Ơn nghĩa sinh thành
Trời mưa, đá trơn có lẽ mẹ tôi phát bệnh đã ngã lăn xuống đó, mẹ tôi đã mất. Tôi đ.au đ.ớn. Nước mắt chảy ngược vào trong tim. Vì tôi mà mẹ tôi đã c.hết.
Năm ba tôi vừa tròn 20 t.uổi, trong một lần đi săn thú rừng ba tôi bị ngã từ trên núi cao xuống. May mắn ba tôi thoát c.hết nhưng từ đó ba tôi cụt một chân, một tay và ba tôi trở thành người tàn tật.
Mãi đến hơn 30 t.uổi ba tôi vẫn chưa lấy được vợ. Bên Làng Hạ có cô Mận, con gái ông Hai Năm bị động kinh, 25 t.uổi vẫn chưa lấy được chồng. Ông Hai Năm bệnh nặng ốm mất đi, cô Mận sống cô độc một mình. Hai gia đình đều nghèo khó, thương tình bà nội tôi đồng ý cho ba tôi rước cô Mận. Ba tôi chẳng mất sính lễ mà cũng lấy được vợ. Bà nội tôi móm mém an ủi ba tôi: “Con à, thôi thì nhà nghèo thế là con cũng có vợ. Cố mà sinh cho bà đứa cháu nối dõi”.
Tôi thấy xấu hổ vô cùng. Tôi hét lên: “Đây không phải là mẹ tôi…”
Thời gian trôi đi, mẹ tôi cũng có bầu và sinh cho bà nội tôi một thằng cháu trai là tôi. Nhưng từ khi sinh tôi ra, mẹ tôi bệnh càng nặng hơn. Cơn động kinh ngày càng nhiều và tần suất tăng lên. Bà nội tôi không dám cho mẹ tôi bế con vì bà sợ mẹ tôi lên cơn động kinh sẽ ném tôi xuống đất. Càng ngày bà càng tách xa tôi và người mẹ động kinh của tôi. Bà không cho tôi bú sữa mẹ vì bà sợ trong sữa mẹ tôi có bệnh động kinh sẽ lây sang tôi khiến tôi bị bệnh. Mẹ tôi ngày càng điên dở, không làm được việc gì ngơ ngơ ngẩn ngẩn suốt ngày. Sáng sớm mẹ tôi bỏ đi lang thang khắp xóm cùng nơi nhặt nhạnh cỏ rác hay bỏ đi đâu làm gì không ai biết. Có hôm mãi tối mịt mẹ tôi mới về nhà nhưng cũng có hôm mẹ đi đâu biệt tích. Ba tôi lại khập khiễng lê chân cụt đi tìm khắp làng trên xóm dưới để đưa mẹ về.
Hồi đó nhà tôi nghèo lắm, chẳng bao giờ có được một bữa cơm. Gạo mốc chỉ dành để bà nội nấu lấy nước cháo bón nuôi tôi. Cả nhà chỉ sống bằng củ khoai, củ sắn và những đọt rau lang, rau bí ba tôi đi hái, đi lượm ngoài đồng. Một hôm, mẹ tôi bỏ đi đâu mất, ba tôi đi tìm khắp nơi. Bao ngày không tìm thấy mẹ tôi, ba tôi quay trở về trong thất vọng. Bà nội tôi buông tiếng thở dài: “Âu cũng là số phận, có lẽ nó tìm được nơi sung sướng để nương nhờ”.
Thời gian trôi đi, tôi cũng đã vào lớp một, tôi thấy trong lớp đứa bạn hàng nào cũng có cha có mẹ, tôi thì không, tôi chưa biết mặt mẹ mình. Bạn bè trong xóm bảo, tôi có bà mẹ điên đã bỏ đi. Tôi về nhà đòi ba tôi. “Mẹ con đâu ba?”, ba tôi lắc đầu quay đi. Tôi đòi bà nội, bà cáu, gắt to lên: “Con mẹ điên bỏ đi rồi”. Trong cái đầu non nớt của tôi không hiểu mẹ điên là gì, tôi chỉ ao ước được gặp mẹ. Mẹ tôi chắc hiền dịu xinh đẹp lắm. Bỗng một hôm, mẹ tôi trở về. Mẹ về sau 6 năm bỏ đi. “Mẹ điên của mày về rồi đó, mày ra mà xem ở cánh đồng Cả kia kìa” bọn trẻ trong làng hò hét gọi tôi. Bà nội tôi, ba tôi và tôi cùng chạy ra. Tôi lấy hết sức bình sinh để chạy, tôi mong được nhìn thấy mẹ và được mẹ ôm vào lòng. Tôi khựng lại. Mẹ tôi đây sao. Trước mặt tôi là một bà đầu tóc bù xù, quần áo rách rưới, trên tay cầm lá cờ rách. Mẹ tôi mếu máo nói: “Cờ… con…” cố vươn tay ra đưa lá cờ về phía tôi. Bọn trẻ con trong làng cười ồ lên, chúng hò hét trêu đùa. Tôi thấy xấu hổ vô cùng. Tôi hét lên: “Đây không phải là mẹ tôi…”. Tôi bỏ chạy thục mạng. Tôi giận ba tôi và bà nội vì họ đem bà điên về ở trong nhà tôi. Hàng ngày bà nội tôi hướng dẫn mẹ tôi cách hái rau cho lợn, cách cho lợn ăn, cách làm các việc trong gia đình. Dần dần, mẹ tôi cũng học được cách làm các việc lặt vặt trong nhà. Tôi vẫn không bao giờ nói chuyện với mẹ tôi.
Năm tôi vào lớp 6, trường học cách nhà tôi rất xa. Hàng ngày, ba tôi dẫn tôi đến trường. Nhưng rồi có người bạn của ba tôi nhận cho ba tôi công việc trông ao cá mỗi tháng được vài trăm đồng. Ba tôi nhận việc nên không thể đưa tôi đi học được. Việc đưa tôi đi học giờ chuyển sang cho mẹ tôi. Hôm đầu tuần mẹ đến đón tôi, thằng Quách “địa chủ” vẫn giở thói quen bắt nạt tôi, nó ném cặp tôi xuống ruộng, tôi nhảy vào nó nhưng sức tôi cò hương không thể nào đ.ánh laị được nó, tôi bị nó ngồi đè lên người đau phát khóc. Mẹ tôi lao từ ngoài vào đẩy thốc thằng Quách “địa chủ” ra khỏi người tôi bằng sức mạnh của người điên, của người mẹ cứu con. Thằng Quách sợ bỏ chạy thục mạng. Lần đầu tiên trong đời tôi gọi: “Mẹ” trong nước mắt.
Video đang HOT
Lần đầu tiên trong đời tôi gọi: “Mẹ” trong nước mắt
Thời gian thấm thoát trôi, rồi tôi cũng vào học cấp 3 trường huyện. Từ nhà tôi phải đi qua một dải núi đá và hàng trăm cây đường bộ mới đến trường huyện nơi tôi học nên tôi phải ở nội trú trên huyện, thứ bảy hàng tuần mẹ tôi mang đồ ăn tiếp tế cho tôi. Trời nắng cũng như trời mưa bão, tuần nào mẹ cũng mang đồ lên cho tôi không bao giờ mẹ quên. Năm cuối cấp 3, tôi cố gắng ôn luyện để thi tốt nghiệp. Tôi sẽ thi vào trường Đại học Y, tôi sẽ học làm bác sỹ, tôi sẽ chữa bệnh cho những người bị bệnh như mẹ tôi. Đó là mơ ước của tôi. Tôi sẽ cố gắng thực hiện. Cuối mùa mưa năm đó lũ quét liên miên, việc đi lại rất khó khăn, tôi đã dặn mẹ tôi không phải hàng tuần mang đồ lên cho tôi nếu trời lũ mẹ không được đi vì nếu bệnh mẹ tái phát hay lũ quét bất ngờ nguy hiểm đến tính mạng. Thứ bảy là ngày mẹ mang đồ lên cho tôi, đúng hôm đó lũ quét đến. Tôi nghĩ mẹ nghe lời tôi sẽ ở nhà vì mưa gió đã mấy ngày nay, nước ngập trắng khắp nơi. Sáng thứ hai, ba tôi hớt hải tìm đến trường hỏi tôi mẹ tôi có ở lại trường không. Tôi nói ba rằng mẹ không lên trên trường. Ba tôi bảo mẹ tôi vẫn mang đồ lên trường cho tôi vì sợ tôi không có đồ ăn sẽ không có sức để ôn thi. Tôi và ba tôi vội vàng xin nghỉ để đi tìm mẹ tôi. Mẹ tôi không thể lạc được vì con đường này bao năm nay mẹ tôi đi đã mòn vẹt bàn chân. Hai ba con tôi tìm khắp dọc đường,trên suốt dải đá núi. Mưa làm đá rất trơn, tôi chợt nhìn thấy chiếc túi mẹ tôi vẫn thường đựng đồ mang lên cho tôi lăn dưới khe đá. Ba tôi và tôi lao xuống. Mẹ tôi nằm đó tay vẫn nắm chặt chiếc túi. Trời mưa, đá trơn có lẽ mẹ tôi phát bệnh đã ngã lăn xuống đó, mẹ tôi đã mất. Tôi đ.au đ.ớn. Nước mắt chảy ngược vào trong tim. Vì tôi mà mẹ tôi đã c.hết.
Ngày tôi nhận được giấy báo nhập học trường Đại học Y, tôi đem giấy báo đặt lên trên bàn thờ mẹ tôi: “Mẹ ơi, con đã thi đỗ, con sẽ trở thành bác sỹ”. Trên tấm di ảnh mẹ tôi nở nụ cười hạnh phúc.
Theo GĐVN
“Bố thì què, mẹ thì động kinh mà dám đòi làm dâu nhà này sao?” và câu trả lời của cô gái khiến mẹ bạn trai câm nín
"Bố thì què, mẹ thì bị động kinh. Cô nghĩ gì mà đòi làm dâu bước vào ngôi biệt thự 8 t.iền tỷ nhà tôi. Ngữ nhà quê như cô á, chỉ xứng với mấy thằng thợ xây, hót rác thôi".
Yêu nhau được hơn năm thì Hùng bất ngờ cầu hôn và đưa bạn gái về nhà ra mắt bố mẹ. Thấy bạn trai bảo vậy, Thu ngượng ngùng từ chối vì thấy thời điểm này chưa thích hợp. Vả lại Thu là gái quê, gia đình hoàn cảnh chắc gì mẹ Hùng đã đồng ý. Nghe anh tâm sự về gia đình mình Thu thấy bác gái rất khó tính và kén chọn. Từ chối nhưng không được, Hùng cứ bắt Thu về ra mắt nhà mình bằng được. Anh bảo thử thách, sóng gió nào cũng phải vượt qua. Việc về bố mẹ cứ để Hùng lo, Thu chỉ cần gật đầu cưới anh là được rồi.
Không từ chối chuyện ấy nữa, Thu chuẩn bị tinh thần cuối tuần này về nhà Hùng ra mắt. Cũng chỉ vì chuyện này mà gần 1 tuần Thu mất ngủ vì lo lắng, lỡ mẹ Hùng mà phản đối hay nói khó nghe với cô thì Thu biết làm sao đây. Lấy chồng chẳng bao giờ là chuyện dễ dãi cả, biết thế này Thu đã không nhận lời cưới Hùng có phải đỡ rắc rối không?
Thế rồi, ngày cuối tuần ấy cũng đến. Hùng đến sớm đón Thu qua nhà mình. Thấy Thu xách 1 giỏ hoa quả rõ nặng cùng với bộ dạng quần áo công sở kín mít mà Hùng cứ bịp miệng cười không thôi. Nhìn Thu thế này khác quá, có lẽ chuyện này khá áp lực khiến Thu phải chuẩn bị kỹ càng mọi thứ thế này.
Việc về bố mẹ cứ để Hùng lo, Thu chỉ cần gật đầu cưới anh là được rồi (ảnh minh họa)
Hùng đỗ xe trước 1 ngôi biệt thự sang trọng, hoành tráng mà Thu choáng váng vô cùng. Cô không ngờ nhà Hoàng lại giàu có đến mức vậy, thế mà khi yêu anh chỉ bảo nhà anh cũng tàm tạm không giàu có cho lắm. Hóa ra bao lâu nay Hùng đã giả vờ là 1 chàng trai bình thường để yêu cô, vì nghĩ gia cảnh của Hùng cũng không giàu có gì nên Thu mới yêu ai ngờ...
Xách giỏ hoa quả vào nhà, Thu run cầm cập khi thấy mẹ Hùng đứng ở cửa khoanh tay nhìn cô chằm chằm rồi bĩu môi 1 cái thật dài hắng giọng.
- Cô là Thu, đứa con gái mà con trai tôi say mê đòi cưới đó ư?
- Dạ, cháu chào bác ạ. Cháu có thể vào trong nhà đặt giỏ hoa quả này xuống được không?
- Bố thì què, mẹ thì bị động kinh. Cô nghĩ gì mà đòi làm dâu bước vào ngôi biệt thự 8 t.iền tỷ nhà tôi. Ngữ nhà quê như cô á, chỉ xứng với mấy thằng thợ xây, hót rác ngoài kia thôi. Nói cho cô biết tôi còn sống thì đừng hòng loại giẻ rách, gia đình nhơ nhuốc của cô được vào nhà tôi nhé.
- Bác... bác điều tra về gia đình cháu ư?
- Tất nhiên, khi con trai tôi muốn cưới ai đó tôi phải tìm hiểu tông ti nhà người đó chứ. Chỉ tiếc là thằng Hùng ăn phải bùa mê thuốc lú mới trót dại yêu cô thôi. Cô đừng hòng mà qua mặt được tôi, con quỷ cái.
Ngữ nhà quê như cô á, chỉ xứng với mấy thằng thợ xây, hót rác ngoài kia thôi (ảnh minh họa)
- Xin lỗi bác. Bác đã xúc phạm cháu hơi quá rồi đấy. Là anh Hùng chủ động tán và cầu hôn cháu chứ cháu không quyến rũ hay mê hoặc anh ấy. Còn về chuyện bác xúc phạm bố mẹ cháu thì bác nên nghĩ lại đi. Bố mẹ cháu không may bị như thế thì đã sao chứ, cháu tự hào vì mình có bố mẹ như vậy còn hơn những người lành lặn, giàu có mà sống không có chút tình người, coi trọng đồng t.iền. Ở đời không ai nói trước được điều gì đâu, bác nên cẩn trọng với lời nói của mình. Giờ cháu trả con trai cho bác ấy.
- Cô...cô...
Thu đặt giỏ hoa quả vào xuống đất rồi quay lưng bỏ đi không vương vẫn gì. Trên đường về cô nhắn tin chia tay với Hùng luôn, bởi vì với cô có thể không lấy chồng nhưng khi nhà chồng đã xúc phạm bố mẹ mình thì Thu không cần. Bởi với cô bố mẹ tất cả, chứ chồng á cưới xong vẫn bỏ và lấy người khác được mà.
Thấy mẹ xúc phạm Thu thậm tệ, Hùng giận dỗi bảo mẹ sao lại làm thế. Mẹ anh không hề biết rằng Thu có 1 người bố nuôi rất giàu. Ông ấy không có con nên coi Thu như con đẻ và ắt hẳn mai này già c.hết đi ông ấy sẽ để lại số tài sản mấy chục tỷ cho Thu thừa kế, vậy mà mẹ anh lại... Nghe con trai nói vậy, bà mới ớ người ra hối hận. Cứ tưởng Thu nghèo, có bố mẹ không ra gì bà mới cấm đoán chứ biết cô có người bố nuôi bên Mỹ giàu thế thì bà gật đầu cưới luôn rồi.
Sau vụ đó, Thu chấm dứt quan hệ hoàn toàn với Hùng. Cô không muốn liên quan gì đến anh nữa, bởi với cô những lời xúc phạm của anh đã làm cô tổn thương sâu sắc và những câu nói ấy có lẽ cả đời này Thu không thể quên và tha thứ được cho người suýt làm mẹ chồng mình.
Theo Ngoisao
“Bố thì què, mẹ thì động kinh mà dám đòi làm dâu nhà này sao?” và câu trả lời của cô gái.. "Bố thì què, mẹ thì bị động kinh. Cô nghĩ gì mà đòi làm dâu bước vào ngôi biệt thự 8 t.iền tỷ nhà tôi. Ngữ nhà quê như cô á, chỉ xứng với mấy thằng thợ xây, hót rác ngoài kia thôi". Ngữ nhà quê như cô á, chỉ xứng với mấy thằng thợ xây, hót rác ngoài kia thôi (ảnh minh...