Ơn nghĩa sinh thành
Trời mưa, đá trơn có lẽ mẹ tôi phát bệnh đã ngã lăn xuống đó, mẹ tôi đã mất. Tôi đau đớn. Nước mắt chảy ngược vào trong tim. Vì tôi mà mẹ tôi đã chết.
Năm ba tôi vừa tròn 20 tuổi, trong một lần đi săn thú rừng ba tôi bị ngã từ trên núi cao xuống. May mắn ba tôi thoát chết nhưng từ đó ba tôi cụt một chân, một tay và ba tôi trở thành người tàn tật.
Mãi đến hơn 30 tuổi ba tôi vẫn chưa lấy được vợ. Bên Làng Hạ có cô Mận, con gái ông Hai Năm bị động kinh, 25 tuổi vẫn chưa lấy được chồng. Ông Hai Năm bệnh nặng ốm mất đi, cô Mận sống cô độc một mình. Hai gia đình đều nghèo khó, thương tình bà nội tôi đồng ý cho ba tôi rước cô Mận. Ba tôi chẳng mất sính lễ mà cũng lấy được vợ. Bà nội tôi móm mém an ủi ba tôi: “Con à, thôi thì nhà nghèo thế là con cũng có vợ. Cố mà sinh cho bà đứa cháu nối dõi”.
Tôi thấy xấu hổ vô cùng. Tôi hét lên: “Đây không phải là mẹ tôi…”
Thời gian trôi đi, mẹ tôi cũng có bầu và sinh cho bà nội tôi một thằng cháu trai là tôi. Nhưng từ khi sinh tôi ra, mẹ tôi bệnh càng nặng hơn. Cơn động kinh ngày càng nhiều và tần suất tăng lên. Bà nội tôi không dám cho mẹ tôi bế con vì bà sợ mẹ tôi lên cơn động kinh sẽ ném tôi xuống đất. Càng ngày bà càng tách xa tôi và người mẹ động kinh của tôi. Bà không cho tôi bú sữa mẹ vì bà sợ trong sữa mẹ tôi có bệnh động kinh sẽ lây sang tôi khiến tôi bị bệnh. Mẹ tôi ngày càng điên dở, không làm được việc gì ngơ ngơ ngẩn ngẩn suốt ngày. Sáng sớm mẹ tôi bỏ đi lang thang khắp xóm cùng nơi nhặt nhạnh cỏ rác hay bỏ đi đâu làm gì không ai biết. Có hôm mãi tối mịt mẹ tôi mới về nhà nhưng cũng có hôm mẹ đi đâu biệt tích. Ba tôi lại khập khiễng lê chân cụt đi tìm khắp làng trên xóm dưới để đưa mẹ về.
Hồi đó nhà tôi nghèo lắm, chẳng bao giờ có được một bữa cơm. Gạo mốc chỉ dành để bà nội nấu lấy nước cháo bón nuôi tôi. Cả nhà chỉ sống bằng củ khoai, củ sắn và những đọt rau lang, rau bí ba tôi đi hái, đi lượm ngoài đồng. Một hôm, mẹ tôi bỏ đi đâu mất, ba tôi đi tìm khắp nơi. Bao ngày không tìm thấy mẹ tôi, ba tôi quay trở về trong thất vọng. Bà nội tôi buông tiếng thở dài: “Âu cũng là số phận, có lẽ nó tìm được nơi sung sướng để nương nhờ”.
Video đang HOT
Thời gian trôi đi, tôi cũng đã vào lớp một, tôi thấy trong lớp đứa bạn hàng nào cũng có cha có mẹ, tôi thì không, tôi chưa biết mặt mẹ mình. Bạn bè trong xóm bảo, tôi có bà mẹ điên đã bỏ đi. Tôi về nhà đòi ba tôi. “Mẹ con đâu ba?”, ba tôi lắc đầu quay đi. Tôi đòi bà nội, bà cáu, gắt to lên: “Con mẹ điên bỏ đi rồi”. Trong cái đầu non nớt của tôi không hiểu mẹ điên là gì, tôi chỉ ao ước được gặp mẹ. Mẹ tôi chắc hiền dịu xinh đẹp lắm. Bỗng một hôm, mẹ tôi trở về. Mẹ về sau 6 năm bỏ đi. “Mẹ điên của mày về rồi đó, mày ra mà xem ở cánh đồng Cả kia kìa” bọn trẻ trong làng hò hét gọi tôi. Bà nội tôi, ba tôi và tôi cùng chạy ra. Tôi lấy hết sức bình sinh để chạy, tôi mong được nhìn thấy mẹ và được mẹ ôm vào lòng. Tôi khựng lại. Mẹ tôi đây sao. Trước mặt tôi là một bà đầu tóc bù xù, quần áo rách rưới, trên tay cầm lá cờ rách. Mẹ tôi mếu máo nói: “Cờ… con…” cố vươn tay ra đưa lá cờ về phía tôi. Bọn trẻ con trong làng cười ồ lên, chúng hò hét trêu đùa. Tôi thấy xấu hổ vô cùng. Tôi hét lên: “Đây không phải là mẹ tôi…”. Tôi bỏ chạy thục mạng. Tôi giận ba tôi và bà nội vì họ đem bà điên về ở trong nhà tôi. Hàng ngày bà nội tôi hướng dẫn mẹ tôi cách hái rau cho lợn, cách cho lợn ăn, cách làm các việc trong gia đình. Dần dần, mẹ tôi cũng học được cách làm các việc lặt vặt trong nhà. Tôi vẫn không bao giờ nói chuyện với mẹ tôi.
Năm tôi vào lớp 6, trường học cách nhà tôi rất xa. Hàng ngày, ba tôi dẫn tôi đến trường. Nhưng rồi có người bạn của ba tôi nhận cho ba tôi công việc trông ao cá mỗi tháng được vài trăm đồng. Ba tôi nhận việc nên không thể đưa tôi đi học được. Việc đưa tôi đi học giờ chuyển sang cho mẹ tôi. Hôm đầu tuần mẹ đến đón tôi, thằng Quách “địa chủ” vẫn giở thói quen bắt nạt tôi, nó ném cặp tôi xuống ruộng, tôi nhảy vào nó nhưng sức tôi cò hương không thể nào đánh laị được nó, tôi bị nó ngồi đè lên người đau phát khóc. Mẹ tôi lao từ ngoài vào đẩy thốc thằng Quách “địa chủ” ra khỏi người tôi bằng sức mạnh của người điên, của người mẹ cứu con. Thằng Quách sợ bỏ chạy thục mạng. Lần đầu tiên trong đời tôi gọi: “Mẹ” trong nước mắt.
Lần đầu tiên trong đời tôi gọi: “Mẹ” trong nước mắt
Thời gian thấm thoát trôi, rồi tôi cũng vào học cấp 3 trường huyện. Từ nhà tôi phải đi qua một dải núi đá và hàng trăm cây đường bộ mới đến trường huyện nơi tôi học nên tôi phải ở nội trú trên huyện, thứ bảy hàng tuần mẹ tôi mang đồ ăn tiếp tế cho tôi. Trời nắng cũng như trời mưa bão, tuần nào mẹ cũng mang đồ lên cho tôi không bao giờ mẹ quên. Năm cuối cấp 3, tôi cố gắng ôn luyện để thi tốt nghiệp. Tôi sẽ thi vào trường Đại học Y, tôi sẽ học làm bác sỹ, tôi sẽ chữa bệnh cho những người bị bệnh như mẹ tôi. Đó là mơ ước của tôi. Tôi sẽ cố gắng thực hiện. Cuối mùa mưa năm đó lũ quét liên miên, việc đi lại rất khó khăn, tôi đã dặn mẹ tôi không phải hàng tuần mang đồ lên cho tôi nếu trời lũ mẹ không được đi vì nếu bệnh mẹ tái phát hay lũ quét bất ngờ nguy hiểm đến tính mạng. Thứ bảy là ngày mẹ mang đồ lên cho tôi, đúng hôm đó lũ quét đến. Tôi nghĩ mẹ nghe lời tôi sẽ ở nhà vì mưa gió đã mấy ngày nay, nước ngập trắng khắp nơi. Sáng thứ hai, ba tôi hớt hải tìm đến trường hỏi tôi mẹ tôi có ở lại trường không. Tôi nói ba rằng mẹ không lên trên trường. Ba tôi bảo mẹ tôi vẫn mang đồ lên trường cho tôi vì sợ tôi không có đồ ăn sẽ không có sức để ôn thi. Tôi và ba tôi vội vàng xin nghỉ để đi tìm mẹ tôi. Mẹ tôi không thể lạc được vì con đường này bao năm nay mẹ tôi đi đã mòn vẹt bàn chân. Hai ba con tôi tìm khắp dọc đường,trên suốt dải đá núi. Mưa làm đá rất trơn, tôi chợt nhìn thấy chiếc túi mẹ tôi vẫn thường đựng đồ mang lên cho tôi lăn dưới khe đá. Ba tôi và tôi lao xuống. Mẹ tôi nằm đó tay vẫn nắm chặt chiếc túi. Trời mưa, đá trơn có lẽ mẹ tôi phát bệnh đã ngã lăn xuống đó, mẹ tôi đã mất. Tôi đau đớn. Nước mắt chảy ngược vào trong tim. Vì tôi mà mẹ tôi đã chết.
Ngày tôi nhận được giấy báo nhập học trường Đại học Y, tôi đem giấy báo đặt lên trên bàn thờ mẹ tôi: “Mẹ ơi, con đã thi đỗ, con sẽ trở thành bác sỹ”. Trên tấm di ảnh mẹ tôi nở nụ cười hạnh phúc.
Theo GĐVN
Đàn bà ly hôn: Luôn có cách để sống hạnh phúc!
Lấy chồng, là để có thể tự mình hạnh phúc hơn, mưu cầu chút gì yếu mềm mà cậy dựa. Còn nếu đến một lúc, nước mắt chảy ngược, cười gượng với thế gian mà tim chết hết dạ, hạnh phúc cùng kiệt hết thảy, thì chính là lúc phải buông tay.
Chị biết mà, chỉ là vì chịu hết nổi rồi, vì không gắng được nữa mới đành buông bỏ, có đúng không? - Ảnh minh họa: Internet
Em gọi cho chị vào đêm muộn, chị lo lắng khi thấy tên em trên màn hình điện thoại. Chị em mình đã lâu rồi không nói chuyện với nhau. Dù rằng, chị vẫn đọc hết những dòng trạng thái hạnh phúc của em, thấy cả những khoảnh khắc đầm ấm nơi gia đình mới em có. Chỉ là, chắc cũng hơn 2 năm em về nhà chồng, chị mới nghe được giọng nói của em. Nhưng đầu dây bên kia không cười nói với chị như mọi khi nữa, chỉ có tiếng thở dài nặng nề. Một câu chị hỏi, em có sao không? Thế là em khóc, tiếng nức nở như tràn cả không gian bên chị, lòng chị hoang hoải...
Em hỏi chị, nếu em ly hôn, liệu gia đình mình sẽ lại bị thiên hạ nói những lời gì? Nếu em chia tay chồng, có phải mẹ sẽ đau lòng hơn nữa không? Và em bỏ cuộc, có phải là yếu đuối hèn nhát lắm không chị, cuộc đời về sau sẽ như bỏ đi? Chị chết lặng. Vì chính chị cũng đã từng hỏi mình những câu hỏi đó, vì chính chị cũng từng ly hôn...
Chị không hỏi em về chuyện rốt cuộc điều gì khiến em phải quyết định như thế. Chị cũng không trách em sao không thể cố gắng hơn nữa. Vì chị biết, em gái chị vốn không phải cô gái chỉ vì vài chuyện khó mà bỏ cuộc. Em có thể mới 23 tuổi lấy chồng, vì gia đình chồng mà hơn 2 năm dài không về nhà mẹ đẻ. Em có thể bỏ cả sự nghiệp đang tốt đẹp ở thành phố để bắt đầu từ con số 0 ở quê chồng. Em có thể mỗi ngày đều nói rằng mình hạnh phúc, để hôm nay nức nở một lời muốn buông với chị. Em gái chị như thế, sao có thể là yếu đuối, sao có thể là mới khổ chút đã toan bỏ cuộc. Chị biết mà, chỉ là vì chịu hết nổi rồi, vì không gắng được nữa mới đành buông bỏ, có đúng không?
Chị chưa từng nghĩ sẽ có ngày phải nói với em những điều này, những điều dành cho những người đàn bà từng ly hôn...
Em ơi, đàn bà ấy mà, có ai mà không yếu đuối đâu em. Có khác, chắc là có người cứng miệng nói mình mạnh mẽ, có kẻ lại không đủ can đảm giả vờ kiên cường. Ai rồi cũng chỉ là mang nặng cốt đàn bà yếu ớt lắm, liêu xiêu vài bận với lận đận ở đời. Và mình lấy chồng, không phải để có cớ nói với thiên hạ mình hạnh phúc. Mình kết hôn, cũng không để có một tấm chồng hiển hách ở đời. Mình hết độc thân, là để tìm một người để mình có thể lột trần mạnh mẽ mà dám yếu đuối em à. Lấy chồng, là để có thể tự mình hạnh phúc hơn, mưu cầu chút gì yếu mềm mà cậy dựa. Còn nếu đến một lúc, nước mắt chảy ngược, cười gượng với thế gian mà tim chết hết dạ, hạnh phúc cùng kiệt hết thảy, thì chính là lúc phải buông tay.
Em biết không, ngày đó, khi chị hỏi mẹ, nếu chị bỏ chồng, mẹ có mất mặt không? Mẹ không trả lời, mẹ chỉ nói mẹ muốn chị sống, còn là sống hạnh phúc, hơn là chết, chết trong hôn nhân. Em có hiểu không, trong một cuộc hôn nhân bất hạnh, đàn bà không thể sống một đúng nghĩa nhất được. Đàn bà có chồng, sống đừng vì chỉ vì quá nhiều người, đừng nghĩ cho hết thảy thế gian chỉ trừ mình ra. Đến một lúc sống không ra sống, cạn cùng hy vọng thì người đau nhất lại chính là cha mẹ mình. Vì hơn ai hết, cũng chỉ có cha mẹ là toàn tâm toàn ý mong mình hạnh phúc. Do đó em phải hiểu, dù em đã trải qua điều gì, từ đâu trở về thì gia đình luôn là nơi đợi chờ em. Không điều kiện, không trách móc, càng không kỳ vọng, cha mẹ rồi cũng chỉ muốn ôm hết đau lòng nơi em.
Và đừng nghĩ về chuyện thiên hạ thế gian ngoài kia. Họ không sống giúp mình được, không đau cho mình chút ít nào, thế thì cũng không cần phải nghĩ về họ. Cuộc sống này, vẫn là chỉ nên vì những người xem trọng em, hạnh phúc cùng em, khổ đau vì em. Đời đàn bà, gánh gồng cả thị phi thì làm sao cho nổi. Hạnh phúc của mình, con đường mình chọn, đừng vì vài lời kẻ lạ mà đắn đo làm gì.
Hạnh phúc của mình, con đường mình chọn, đừng vì vài lời kẻ lạ mà đắn đo làm gì - Ảnh minh họa: Internet
Chị chưa từng nghĩ mình đủ tư cách để nói với em rằng, chị sống thế này đã là hoàn hảo. Vì chị cũng từng đi qua đổ vỡ, cũng từng một lần chọn lầm lựa sai như em. Chỉ là, chị muốn em biết rằng đàn bà ly hôn như chúng ta, luôn có cách để hạnh phúc, như chị, như bao người ngoài kia. Dù rằng, can đảm đó không hề dễ dàng. Chị hầu như đã mất suốt 2 năm dài để bắt đầu lại. Dù rằng, sẽ có lúc em thấy mình không chịu nổi. Chị từng chỉ biết nhìn hai con ngủ say mà khóc không thành lời. Và dù rằng, có khi em muốn bỏ cuộc. Vì chúng ta là đàn bà, có mang vác thế nào cũng là không nổi. Chỉ có từ tốn quen dần, lặng lẽ mà bước qua mới mong dễ chịu đôi chút.
Nhưng hãy tin chị, chúng ta luôn có một con đường đáng để đi tiếp. Khi em có thể một mình làm lại cuộc đời em muốn, kiêu hãnh với lòng dạ không hổ thẹn của chính mình. Khi em thôi những tháng ngày chỉ sống vì kẻ phụ bạc không xứng, giờ chỉ còn con, gia đình và bản thân để ủi an. Khi em biết em vẫn có thể sống tốt sống đẹp khi không cần đàn ông ở bên. Và khi em đủ kiên nhẫn để đợi chờ một người sau cùng... Thì đó chính là lúc chúng ta cuối cùng đã có thể hạnh phúc. Một hạnh phúc vì em và những người em yêu thương, đáng giá vô cùng. Vì vậy, đừng lo, sẽ luôn có cách, sẽ luôn có hạnh phúc dành cho chúng ta. Chỉ cần em đừng sợ, em đừng bỏ cuộc với chính mình và con, mọi chuyện đều có cách cả, không sao!
Theo PNSK
Thấy vợ cầm gậy định đánh mẹ, chồng xé quần áo rồi xô vợ ra giữa trời mưa Yến vùng dậy định thanh minh, nhưng ngay lúc đó thì Đăng lao đến tát vợ hai cái giáng trời. Chưa dừng lại ở đó Đăng còn lấy cây gậy vợ định đánh mẹ để đánh vợ 2 cái vào chân rồi xé áo đuổi Yến... Yêu nhau hơn 4 năm thì Đăng và Yến đi đến kết hôn, vì Đăng chưa có...