‘Ôi cái rét trái mùa, đất trời kỳ lạ thật, khó hiểu như lòng người…’
Tháng 3 xứ Bắc như Vũ Bằng ví, đẹp tựa một cô gái nghiêng nước nghiêng thành. Vì nàng đẹp nên hay làm nũng, chẳng đau răng cũng nhăn mặt cho thêm xinh.
Giữa mùa hè nắng changsớm nay ngày trở lạnh
heo may và mưa xám
se lòng như chớm đông…
(Lưu Quang Vũ)
Mới hôm qua còn nóng nực oi ả, sớm nay đã hanh hao cái lạnh của mùa đông tưởng như đã khuất nẻo. Cái rét cuối mùa còn vương lại như nỗi lưu luyến của mùa đông ấy thơ mộng đên nỗi mà người xưa gọi bằng tên một cô gái đẹp: rét nàng Bân.
(Ảnh minh họa: theo dilichnganha.vn)
Nàng Bân may áo cho chồng,
May ba tháng ròng mới được cửa tay,
Lạy trời cho cả heo may,
Nàng Bân c.hết quách đêm nay cho rồi.
Chuyện kể rằng nàng Bân là con gái của Ngọc Hoàng nhưng khác với nhiều chị em của mình, nàng chậm chạp và có phần vụng về. Mùa rét đến, nàng định đan cho chồng một cái áo ngự hàn. Nhưng nàng vụng về quá, loay hoay mãi đến nỗi trời đã sắp sang xuân rồi mà nàng chỉ đan trọn được đôi cổ tay.
Thương chồng buốt giá cơ hàn
Vỏ cây dệt sợi miên man tháng ngày
(Lãng Du)
Nhưng nàng không nản chí, nàng cứ mải miết đan mãi qua tháng Giêng rồi hết tháng Hai, cho tới khi áo may xong thì vừa lúc trời hết rét. Nàng Bân buồn lắm. Thấy con âu sầu, biết chuyện, Ngọc Hoàng cảm động bèn làm cho trời rét lại mấy hôm để chồng nàng mặc thử áo.
Bàn tay nhuốm m.áu tần ngần
Video đang HOT
Hòa cùng giọt lệ trầm luân than trời.
Động lòng trời nhả tuyết rơi
Ngày xuân ấm áp vội rời sang đông
Bõ công cho chút tình nồng
Ngày đêm đan áo cho chồng ấm thân.
(Lãng Du)
(Ảnh minh họa: theo missviet.com.vn)
Cái rét trái mùa ấy lạ kì hơn hết thảy những đợt lạnh của mùa đông. Trở về trong những ngày chớm hạ, vì chưng tình nghĩa thẳm sâu của người chinh phụ, thương chồng nơi biên ải, muốn gửi tấm áo vụng về đã may qua đông tàn nguyệt tận nên trời đất chuyển mùa để nghĩa tình vợ chồng được trọn vẹn, dài lâu.
Tháng ba gieo gió, tuyết sương
Cho chồng Nàng nhận tình thương ấm nồng
(Hồng Ngân)
Câu chuyện tình của nàng Bân khiến đất trời tháng 3 xứ Bắc đẹp vẻ lạ lùng huyền ảo. Vừa mới mưa xuân phơi phới bay, đã thấy nắng hạ tràn trên khắp ngả, toan cất khăn áo để mùa sau thì cái rét tái tê lại trở về. Nàng dẫu vụng về nhưng tấm chân tình đau đáu của nàng với tình quân khiến Ngọc Hoàng cũng cảm động mà thay đất đổi trời, đem cái lạnh lẽo của đông tàn vào những ngày nắng hạ.
Than ôi! Cái rét nàng Bân
Vì nàng mà để tiết trần đổi thay
(Lãng Du)
Tấm lòng chân thành và giản dị ấy đẹp đến nỗi mà tên nàng được dành để gọi cho cái rét ngọt muộn màng, nhắc nhân gian nhớ đến tình nghĩa vợ chồng, dẫu đơn sơ, giản dị mà son sắt, thủy chung.
Chàng bên trời, thiếp ở Ngô,
Chàng đi nhớ thiếp, thiếp mơ tới chàng.
Thư bao nhiêu, lệ bao hàng,
Lạnh về, áo đến tay chàng hay chưa?
Ai có ở xứ Bắc, đã quen với thời tiết lắm khi thất thường lạ lùng, mới hiểu được cái kì ảo quyến rũ không sao lý giải được của đất trời. Cứ như thể trong cao xanh vời vợi kia, cũng có bao nhiêu là sự thể đang xoay vần, và nắng mưa dường như chỉ là những biến hóa diệu kì nơi thiên thượng mà thôi.
Ôi cái rét trái mùa
đất trời kỳ lạ thật
khó hiểu như lòng người
những vui buồn trái ngược
Hôm qua còn nóng bức
và mai lại nắng thiêu
ngày lạnh được bao nhiêu…
(Lưu Quang Vũ)
Tháng Ba – rét nàng Bân, cái rét ngọt muộn màng bất chợt ấy nhắc người ta nhớ lại tích cũ chuyện xưa, để trong một khoảnh khắc giá lạnh cơ hàn, thấm thía hơn ý nghĩa đạo lý vợ chồng trọn vẹn, sắt son. Trong cuộc đời này, có biết bao nhiêu nàng Bân như thế.
ĐKN/Sưu tầm
Thanh xuân ai cũng có một người dành cả tâm can để yêu...
Thanh xuân ai cũng có một người mình dành cả tâm can để yêu. Chỉ tiếc rằng duyên số, lòng người và thời điểm đều không đủ để giữ lại anh! Có 1 thời non dại em như bồ công anh trong gió...
Ngày mai nắng lên..anh có về? Chắc anh bận rồi anh chẳng về nữa đúng không? em cũng tự nhiên bận rồi "chẳng thể chờ" anh về được nữa. Em thấy trời bỗng nhiên nắng chói, nắng vàng giòn ghé qua nơi em như một vệt màu kí ức nào đó của nhiều năm về trước.Anh còn nhớ đúng không?
Rồi mông lung em muốn tìm về nơi không có nắng, hi vọng rằng gió cũng chẳng tìm được đến em! Em thấy mình cứ nhớ anh nhiều quá anh lại chẳng hề bận lòng!! Em nhặt hoa bên đường, em chợt tiếc thời hoa nở. rồi nhặt lá vàng rơi,em tiếc ngày chồi đâm! Có những ngày em cứ hoài niệm như thế! Cứ nhớ anh hoài hay nhớ những ngày mình còn yêu nhau?
Hôm qua _ ngày hôm qua ấy mình qua bao dang dở, em đổ lỗi bởi đau thương. Nhưng mà nhờ vậy em mới nhận ra vết chân em qua trên cát năm tháng rồi sóng cũng vỗ lấp đi nhưng chỉ cần thấy biển là em sẽ lại bâng khuâng vết chân em bước! Thời gian trôi nhanh thật nhưng cũng chẳng thể thắng nổi thanh xuân anh nhỉ?
Lắm khi em tự hỏi:
-Em muốn tìm nơi bán hạnh phúc hay Em muốn tìm nơi bán niềm tin?
Và năm tháng cứ thế trả lời giúp em rằng:
Đừng tìm, em chẳng tìm được đâu...
Có ai không em muốn hỏi: thế nào là yêu? Có 1 thời non dại em như bồ công anh trong gió, em cứ lửng lờ bay nhẹ nhàng mà vô vọng. Để bây giờ em hối hận sao mình lại bị gió cuốn đi....phút chốc em yếu lòng quay lại hóa ra em lại chẳng có ai bên. Rồi.. có những người sao chỉ ghé lại cuộc đời em hững hờ như thế! Vỗn dĩ giữa con người với nhau em chỉ cần những ngon tay đan nơi phố đông người, những cái ôm phía sau thật chặt như phút chốc thế giới bé lại, và ai đó cho em mượn bờ vai em tựa rồi nói với em rằng: em không tệ như mình nghĩ đâu! Em hay thật đấy người ta nói nhưng em lại chẳng tin!
Hồi mình yêu nhau Vu vơ em hỏi:
- Anh yêu em không?
-Anh tin vào kiếp sau không?
-.....
Vu vơ gì thế em khi em thật sự đã yêu một người một cách trọn vẹn phải chăng lòng người,duyên số hay thời điểm đều không thể giữ người em yêu... Thật ra em chẳng mạnh mẽ thế đâu, em cũng sợ bị lừa dối, em sợ bỏ rơi, sợ phải trốn về nơi góc khuất bỗng khóc òa chẳng có 1 lí do.. Nên em thích tiếng lách cách của bàn phím máy tính, thích nghĩ về những gì em đẹp đẽ đã qua...
Em chẳng tin trên đời có phép lạ mà em lại chẳng phải lọ lem. Em này vốn dĩ vì không phải là em nên đừng mong ai cảm thông cho những gì em từng đi qua,.. em đừng mãi buồn bởi ngày hôm qua đã từng.. Em sai Em đừng sai nữa! Em đau thương thế cũng đủ rồi, có trốn em cũng chẳng trốn nổi nắng đâu! Là bởi những thứ không phải của em nên dù có cố thì em cũng mãi chẳng thế giữ được.
Vốn tình yêu là phép so sánh nhỏ hơn ba em à! Có một điều chắc chắn là không có gì chắc chắn cả nên em đừng tin tưởng hay quá nặng lòng. Em cũng biết rồi đấy! đau thương sẽ chờ cơ hội mà gõ cửa lòng em.. em không định lại vùi đầu khóc nức nở nữa đúng không? thật ra không cần một ai thốt lên rằng em xinh đẹp cả chỉ cần em thấy mình xinh đẹp nghĩa là em đã xinh đẹp rồi, sống đơn giản cho đời an yên! là do em nắm giữ cuộc sống riêng em thôi. Bỏ lỡ không có nghĩa là phải hối tiếc mà đôi khi vốn định mệnh chỉ là để em bỏ lại nơi góc cửa trái tim thôi.. thế người ta mới có cái để gọi là kí ức!
Vậy em đừng ngược về nơi không nắng nữa được không?
Là bởi.... Em không còn là cô gái ồn ào nông nổi nữa rồi bởi giữa những bão dông em biết trầm mặc yên lặng nghĩ suy.. Em có ai đó ở bên, em không chắc chắn mình là người hạnh phúc nhất nhưng em chắc chắn em đã yêu một cách chân thành nhất! Và trân trọng hay không,vết xe đổ của 1 hồi ức có lại đến nữa hay không là ở họ thôi! chỉ mong người đừng cho em ảo giác là nắng ấm của riêng mình rồi ngày nào đó em phát hiện hóa ra người là mặt trời của muôn vàn kẻ khác!!
Anh để lại trong em một Hà Nội nồng nàn, ly capuchino đắng chát và cả làn môi ấm giữa cơn lạnh buốt ngày xa nhau. Chỉ vậy em cũng đủ day dứt mãi rồi. Cũng đành thôi..chúng ta rồi sẽ hạnh phúc chỉ tiếc rằng không hạnh phúc cùng nhau thôi. Thanh xuân này gặp được nhau,ghé qua nhau như mảng màu đẹp đẽ.
"Cảm ơn anh vì năm đó đã thích em, em cũng thích em của năm đó đã yêu anh!"
Vậy thôi nhé mình cứ thế đi, còn những ngày mình yêu nhau vẫn nằm nguyên trên khoảng trời tươi đẹp năm ấy..
Tạm biệt!
Theo Phununews
Yêu xa, xa cả về khoảng cách địa lý và xa cả lòng người... Có một câu nói, bạn yêu một thành phố xa lạ, không phải vì nó có cái gì đẹp, có cái gì hay mà vì do nơi đó... có ai!! Trong thành phố rộng lớn nơi ta sống, có hàng triệu con người lướt qua ta... Không yêu ai, lại vô tình gặp và vô tình yêu một người lạ ở một thành...