Oái oăm con dâu không chịu muốn có con
Bọn chúng đã cưới nhau gần 4 năm nhưng vẫn không chịu sinh cho tôi một đứa cháu để bế bồng.
Bọn chúng đã cưới nhau gần 4 năm nhưng vẫn không chịu sinh cho tôi một đứa cháu để bế bồng. (ảnh minh họa)
Thật buồn khi một người mẹ U60 như tôi phải lên đây để than vãn những điều thầm kín không thể chia sẻ được với ai. Tôi chỉ có 2 đứa con, một gái, một trai. Con gái tôi đã lấy chồng và sinh con nhưng hiện đang sinh sống ở nước ngoài với gia đình chồng nên nói thật là tôi muốn có một đứa cháu để bế bồng lắm.
4 năm trước khi con trai tôi bước vào tuổi 27, tôi đã hối thúc nó lấy vợ bởi gia đình tôi giờ chẳng có ai, tôi thì sắp nghỉ hưu. Nếu ở nhà một mình tôi sẽ buồn lắm. Thời gian đó, con trai tôi đang yêu một cô gái đang du học ở Nhật Bản. Chúng bảo 2 năm sau sẽ cưới nhưng vì cả hai gia đình thúc ép nên cuối cùng con bé cũng chịu về nước để làm đám cưới. Sau đó, tôi đã quyết định nghỉ hưu luôn để ở nhà cơm nước cho chồng và bọn trẻ, cũng là để nếu con dâu có bầu thì dễ bề chăm sóc. Những tưởng sau đám cưới, con dâu sẽ ở lại Việt Nam làm việc luôn nhưng 2 tuần sau đó, con bé lại đi. Hỏi lý do thì con dâu bảo đang dở công việc bên đó không thể nói dừng là dừng ngay được. Khi đi, con bé còn hứa với vợ chồng tôi và chồng nó sẽ cố gắng sắp xếp công việc để về nước sớm nhất.
Thế mà thời gian “sớm nhất” của nó cũng kéo dài cả 2 năm trời. Dù tôi có gọi điện giục giã thế nào nó cũng mặc kệ. Khi không nói được con dâu, tôi quay sang mắng con trai rằng không biết bảo ban vợ thì nó bảo lỗi là do tôi, do tôi muốn cưới chứ chúng chưa hề muốn cưới. Thôi thì đành chịu bọn trẻ, chắc chúng đang còn muốn phấn đấu sự nghiệp, muốn ăn chơi.
2 năm sau, con dâu về nước, nói thật là vợ chồng tôi mừng rơi nước mắt bởi tôi chỉ có một đứa con trai, tôi đang mong ngóng từng ngày có cháu bế bống. Lần này, quán triệt tư tưởng ngay từ đầu, trong bữa cơm gia đình tôi đã nói thẳng nguyện vọng của mình: “Mẹ đã cho các con 2 năm để ăn chơi, làm việc, giờ phải sinh cho mẹ một đứa cháu rồi vất đó mẹ nuôi cũng được, chúng bay cứ đi làm.” Vợ chồng nó cười lớn rồi ậm ừ đồng ý. Thời gian đó, tôi còn thường xuyên thủ thỉ với con dâu về chuyện mang bầu, sinh con. Ngày nào cũng phải nghĩ đủ món ngon để bồi bổ cho vợ chồng nó. Thế nhưng đáp lại sự nhiệt tình của tôi, chúng vẫn chẳng mặn mà gì chuyện sinh con đẻ cái. Mặc kệ tôi cố nấu món ngon, chúng vẫn đi ăn ngoài hàng, đi chơi khuya đến 1-2 giờ đêm mới về nhà… Thế thì làm sao mà sinh con được.
Video đang HOT
Có lần tôi đã vào phòng con dâu để nói thẳng ý nghĩ của mình thế nhưng con bé vẫn thẳng thừng: “Mẹ à, con còn bận lắm. Mẹ đợi bọn con thêm chút nữa!”
3 tháng sau đó, tôi lại thúc dục chúng chuyện con cái, lần này thì con dâu tôi nói nhỏ với tôi rằng chúng đã thả mãi mà vẫn chưa thấy gì. Tôi mừng thầm, dù sao thì chúng cũng đã nghe lời tôi. Mới 3 tháng mà chưa có là chuyện bình thường, chắc chắn là tôi sắp được lên chức bà rồi… Bẵng đi một thời gian vẫn chẳng thấy gì, tôi giục chúng đi khám sức khỏe sinh sản. Sau đó chúng báo cáo lại rằng đã đi khám nhưng bác sĩ nói không có vấn đề gì bất thường cả. Tôi lại chờ đợi…
Rồi đến một ngày gần đây, khi tôi vô tình dọn phòng cho bọn trẻ thì phát hiện ra vỉ thuốc tránh thai hàng ngày. Thì ra chúng vẫn không muốn có con, hay con dâu tôi không muốn có con. Tôi tức tốc gọi điện cho cả hai đứa về nhà và hỏi chuyện. Tôi thực sự sốc khi con dâu thú nhận vẫn sử dụng thuốc tránh thai đều đặn vì chưa muốn có con. “Nói thật với bố mẹ là con chưa tưởng tượng được con sẽ làm mẹ như thế nào. Con không thể chăm sóc được một đứa trẻ. Con không muốn có con đâu. Anh P. cũng thế ạ. Hãy để chúng con sống với nhau mà không cần sinh con được không?”, con dâu tôi nói.
Sau những lời nói đó, tôi quay cuồng không còn tin vào tai mình. Sao lại có những con người không muốn làm mẹ. Mà nó đẻ ra không biết nuôi thì tôi nuôi hộ. Cay đắng nhất là con trai tôi cũng đồng tình với quan điểm của vợ nó chứ. Trời ơi, có phải con dâu đã bỏ bùa mê thuốc lú vào đầu con trai tôi không? Tôi chỉ có 1 thằng con trai, tôi mong có cháu đích tôn bế bồng từng ngày, thế mà chúng lại đối xử với tôi như thế. Tôi phải làm sao đây? Tôi muốn bỏ quách đứa con dâu này để cưới vợ khác cho con trai. Nhưng tôi đâu được quyền quyết định. Thật quá oái oăm…
Theo Eva
Anh trai chồng chết mê, chết mệt tôi
Tôi đã choáng vô cùng khi anh ấy khóc trước mặt tôi và nói, &'anh thật lòng rất yêu em, thật sự quá yêu em nhưng anh không dám làm gì cả, chỉ biết đứng nhìn em từ phía sau mà thôi'.
Khi đó, chân tay tôi run lẩy bẩy, cảm giác không thể đứng nổi. Tôi cố chống đỡ mà không thể chống, tôi cố với lấy cái gì đó để nắm chặt vào thì bất ngờ bàn tay anh đưa ra, đón lấy tay tôi. Tôi hoảng, giật lại và tát cho anh một cái như trời giáng. Nhìn ánh mắt của anh rưng rưng đầy nước mắt, tôi lại thấy mình thật tội lỗi. Tại sao tôi lại dám làm chuyện đó, lại dám tát anh dù anh là anh trai của chồng tôi.
Tôi lấy chồng, đến nay mới được nửa năm. Anh chồng tôi chưa có gia đình nên cả nhà sống chung. Tôi là con dâu duy nhất trong nhà này. Nói chung, cuộc sống vợ chồng rất hạnh phúc, đầm ấm, vui vẻ. Chúng tôi luôn quan tâm, động viên nhau, không ai có sự ghen tị nào.
Anh chồng tôi là một người rất điềm đạm, biết lễ nghĩa. Lúc nào anh cũng động viên tôi, pha trò nói tôi là về làm dâu nhà anh vất vả, phải cố gắng lên này kia. Tôi nghe anh nói cũng thấy vui vui nên rất quý anh. Và từ đó, tôi thân thiết với anh, coi anh như anh trai của mình vậy.
Cả nhà tôi sống vui vẻ với nhau như thế. Chồng tôi thi thoảng đi công tác, tôi cũng không thấy buồn vì có bố mẹ và anh chồng lúc nào cũng lo lắng, quan tâm tôi. (Ảnh minh họa)
Bố mẹ chồng tôi cũng không quá khó tính. Nói chung các cụ hiểu lòng con cái nên cứ để cho tôi tự do. Với lại, nhà có hai đứa con trai mà mới có một con dâu nên bố mẹ coi tôi như con gái của bố mẹ vậy. Tôi cũng thấy đó làm vui, tôi thoải mái ăn uống, ngủ nghỉ ở nhà chồng và làm mọi việc theo sở thích như ở nhà mình vậy. Bố mẹ tôi không có gì phàn nàn về đứa con dâu như tôi cả.
Chúng tôi mới lấy nhau nên còn kế hoạch, chưa muốn sinh con. Những ngày đó, cuộc sống thật vui vẻ, như là gia đình thực sự của mình. Vì lấy chồng xa nên tôi đã coi gia đình anh như nhà của mình. Tôi chẳng lo lắng sợ hãi gì khi đối mặt với mẹ chồng. Có gì không hay không phải, mẹ nói thì tôi nghe, tôi đâu có phàn nàn kêu ca gì đâu.
Cả nhà tôi sống vui vẻ với nhau như thế. Chồng tôi thi thoảng đi công tác, tôi cũng không thấy buồn vì có bố mẹ và anh chồng lúc nào cũng lo lắng, quan tâm tôi. Có khi anh chồng còn chở tôi đi chợ mua đồ về nhà cải thiện món ăn. Anh còn hay vào bếp cùng tôi, bảo là ngày trước anh học nấu ăn này kia nên dạy cho tôi. Tôi cảm thấy vui lắm. Cả nhà đầm ấm quây quần.
Nhưng, thời gian gần đây, ngày ngày tôi thấy anh đau khổ, mệt mỏi, uống rượu, hỏi có chuyện gì thì anh không nói. Tôi với chồng càng vui với nhau thì nhìn anh lại càng lầm lũi hơn. Anh bảo, nhìn chúng tôi như thế anh tủi thân, bằng này tuổi rồi mà không lấy được vợ cho bố mẹ.
Thật ra, anh thiếu gì người yêu, vì anh có công việc ổn định, phong độ lại có cái tính hài hước, con gái ai chả chết. Nhưng mà anh lại chẳng yêu ai, chẳng lấy ai. Anh bảo, con gái bây giờ khó kiếm, toàn người thực dụng. Nghe anh nói như ông cụ mà tôi phì cười. Tôi cứ bảo mối cho anh người này, người kia nhưng anh có vẻ không ưng, anh chỉ cười xòa cho xong chuyện.
Hôm rồi, khi biết tin tôi có bầu, anh lại không cười. Anh đi uống rượu cả tối mới về tới nhà, lúc đó chỉ còn tôi thức đợi anh. Thế rồi, anh về và nắm lấy tay tôi, nói rằng, anh thật sự yêu tôi, thật sự là rất yêu tôi và anh đã kìm nén tình cảm lâu lắm rồi, anh đã đau khổ và cố tỏ ra vui vẻ trước mặt tôi, nhưng giờ, thấy tôi hạnh phúc, anh không thể chịu thêm được nữa.
Trời ạ, giờ đây tôi phải làm sao đây, chẳng lẽ lại bỏ nhà mà đi, chuyển chỗ khác mà sống. Như thế biết tìm lý do gì mà nói với bố mẹ, đang yên đang lành, ai cũng yêu ai, vậy mà...(Ảnh minh họa)
Tôi chết lặng, giờ tôi như người mất hồn vì vậy. Chồng tôi vẫn vô tư, anh vẫn cứ cười nói trước mặt bố mẹ tôi nhưng chúng tôi không nói với nhau câu nào. Anh coi tôi như người dưng, tôi cũng vậy. Cuộc sống thế này thì làm sao đây. Có lẽ, anh đã quá ngại, anh không dám nhìn vào mắt tôi nữa. Chúng tôi không còn là cặp anh em như trước đây.
Bây giờ, sống trong căn nhà mà tôi coi là nhà mình này thật sự ngột ngạt lắm, giống như địa ngục vậy vì tôi sợ chuyện của anh bị phát hiện. Dù là không có gì nhưng tôi không dám chắc chồng tôi không ghen và không xảy ra chuyện nếu như anh biết chuyện anh trai mình lại thích em dâu.
Trời ạ, giờ đây tôi phải làm sao đây, chẳng lẽ lại bỏ nhà mà đi, chuyển chỗ khác mà sống. Như thế biết tìm lý do gì mà nói với bố mẹ, đang yên đang lành, ai cũng yêu ai, vậy mà... Tôi phải làm sao?
Theo VNE
Khi tôi gợi ý "chuyện ấy", em đã ôm lấy tôi và gật đầu Khi tôi vừa "gợi ý" xong "chuyện ấy", không ngờ Uyên lại ôm lấy tôi và gật đầu khiến tôi quá bất ngờ. Cô ấy còn dúi vào tay tôi một vật, tôi mở ra thì càng bất ngờ hơn vì đó là một chiếc bao cao su. Chào quý vị độc giả! Tôi vốn rất ít khi đọc những bài báo về...