả và mẹ tôi biết, lén nhờ hàng xóm rao bán hộ. Khi chủ mới đến xem và chuẩn bị đặt cọc thì mẹ tôi mới phát hiện ra. Ầm ĩ mấy hôm xong ông bà ngoại vẫn quyết bán, mẹ tôi với bác cả tức phát khóc lên khi biết 3 tỷ bán nhà ông bà đem chuyển hết cho cô con út!
Hóa ra dì Tuyết lại nghĩ ra kịch bản mới, dì gọi về tỉ tê với bà ngoại rằng công việc của vợ chồng dì đã ổn rồi. Giờ dì muốn mua một cái nhà to ở bên Canada để đón bố mẹ sang đó phụng dưỡng. Dì khóc lóc xin lỗi vì đã để ông bà phiền muộn suốt bao năm, giờ dì hứa sẽ bù đắp lại tất cả.
Ông bà tôi gần 70 rồi thì còn đâu minh mẫn nữa. Không ai hiểu ông bà suy nghĩ như thế nào. Bác cả với mẹ tôi ở ngay gần, thường xuyên qua lại chăm sóc thì ông bà không quan tâm. Cứ chăm chăm hi vọng vào lời hứa ngon ngọt của dì Tuyết, xong bây giờ 2 ông bà già ở với nhau trong căn tập thể cũ thuê lại với giá 3 triệu/ tháng.
Hôm qua bác cả đến thăm ông bà và định đón 2 người về để chăm sóc. Ông bà yếu như vậy rồi mà vẫn không chịu nghe, khăng khăng muốn ở riêng không phiền đến con cháu. Tranh cãi một hồi xong bà ngoại lại nhỡ mồm để lộ một chuyện động trời khác. Đó là khoản tiền 200 triệu dưỡng già cuối cùng của ông bà cũng đã bị dì Tuyết lừa lấy mất. Dì bảo bà ngoại đưa tiền để dì lo thủ tục cho ông bà sang với con gái, nhưng ai cũng thừa hiểu kiểu gì ông bà cũng mất oan tiền như bao năm trước thôi.
Bác cả đã gọi điện sang mắng dì Tuyết một trận tơi tả, cấm dì không được lấy tiền của bố mẹ nữa. Dì không chịu nhận sai lại còn đổ lỗi cho ông bà, nói tại ông bà thương con gái nên mới gửi tiền sang chứ dì chẳng đòi hỏi gì hết. Tôi nghe mẹ kể mà xót hết cả lòng. Ông bà vẫn tin lời hứa hão huyền của dì út, bị con bòn rút đến nỗi sắp ra đường tới nơi rồi mà vẫn nằng nặc bênh. Còn dì Tuyết thì tôi chẳng còn lời nào để nói nữa. Bố mẹ đã đi đến gần cuối cuộc đời rồi, dì không báo hiếu được ngày nào còn đẩy ông bà vào cảnh ăn nhờ ở đậu…
Sự khôn ngoan của mẹ tôi giúp bà có 10 năm tuổi già an yên, nhưng sau khi bà mất, đại gia đình lục đục vì 1 hiềm nghi do chính bà tạo ra
Chắc mẹ tôi không thể ngờ được sau khi bà mất, con cái lại đến bước đường này.
Trong khi bố tôi là người hiền lành, thật thà thì mẹ tôi là một phụ nữ gầy nhỏ nhưng thông minh sắc sảo. Nghe bà ngoại tôi nói, nhà nội tôi vô cùng nghèo, nhưng từ khi mẹ tôi về làm dâu, bà tính toán tốt, nắm bắt được thời cơ nên dần vực dậy kinh tế cho nhà chồng. Khi bố mẹ tôi ra ở riêng thì trong tay cũng đã có đất đai nhà cửa đàng hoàng.
Mẹ tôi hồi trẻ không biết mặt chữ, nhưng bài thơ, bài hát, bài vè nào bà cũng thuộc làu làu vì chỉ cần nghe 1-2 lần là nhớ. Đến năm 60 tuổi, sau khi bố tôi mất 2 năm, thì mẹ tôi đến lớp học chữ của các cháu chuẩn bị vào lớp 1 để học viết, học đọc. Tôi cười bảo thời trẻ mẹ không biết chữ mà đến giờ già rồi lại muốn đi học là làm sao? Mẹ tôi xùy nhẹ rồi trả lời dõng dạc: "Tao phải biết chữ để sắp tới còn tự tay viết di chúc". Nghe câu này xong, cả 3 anh trai tôi đều phá lên cười.
3 anh trai của tôi tính cách không hợp nhau lắm. Sau khi lấy vợ có con thì càng bo bo chỉ biết bản thân mình. Mẹ tôi bảo đó là dòng chảy của tự nhiên. Trước kia, bố mẹ cũng không thể lo cho gia đình các bác, các chú của tôi, thì giờ các anh của tôi cũng phải lo cho gia đình riêng của mình.
Tôi là con gái út của mẹ, tôi biết rõ tính của mẹ. Nếu mẹ tôi thật sự có tiền thì bà sẽ không bao giờ để lộ ra cho ai biết. Thế nên, khi mẹ úp mở nói về 10 lượng vàng bà đang giữ, thì tôi có chút không tin. Song tôi không hỏi lại mẹ, vì chuyện tiền bạc rất tế nhị, hỏi nhiều lại bị nghi ngờ tham lam, muốn bòn rút của mẹ, bởi dù sao tôi cũng đi lấy chồng rồi.
Đó là lần bà nói chuyện với hàng xóm, cạnh nhà tôi là nhà bà Tư, bà Tư có 2 người con gái đều đã đi lấy chồng và ở nhà chồng, bà Tư sống một mình, chỉ dựa vào vài đồng các con gửi về. Có đợt các con gửi muộn, bà phải ăn mì tôm nửa tháng. Mẹ tôi thấy thế thì nói tại bà Tư hồi trẻ không biết đường tiết kiệm tiền dưỡng già, như mẹ tôi đây, giờ có trong tay 10 cây vàng, các con đứa nào phụng dưỡng tốt thì sau bà cho hết, còn không thì bà bán dần đi để ăn tiêu, chẳng phải quỵ lụy gì ai.
Mẹ tôi nói như vậy trong một buổi đi lễ chùa, thế nên đầy người nghe được và rồi chuyện đến tai anh em tôi.
Kể từ sau hôm đó, tôi thấy các anh bắt đầu thay đổi. Mẹ tôi ở với vợ chồng anh cả, anh hai và anh ba thì ở gần đó. Từ ngày mẹ lộ ra đang có 10 lượng vàng thì các anh quan tâm đến bà hơn. Thỉnh thoảng tôi gọi điện về lại thấy mẹ bảo nay anh hai mang cho ít sâm mua từ bên Hàn Quốc, hôm qua anh ba cho nồi chim câu hầm hạt sen, bà ăn rất ngon miệng...
Ảnh minh họa
Tôi về thăm, mẹ cũng nói các anh chăm mẹ rất tốt. Mấy hôm trước, anh hai còn sang ngỏ ý đón mẹ về ở cùng vợ chồng anh nhưng anh cả không đồng ý.
Chị dâu cả từng kéo tôi ra hỏi thăm về việc có biết mẹ đang giữ một lượng lớn vàng không? Chị bảo từng nhìn qua khe cửa thấy mẹ mở két trong phòng, bên trong có nhiều vàng nhẫn, vàng miếng lắm. Tôi trả lời: "Em không biết, mẹ không bảo gì với em". Chị dâu không tin, chị cho rằng: "Em là con gái duy nhất của bà, thế nào bà chẳng thậm thụt nói riêng với em rồi".
Tôi không cố giải thích, vì có giải thích cũng chẳng ai tin. Đến khi thấy chị dâu hai, chị dâu ba đều hỏi tôi có thông tin gì về việc mẹ giữ vàng không, thì tôi biết, chính mẹ tôi đã "loan tin" cho mọi người biết.
Chẳng trách, các anh tôi càng ngày càng quan tâm tới mẹ hơn. Cứ cách ngày lại tới hỏi thăm sức khỏe của mẹ. Các chị dâu thì thi nhau đưa mẹ đi mua quần áo, giày dép, khăn đội đầu mới.
Có lần tôi ngồi nói chuyện với mẹ trong phòng. Tôi chỉ vào chiếc két nhỏ mẹ đặt ở cạnh giường hỏi: "Có thật trong đó mẹ để vàng không?".
Mẹ tôi hất mặt cười: "Con dốt lắm, mẹ không làm thế thì giờ mẹ cũng giống bà Tư rồi".
Năm ngoái, mẹ tôi ốm nặng một trận, ốm dậy, trông bà gầy rộc. Bà giả vờ nhớ nhớ quên quên, lúc thì bảo với mọi người lấy cơm cho bà ăn (dù vừa ăn xong), lúc lại nói bà phải đi chợ mua chăn bông... nói chung, mẹ tôi cứ như người lẩn thẩn. Nhưng lúc chỉ có tôi và mẹ, mẹ tôi nói chuyện vẫn rất tinh tường. Mẹ hỏi thăm về nhà chồng tôi, chỉ bảo tôi cách "dạy chồng", thế nên tôi biết, bà giả vờ bị lẫn thôi. Tôi không hiểu tại sao bà làm vậy cho tới khi bà ốm trận thứ 2, các anh đòi bà mở két sắt thì bà bảo: "Trong két sắt không còn gì. Mẹ cất ở chỗ khác rồi". Lần thì mẹ bảo: "Vàng ở trong góc tường", "Hình như mẹ để ở bên dưới viên gạch chỗ chân giường"... khiến các anh tôi đi tìm bở hơi tai mà không thấy. Các anh đều chê trách mẹ bị lẫn, ép bà nhớ xem vàng cất ở đâu nhưng mẹ tôi chỉ trỏ khắp nơi. Đến tận lúc mẹ tôi qua đời, các anh vẫn không tìm thấy vàng của bà.
Tôi biết, mẹ chẳng có vàng nhưng lời nói dối đó giúp bà có 10 năm tuổi già được an yên, các con phụng dưỡng chu đáo.
Chỉ là sau đám tang của bà, toàn bộ gia đình xáo trộn. Anh cả liên tục cho họp gia đình để truy hỏi về vàng của mẹ. Các anh đều cho rằng tôi đã thủ thỉ với mẹ để bà cho trước nên giờ các anh không tìm thấy. Anh hai thì nghi ngờ anh cả - người sống chung với mẹ, đã cầm nhưng giả vờ không tìm thấy vì không muốn chia cho các em... Tất cả mọi người đều đổ dồn nghi ngờ nhau khiến gia đình lục đục, muốn từ mặt nhau.
Giờ tôi không biết phải giải thích với các anh thế nào? Tôi nói mẹ không có vàng thì anh cả không tin, anh bảo chính mắt chị dâu đã nhìn thấy bà mở két. Tôi nói vàng giả đó, mẹ giả vờ làm vậy để các anh chị tưởng bà có vàng thật, số vàng giả đó bị gỉ nên bà vứt bỏ lâu rồi. Chị dâu khăng khăng không thể là giả vì "nhìn nó vàng đậm thế không thể nào là giả, cô út cứ làm như chị không biết thế nào hàng giả hàng thật".
Vậy là cuộc chiến tranh giành tài sản không hề có thật của đại gia đình tôi vẫn tiếp tục, chưa có hồi kết! Không biết mẹ tôi có lường trước điều này hay không?
Trước khi qua đời, chị hàng xóm gửi gắm một chuyện khiến tôi mất ngủ mấy ngày nay còn chồng thì quyết tâm thực hiện Vì lời hứa với người bạn học mà chồng tôi đẩy gia đình vào thế khó xử. Lần đầu tiên chuyển đến nhà mới, chồng tôi rất kinh ngạc khi gặp lại người bạn học tên Ngọc ở ngay cạnh nhà. 2 người ngồi nói chuyện với nhau rất lâu, ôn về kỷ niệm thời học cấp 3. Chồng tôi bảo ngày trước...