Ở rể, xấu hổ và… ngoại tình
Anh bảo, nếu ra ở riêng, anh sẽ xem xét lại, còn không, anh cứ sống vậy, tôi muốn bỏ anh thì bỏ, anh cũng chẳng thiết gì rồi.
Tất nhiên, chuyện này tôi cũng để cho anh tự quyết, vì căn bản, tôi không muốn anh phải khó xử về sau. (Ảnh minh họa)
Xấu hổ vì ở chung nhà vợ
Đàn ông ở rể có muôn màu muôn vẻ nhưng suy cho cùng, những người đàn ông mà ở rể như chồng tôi thường cảm thấy tự ti, mệt mỏi. Vì căn bản, dù họ không muốn nghĩ thì thiên hạ cũng gièm pha, lời ra tiếng vào, ảnh hưởng tới họ. Dù không muốn cho rằng, việc ở rể là việc gì đó có vẻ hơi hèn nhát thì người ngoài vẫn sẽ nói rằng, đàn ông mà ở rể thì coi như vứt đi.
Vốn là chàng trai ở tỉnh, không có gì trong tay, hoàn toàn là tay trắng, thế nên anh chọn cách ở rể nhà tôi. Thật ra, bản thân là người vợ, tôi cũng không muốn anh phải ở rể để chịu áp lực. Nhưng tôi yêu anh và công việc của anh chẳng có đủ thu nhập để có thể mua một căn nhà hay thuê một căn phòng rộng rãi. Nếu có thuê cũng chỉ thuê được căn phòng trọ rất bình thường và như thế thì con cái sẽ cùng cực. Trong khi gia đình tôi lại có nhà rộng, nhiều tầng, nhiều phòng, thế nên, tôi đã nói với anh về chuyện ở rể.
Tất nhiên, chuyện này tôi cũng để cho anh tự quyết, vì căn bản, tôi không muốn anh phải khó xử về sau. Anh đồng ý ở nhà tôi vì ban đầu tiếp xúc với bố mẹ tôi, em trai tôi, anh cũng thấy thoải mái vô cùng. Anh nói &’dâu là con, rể là khách’, chính vì là khách nên anh không ngại chuyện sống chung với bố mẹ vợ.
Những ngày đầu, bố mẹ tôi chiều anh lắm, lúc nào cũng con rể, con rể. Bố tôi cũng rất hợp cạ cậu con rể ngoan ngoãn lại hay biết nói chuyện với bố. Bố già rồi nên có người tâm sự, bầu bạn, bố thích lắm. Con gái thì đi làm suốt, em trai tôi sống với bố lâu nên cũng chẳng bận tâm mấy chuyện của bố. Chỉ có chồng tôi là người luôn luôn lắng nghe bố nên bố cảm giác có người chia sẻ.
Chuyện phức tạp xảy ra từ khi em trai tôi lấy vợ, về sống chung một nhà. Gia đình đông người thì dù có dễ tới mấy cũng phức tạp. Bố mẹ tôi lại quay sang để ý chồng tôi vì thấy cậu em trai quá chỉn chu, chăm sóc vợ con. Chồng tôi tính tình hơi vô tâm với vợ, với lại, bản tính của anh là vậy, anh không mấy khi để ý tiểu tiết.
Video đang HOT
Thấy em trai tôi chiều vợ rồi tâm lý với vợ, bố mẹ tôi lại cho rằng, anh là người tính toán này kia, ki ke, không biết chiều vợ con. Ở rể không mất tiền mà không biết bỏ tiền ra biếu xén bố mẹ này nọ. Thế là từ đó, từ chuyện em dâu tôi chu đáo với gia đình chồng, bố mẹ tôi bắt đầu suy diễn, khó chịu với chồng tôi.
Suốt ngày bố mẹ nói chuyện nhà ông này, ông kia, có con rể chu đáo, ở rể còn sắm cho bao nhiêu là thứ này nọ. Tính ra, chồng tôi đã không có tiền, có tiền biếu nhiều thế thì có khi anh thuê nhà khang trang ở còn hơn là ở rể. Thế mà bố mẹ tôi không hiểu. Nhiều lần tôi nói với bố mẹ một cách tế nhị, mong các cụ hiểu nhưng mẹ có vẻ không hài lòng, cứ bóng gió đến tôi cũng phải mệt mỏi.
Suốt ngày bố mẹ nói chuyện nhà ông này, ông kia, có con rể chu đáo, ở rể còn sắm cho bao nhiêu là thứ này nọ. (ảnh minh họa)
Hôm nào trong bữa cơm, bố mẹ cũng quát mắng con cái là làm lụng không biết tiết kiệm chi tiêu rồi sau này lấy đâu ra tiền. Bố biết thừa vợ chồng tôi khó khăn lại còn cứ nói này nói nọ. Bố còn ca ngợi em dâu trước mặt nhà tôi, bảo là mấy nữa mà vợ chồng nó mua được nhà. Tôi nghĩ, bản thân tôi còn tủi chứ đừng nói gì chồng. Bao nhiêu chuyện cứ tự nhiên ập đến như thế làm tình cảm gia đình rạn nứt…
Ngoại tình chỉ vì cảm thấy quá bức bách
Mẹ tôi bắt đầu sai con rể làm việc lặt vặt trong nhà như quét nhà, quét sân, dọn dẹp thậm chí là phơi đồ. Trong khi nhà thì có bao nhiêu đàn bà, có cả em dâu nữa mà mẹ chẳng bao giờ sai em dâu. Tôi có nói là đàn ông không làm việc đó, mẹ bảo em dâu hay để con làm thì mẹ tôi lại lẩm bẩm bảo tôi là, &’em nó còn đi làm vất vả, kiếm tiền cho cả nhà, mày đừng có mà chiều chồng, biết điều tí đi’. Cái từ &’biết điều’ của mẹ tôi đã chạm tới lòng tự ái của chồng.
Chồng tôi dần chán nản ở nhà vợ, đi tối ngày. Có hôm tôi gọi anh cũng không về ăn cơm. Rồi về nhà lại bị bố mẹ tôi cau có nói là ở nhà này không có phép tắc cứ đi tối ngày, ăn uống bên ngoài như thế. Mẹ khó chịu với chồng tôi và khó chịu với tôi ra mặt. Tôi cũng đâm bực mình.
Từ hôm đó, anh càng đi nhiều hơn và về nhà, anh chỉ chào bố mẹ tôi rồi lên phòng. Từ bao giờ, con rể và bố vợ không còn tâm đầu ý hợp nữa. Cả nhà cứ chăm chăm là em trai tôi, em dâu tôi biết kiếm tiền, anh chị lớn mà không giỏi bằng các em. Tôi bực lắm, nghĩ chán nản vô cùng vì chính bố mẹ đã làm chồng tôi ra nông nỗi này. Anh cũng đâm khó chịu với tôi, ghét lây tôi. Anh không còn yêu thương tôi như trước nữa. Vì bố mẹ tôi làm vậy thì làm sao mà anh yêu thương tôi được? Anh nói rằng, bố mẹ em coi thường anh, anh sẽ tính chuyện chuyển nhà. Tôi ủng hộ nhưng ra ngoài chắc chúng tôi sẽ khổ lắm.
Từ hôm đó, anh càng đi nhiều hơn và về nhà, anh chỉ chào bố mẹ tôi câu rồi lên phòng. Từ bao giờ, con rể và bố vợ không còn tâm đầu ý hợp nữa. (Ảnh minh họa)
Từ bao giờ, anh đã lăng nhăng, gái gú bên ngoài. Cho đến ngày tôi phát hiện, anh không nói không rằng, anh bảo tôi muốn chia tay thì chia tay, tùy tôi. Sống ở nhà này, anh cảm thấy như địa ngục, không phải gia đình nên anh muốn tìm sự thanh thản nơi khác, không phải là nơi này. Anh muốn tự do, muốn bay nhảy, đàn ông như anh không thể chịu kiếp hèn, để người khác khinh thường và nhất là bố mẹ vợ khinh thường thì càng không nên. Anh cứ ngoại tình như vậy, mặc tôi van xin anh, nói anh quay về và sẽ ra ở riêng.
Anh bảo, nếu ra ở riêng, anh sẽ xem xét lại, còn không, anh cứ sống vậy, tôi muốn bỏ anh thì bỏ, anh cũng chẳng thiết gì nữa. Chỉ tội người vợ như tôi lại quá yêu chồng, thương anh nữa, nên không đành lòng bỏ anh. Thật tình, biết chồng gian dối mà tôi còn bênh vực, còn nói đỡ cho anh trước mặt bố mẹ tôi. Chắc tôi điên rồi.
Có lẽ, tôi cảm thấy có lỗi vì mình đã khiến anh ra nông nỗi này, chính bố mẹ tôi đã đẩy anh vào con đường này. Bố mẹ khinh thường con rể, coi thường anh ở rể nên anh mới phải ngoại tình, phản bội con gái bố mẹ. Đấy, bố mẹ có hả dạ không khi mà giờ đây, tôi sống chung với người chồng ngoại tình mà không dám nửa lời than vãn..?
Theo Eva
Tôi có nên bỏ chồng để lấy trai tân?
Tôi năm nay 21 tuổi, là một phụ nữ đã có chồng và một bé gái 3 tuổi. Trước đây, tôi và chồng yêu nhau say đắm hai năm thì làm đám cưới. Tưởng rằng cuộc sống hạnh phúc luôn mỉm cười với đôi vợ chồng trẻ... nhưng trớ trêu thay, cuộc sống vợ chồng đang yên ấm thì tai họa bỗng ập xuống gia đình tôi.
Một hôm, anh đi nhậu với mấy người bạn. Trong bữa nhậu, nhóm bạn anh và nhóm nhậu bên cạnh xích mích nhau, rồi có những lời qua tiếng lại. Và trong lúc không kiềm chế được bản thân, anh đã đánh nhau với nhóm nhậu bên cạnh khiến một người bị chết. Thời gian đó, tôi đang mang bầu 8 tháng... và tôi dường như ngã quỵ khi phải đối diện với sự thật đau đớn đó. Vậy là cuộc sống gia đình đang hạnh phúc bỗng chốc trở nên tan hoang, buồn đau, u uất...
Sau khi bị tạm giam ba tháng, anh bị đưa ra xét xử và tuyên án 17 năm tù - đấy là quãng thời gian rất dài và rất khó khăn với tôi và cô con gái nhỏ.
Dù anh có ngồi tù lâu đến mấy cũng không thể nào xóa hết lỗi lầm với gia đình người bị hại. Tôi cũng cảm thấy rất hối hận vì không biết khuyên răn chồng, để anh nhậu nhẹt đến tận đêm khuya và xảy ra hoàn cảnh đau lòng đó. Vì thế nên tôi cũng thay mặt anh đến xin lỗi gia đình họ và chạy vạy lo tiền bồi thường cho người bị hại.
Dù không còn yêu chồng nữa nhưng tôi vẫn rất thương anh ấy (Ảnh minh họa)
Thời gian thấm thoắt trôi đi, con gái em giờ cũng đã được 3 tuổi. Thời gian này, tôi gửi con nhà ngoại để đi làm công nhân, thi thoảng tôi lại gửi tiền về cho bố mẹ nuôi con. Con gái tôi rất ngoan, lại được ông bà ngoại chăm sóc rất chu đáo nên tôi cũng yên tâm làm việc. Thi thoảng chồng tôi cũng gọi điện về động viên vợ, hỏi thăm gia đình và hứa sẽ cải tạo thật tốt để sớm được về với gia đình.
Tôi đã từng nghĩ rằng, mình sẽ chung thủy với chồng để đợi chồng về... nhưng từ khi đi làm, gặp một người đàn ông tốt bụng, tôi đã thấy quý và yêu anh từ lúc nào không hay biết. Tôi cũng đã thẳng thắn chia sẻ với anh về hoàn cảnh của mình nhưng anh nói rằng: "Những điều đó với anh không quan trọng. Giờ đây, em chỉ cần biết rằng anh yêu em và em cũng yêu anh là được". Tôi cũng cảm nhận được tình cảm, sự quan tâm chân thành của anh dành cho mình, cũng như những lời hứa hẹn về một tương lai hạnh phúc.
Bạn trẻ cuộc sống ạ! Thật sự tôi rất yêu anh ấy... nhưng tôi biết rằng, tình cảm này chỉ để thế thôi, chúng tôi sẽ không bao giờ có được một tương lai tốt đẹp. Anh là trai tân, lại có công ăn việc làm ổn định thì làm sao anh có đủ can đảm để lấy một người phụ nữ đã qua một đời chồng như tôi? Hơn nữa, nếu anh có muốn cưới tôi thì tôi cũng phải giải quyết chuyện gia đình của mình như thế nào? Dù không còn yêu chồng nữa... nhưng thực sự tôi vẫn rất thương anh ấy.
Các bạn ạ! Liệu tôi sống như vậy có quá bội bạc không? Hiện tại, tôi không còn tình cảm với chồng nữa... vì trái tim tôi đã thuộc về anh, người đàn ông đến sau nhưng luôn cho tôi cảm giác ấm áp, hạnh phúc. Anh ấy cũng hứa sẽ xin phép gia đình để được cưới tôi làm vợ... nhưng tôi vẫn rất lo lắng bố mẹ anh và bố mẹ tôi sẽ cấm đoán, không cho hai đứa tôi được đến với nhau.
Tôi rất mong mọi người giúp tôi! Hãy cho tôi biết mình nên làm gì giữa những sự lựa chọn khó khăn này?
Tôi xin chân thành cảm ơn!
Theo VNE
Chồng ham việc, bỏ mặc vợ con Chồng tôi đi làm liên miên, ngày nào cũng 10h-12h đêm mới về. Có khi tôi nói nhiều quá, chủ nhật anh ở nhà nhưng 9-10h sáng là lại vội vàng đi. Ở nhà, anh không ngủ, không ôm máy tính thì cũng như ngồi trên đống lửa, một lúc là đi. Tôi cũng đi làm, công việc khá nhiều áp lực, rồi...