Ở rể nhà mẹ vợ: Ở trong chăn mới biết chăn có rận!
Bởi vì anh phải đi làm rể. Nói chính xác là ở rể trong một hoàn cảnh hoàn toàn không giống ai, nhưng đó là do chính anh tình nguyện làm điều này.
ảnh minh họa
Thói thường có thể chỉ có những cô gái tương lai sẽ đi lấy chồng, làm dâu, nhưng với Hiếu câu chuyện là ngược lại.
Bởi vì anh phải đi làm rể. Nói chính xác là ở rể trong một hoàn cảnh hoàn toàn không giống ai, nhưng đó là do chính anh tình nguyện làm điều này.
Mỗi khi bị o ép quá, có đôi lần Hiếu đã tự vấn lại lương tâm xem vì sao anh không tìm một cô gái nào khác để yêu, mà lại đi trồng cây si với Đào? Điều đó gọi là có duyên có nợ với nhau. Nếu không thế thì sao Hiếu lại không màng đến cô Linh cũng không kém phần xinh xắn, đã tốt nghiệp đại học và đang theo đuổi anh, để rồi không cưỡng nổi trái tim xao xuyến khi anh gặp Đào. Giữa gia đình của anh và Đào, hai đàng nhà trai nhà gái bên nào cũng khá giả như nhau. Vậy mà để lấy được Đào, Hiếu phải ép lòng đi ở rể, một điều kiện chẳng những anh không mong muốn mà ngay cả bố mẹ anh lại càng phản đối.
Nhà Hiếu có hai con trai, Hiếu là con trai cả. Em trai của anh kém anh đến một con giáp, còn quá nhỏ. Vì thế khi nghe mẹ của Đào tuyên bố muốn “bắt rể”, cả nhà Hiếu đều bị sốc. Nhà Đào cũng có mấy ông anh bà chị, họ đều đã lập gia đình và ra riêng. Nếu Đào lấy chồng và cũng ra ở riêng nốt thì mẹ già của cô, bà Lâm, sẽ không ai chăm sóc. Đào đã phải khổ sở phân trần hết với Hiếu rồi với bố mẹ chồng về hoàn cảnh của cô. Cô hứa hẹn với hai ông bà rằng gia đình cô giờ chỉ có hai mẹ con hủ hỉ có nhau, vì thế điều chắc chắn là hai người sẽ rất yêu quý, chiều chuộng “cậu hai” Hiếu hết mực.
Phần vì thông cảm cho hoàn cảnh neo đơn của hai mẹ con, phần vì có lời nói vun vào của Hiếu, rốt cuộc sau những phân vân và đấu tranh tư tưởng dữ dội, hai ông bà Chí đã đồng ý cho cậu con quý tử “xuất giá” về ở bên nhà vợ, một vấn đề mà sau đó ngay chính hai ông bà cũng đã phải trăn trở khi phân bua, giải thích, mỗi lần những người trong họ hàng hay bạn bè quen biết thắc mắc về cớ sự.
Video đang HOT
Nhưng nói cho cùng, người nằm trong chăn mới biết chăn có…rệp, đó là Hiếu. Đúng là câu nói từ cửa miệng mọi người rằng xa thơm gần thối quả không sai. Cuộc sống chung với hai mẹ con của Hiếu ban đầu diễn ra có vẻ suông sẻ, êm thắm. Càng về lâu về dài dường như những điều người ta đã cố gắng nhẫn nại để che giấu các khuyết điểm bản thân, nhằm nỗ lực bộc lộ ra những điểm nhân cách tốt đẹp, gần như hoàn hảo, thứ nhân cách lý tưởng phải cố gắng để hoàn thiện, giả tạo đó đã không thể duy trì, giữ gìn được dài lâu. Đến một lúc nào đó, không chóng thì chầy cái kim trong bọc lâu ngày rồi cũng sẽ lộ ra. Đó là trường hợp của bà Lâm.
Thời gian trôi qua, khi những kiêng dè giữ gìn lúc ban đầu đã nhường chỗ cho sự dễ dãi và buông thả, con người thực sự của bà Lâm đã lộ ra. Bà bắt đầu có thái độ tò mò tọc mạch, đặc biệt là bà để ý đến cả những khoảnh khắc riêng tư của đôi vợ chồng trẻ. Điều này hoàn toàn bất ngờ không những đối với Hiếu, mà cả đối với Đào, con gái của bà nữa. Không kể những chuyện nhỏ nhặt, chẳng hạn như chuyện đi chợ mua sắm, ăn uống của họ bị bà chi phối, bắt phải ăn theo khẩu vị và sở thích của bà hơn là của họ.
Như đã nói, dù sao những chuyện trái ngược khẩu vị như thế tạm thời cũng có thể giải quyết được. Hai vợ chồng bảo nhau, những món ăn họ không thích cho lắm thì vào bữa cơm, hai người sẽ ăn ít thôi. Họ có thể giải quyết cơm thèm bằng cách những khi đi phố, họ tìm những hàng ăn có các món khoái khẩu để chiều chuộng khẩu vị của cả hai. Chuyện kể ra như thế cũng có thể nói là tạm giải quyết được êm đẹp. Nhưng còn cái chuyện riêng tư, thầm kín vợ chồng kia mới thật là khó nói và vô cùng khó chịu. Đến mức sau một số lần, một trong hai vợ chồng bắt gặp bóng dáng bà mẹ vợ bất ngờ lảng vảng quanh chỗ họ đang tình tự hoặc kinh khủng nhất là những giây phút đáng ra chỉ cho riêng hai người thì lại có thêm một người thứ ba rình rập.
Số là bà Lâm góa chồng vào năm bà mới ngoài 30 tuổi. Thay vì đi bước nữa, bà đã làm bà mẹ trẻ đơn thân ở vậy một nách nuôi dạy bốn đứa con. Bây giờ khi tuổi đã về chiều, chẳng ngờ những thao thức, trống vắng một thời nay lại trỗi dậy dằn vặt bà. Điều bất tiện thứ hai là nhà bà Lâm không rộng rãi gì cho lắm. Cái gọi là phòng riêng của họ cũng chỉ cách phòng của bà một cái hành lang nhỏ. Chưa bao giờ vợ chồng họ cảm thấy thèm thuồng có được những giây phút riêng tư đến như thế.
Cũng may, câu chuyện tưởng như bế tắc nọ rốt cuộc bỗng nhiên có được một nút gỡ. Gia đình bà chị cả của Đào làm ăn gặp hồi khó khăn phải bán nhà, vợ chồng con cái sáu người tạm về ở chung nơi nhà mẹ đẻ. Nhờ đó vợ chồng Hiếu bèn xin phép ra riêng. Họ nhường nhà cho bà chị cả vừa ở vừa chăm sóc mẹ già. Hơn nữa, thời gian sau này bà Lâm cũng hay bệnh tật ốm đau luôn, sức khỏe sút kém hẳn. Những chuyện tò mò khi xưa, bây giờ cũng đã không còn.
Theo Infonet
Gặp lại người yêu cũ trong bệnh viện tâm thần, tôi biết mình đang phải chịu quả báo
Những suy nghĩ cứ hiện lên tâm trí tôi, nếu ngày ấy tôi lựa chọn tình yêu thay vì vật chất thì liệu tôi có hạnh phúc không?
Năm nay tôi ngoài 30 tuổi, công danh sự nghiệp chẳng được sáng lạn như người ta, đường tình duyên cũng vô cùng trắc trở. Tôi kết hôn cách đây 4 năm nhưng đến giờ vẫn chưa có con. Cuộc sống vợ chồng cũng tẻ nhạt vì tôi và vợ không có tiếng nói chung.
Tôi đến với vợ vốn không phải vì tình yêu. Do vợ tôi sinh ra trong một gia đình giàu có, lại là con một nên tôi đã nảy sinh lòng tham. Tôi nghĩ chỉ cần mình về làm rể gia đình ấy thì không chỉ tôi mà bố mẹ tôi cũng được hưởng lây.
Vợ tôi không xinh đẹp, cô ấy cũng không dịu dàng và biết cách sống. Nhưng lúc ấy đồng tiền làm lu mờ tâm trí tôi. Thứ mà tôi nhìn vào là tiền của nhà vợ. Vì thế, tôi đã quyết tâm cưa cẩm vợ mình và hy vọng được hưởng gia tài mà bố mẹ cô ấy nắm giữ.
Chúng tôi yêu nhau từ thời còn học cấp 3. Cô ấy rất tốt, lại một lòng một dạ với tôi. (Ảnh minh họa)
Ngày đó tôi đã có người yêu. Chúng tôi yêu nhau từ thời còn học cấp 3. Cô ấy rất tốt, lại một lòng một dạ với tôi. Sống chung với nhau được 2 năm thì chúng tôi có thai. Tôi đã năn nỉ cô ấy phá thai vì còn quá trẻ. Nghe lời tôi, cô ấy đến bệnh viện phá bỏ cái thai.
Suốt một thời gian dài, tôi vẫn duy trì mối quan hệ giữa 2 người phụ nữ. Cho đến khi vợ tôi chấp nhận lời cầu hôn, tôi mới dứt khoát với người yêu cũ. Ngày tôi nói chia tay cũng là ngày cô ấy thông báo chúng tôi đã có một đứa con nữa. Tôi là thằng đàn ông tồi, tôi rũ bỏ trách nhiệm với con. Và giờ thì tôi đang phải gánh chịu quả báo.
Lấy vợ rồi tôi mới thấy cuộc sống ấy không như mình mong muốn. Vợ tôi ỷ lại mình có tiền nên kênh kiệu với nhà chồng, không nghe lời chồng. Buồn nhất là chúng tôi kết hôn đã lâu nhưng vợ chồng tôi vẫn chưa có con. Đi khám thì bác sĩ nói vợ tôi có vết sẹo ở tử cung, vì thế cô ấy rất khó có thai.
Vì tôi không có tiền nên cũng không nhận được sự tôn trọng của bố mẹ vợ. Họ luôn xem tôi như một kẻ ăn bám. Có những lần bố vợ xỉa xói tôi bằng những câu nói phân biệt giàu nghèo khiến tôi sốc óc.
Nhiều đêm trằn trọc không ngủ được, tôi lại nhớ đến người yêu cũ. Những suy nghĩ cứ hiện lên tâm trí tôi, nếu ngày ấy tôi lựa chọn tình yêu thay vì vật chất thì liệu tôi có hạnh phúc không? Vì giờ đây tôi sống mà không phải lo nghĩ tiền bạc. Thế nhưng ngày nào nỗi buồn cũng chồng chất.
Nhiều đêm trằn trọc không ngủ được, tôi lại nhớ đến người yêu cũ. (Ảnh minh họa)
Vài hôm trước, tôi có việc nên đi gặp người bạn ở bệnh viện tâm thần. Ở đấy, tôi vô tình gặp lại người yêu cũ. Nhìn thấy bộ dạng của cô ấy, chính tôi cũng phải mất một lúc lâu mới nhận ra.
Bạn tôi nói cô ấy hoàn cảnh lắm, cô ấy lấy chồng nhưng suốt ngày bị chồng đánh đập vì đã có con riêng trước khi lấy chồng. Uất ức quá nên cô ấy đã uống thuốc tự vẫn. Người nhà phát hiện kịp nên người yêu cũ của tôi còn sống, thế nhưng tinh thần của cô ấy đã không còn được như trước.
Trên đường về nhà, tôi bần thần cả người. Tôi là người đã đẩy cô ấy vào cuộc sống như vậy. Và những gì tôi đang gánh chịu ngày hôm nay cũng là quả báo. Tôi ân hận quá. Đứa con ấy là của tôi. Liệu tôi có nên đến nhà cô ấy và xin có trách nhiệm với đứa bé không?
Theo Afamily
Tôi quyết định phản bội vợ vì người tình quá đáng thương Tôi cảm thấy có lỗi với vợ, nhưng tôi vẫn phản bội cô ấy vì người phụ nữ kia quá đáng thương, chỉ có tôi là chỗ dựa duy nhất. Tôi năm nay 37 tuổi, đã có vợ và 2 con. Sau 5 năm yêu đương, tìm hiểu, chúng tôi quyết định đi đến hôn nhân vì cảm thấy không thể sống thiếu...