Ở nơi đó cậu lạnh lắm không?
Mong sao ở thế giới bên kia cậu thanh thản để luôn dõi theo mọi người cậu yêu quý.
Đặng à! Vậy là từ ngày cậu đi tới giờ cũng đã được 1 tuần rồi đúng không? Ở thế giới đó cậu có buồn, có cảm thấy lạnh lắm không? Chắc mình hỏi thừa rồi phải không? Cậu đi tới đó không quen biết ai, cậu bỏ quên hết gia đình, anh em, bạn bè và những người yêu quý cậu để tới với một thế giới lạ lẫm, không biết ở nơi đó cậu có được ăn bữa cơm no, có được mặc những bộ quần áo ấm không vậy? Không biết cậu đi như vậy ở thế giới đó cậu có được căn nhà nào ấm áp vào mùa đông, đặc biệt là mùa mưa lũ này không nữa? Không biết nhà đó có dột, nước mưa có vào làm cậu lạnh vào từng đêm gió rít không nữa?
Tất cả vẫn nhớ và sẽ nhớ cậu nhiều lắm đó (Ảnh minh họa)
Đặng à! Đã một 1 tuần lễ trôi qua, mình và tất cả mọi người vẫn không tin nổi một sự thật rằng cậu đã bỏ gia đình, bỏ lại tất cả mọi người, tất cả mọi thử, bỏ tương lai, bỏ đi cái ước mơ và sự nghiệp của cậu để tới nơi lạnh lẽo đó, nơi mà bao giọt nước mắt lăn dài trên gò má khi nghe tin cậu ra đi. Cậu đi mà mình không về tiễn cậu đoạn đường cuối được, bạn bè thế này chắc cậu buồn lắm phải không?
Thực sự mình không dám tin, cũng không thể tin được đó là sự thật, mình không còn biết làm gì hơn ngoài việc cứ ngồi một mình rồi cứ buồn, cứ nghĩ về cậu. Mình chỉ biết ngồi cặm cụi bên máy để viết lên những gì mình nghĩ để quên đi một sự thật tưởng chừng sẽ không bao giờ xảy ra vào lúc này, và cũng để quên đi việc cậu đã bỏ tất cả mà đi xa. Mình vẫn muốn chỉ nghĩ cậu đi đâu xa một thời gian thôi, rồi tết mấy đứa đi học về mình lại gặp nhau, lại đi hết nhà đứa này đứa khác và rồi quây quần ở nhà đứa nào đó anh em vui vẻ trò chuyện, chúc nhau từng ly rượu cay nồng vào mùa xuân trong cái tiết se lạnh.
Cái lạnh của mùa đông, cái cay nồng của rượu cũng còn tốt hơn, còn ấm áp và hạnh phúc hơn việc mà cậu đi xa thế này. Không lúc nào anh em mình còn có cơ hội ngồi cạnh nhau, chúc nhau, hỏi han nhau từng câu thật ngây ngô nhưng mang đầy tiếng cười nữa, cái nụ cười của cậu mà mấy đứa bọn mình nói nụ cười tán gái của cậu nay đâu rồi? Giờ cậu đi rồi mấy đứa về biết tìm cậu ở đâu để anh em vui vẻ ngồi với nhau đây, tìm ở đâu ngoài những ánh mắt nhìn vào tấm di ảnh của cậu nữa chứ.
Đặng ơi, mình không biết làm sao mà chấp nhận sự thật này nữa, dường như những giọt nước mắt của mình dần luồn qua khé mi chảy xuống gò má mình, là một thằng bạn mà từ lúc nghe tin cậu qua đời mình như một con người khác, mình không tin nỗi, không chấp nhận nỗi việc người bạn thân của mình đã đi thật xa, thật xa, một cách quá bất ngờ, không một lời dặn dò cho ai cả. Mấy đứa chơi với nhau thì chưa nói làm gì nhưng ngay cả cha mẹ, anh trai, cô em gái và cậu út cậu cũng không muốn dặn dò sao.
Video đang HOT
Giờ phải làm sao chứ? Cậu đi trong buổi tối đó, một buổi tối 20/10 đáng ra đẹp lắm nhưng tại sao nó lại cướp người bạn thân của mình đi mãi mãi, cậu đi chắc bụng cũng chưa được no, áo cũng chưa được mặc ấm phải không? Sao cuộc đời lại quá đổi vô tình như thế, sao nhanh quá vậy cậu ơi?
Cậu đi trong cái tuổi còn quá trẻ, cái tuổi của sự nhiệt huyết, bao ước vọng với niềm khao khát một tương lai, cậu đi rồi ai sẽ thay cậu thực hiện những điều đó đây? Cậu trả lời giúp mình đi được không?.
Cậu ra đi mẹ cha mất đi một người con hiếu thảo, anh trai mất đi một người em ngoan ngoãn, biết nghe lời, hai đứa em mất đi người anh gương mẫu, luôn chỉ dạy chúng, cậu đi rồi mấy đứa sẽ mất đi một chỗ dựa, một niềm tin thật to lớn. Và mấy đứa chơi với nhau mất đi một người bạn đồng hành, một người bạn chân thành thì chúng mình biết tìm đâu nữa đây?
Giờ này cậu ở thế giới đó cậu có còn nhớ, còn nghĩ gì nhiều không? Tại sao một người hiền lành, năng động, tốt bụng, một người con hiếu thảo như cậu lại vội vàng ra đi một cách bất ngờ như thế Đặng ơi?
Trong đầu mình giờ như trống rỗng không muốn suy nghĩ gì cả, mình chợt nhận ra được sự mong manh khó tả của số phận con người, đâu ai biết được hôm nay vui vẻ ngày mai đã ra đi một cách bất ngờ như cậu chứ.
Đặng à, cậu có biết rằng biết bao người đang gọi cậu đó không, sao cậu không trả lời họ? Trước đây gọi là có mà, sao một tuần nay cậu không thấy bóng dáng cậu đâu nữa, sao đèn facebook cậu không còn có màu xanh như hồi nào nữa vậy? Cậu online đi cho mấy đứa ta vào “chém gió” đi được không?.
Đặng ơi, mình muốn nói với cậu nhiều lắm, cậu có nghe mình nói không? À chúng mình chắc cũng gần như yêu được rùi đó, tìm cho mình người con gái mình yêu thương được rùi đó, để mấy năm nữa anh em còn ra mắt người yêu và còn có việc lo cho đám cưới của nhau nữa chứ, không được trốn đâu nghe cậu.
Trời ở đây lại mưa rồi cậu à, sao mình ngồi nói chuyện với cậu thế này mà trời cứ mưa cậu à. Mà sao mình viết, mình nói chuyện với cậu mà sao cậu không trả lời mình lấy một dòng tâm sự vậy? Hay cậu đi ngủ rồi đó, ngủ rồi thì mai thức dậy đọc và viết cho mình mấy dòng đó, ít ra mình cũng là một thằng bạn trong số những đứa bạn đang nghĩ về cậu đó, và cũng có thể là một trong số những đứa bạn đang tâm sự với cậu và đợi câu trả lời của cậu như mình vậy.
Đặng à, khuya rồi cậu à, chắc mình đi ngủ thôi, trời cuối thu có khác cả mưa cả lạnh, xa nhà buồn lắm cậu à, chắc cậu cũng buồn lắm phải không? Có phải cậu vẫn còn đâu đó phải không, cậu ở thế giới đó có xa lắm không? Có gì vui vẻ hơn nơi đây không mà đi lại đi luôn thế?
Mình nhớ cậu lắm thằng bạn à! Cậu đi rồi, cậu tới nơi đó thật rồi sao? Tất cả vẫn nhớ và sẽ nhớ cậu nhiều lắm đó. Những dòng tâm sự này giúp mình nói ra được những gì mình nghĩ về cậu, mong sao ở thế giới bên kia cậu thanh thản để luôn dõi theo mọi người cậu yêu quý. Cậu yên nghỉ nhé.
Theo Khampha
Gửi người vẫn yêu em đơn phương
Em cảm thấy thật may mắn khi được quen và gặp anh- người yêu đơn phương em.
Anh à, đã 4 năm rồi kể từ ngày em và anh quen nhau nhỉ. Lúc đầu chỉ là quen qua điện thoại thôi, lúc đó mặc dù chưa gặp nhau nhưng do có những người anh em chung nên em vẫn có cảm giác an toàn đối với anh. Em không nghi ngờ anh nhiều như đối với những người lạ khác.
Em mặc định những điều anh nói với em đều là sự thật, và anh đã làm cho em vui rất nhiều. Thật sự anh nói chuyện vui và hài hước lắm, em thích bị anh trêu và em cũng thích trêu anh. Nói chuyện với anh chỉ qua điện thoại thôi mà em cứ cười toe toét suốt. Nhiều chuyện buồn cười đến mức mà ngay cả khi đang ngủ hay đang làm gì đó mà nghĩ đến em cũng tự cười một mình như bị hâm vậy.
Em mong anh sẽ yêu một người khác có thể yêu anh thật nhiều nhé (Ảnh minh họa)
Rồi mình gặp nhau, lúc đầu nhìn em đã nhận ra anh luôn vì như anh miêu tả anh đen và em gọi anh là khỉ mà, mặc dù anh không giống khỉ nhưng em vẫn nhận ra. Em đi qua anh, em nhận ra anh còn anh nhìn lại em thờ ơ giả vờ như không biết vậy, ai ngờ là anh lại không biết thật nhỉ. Cũng vì em và anh lì như nhau nên chẳng ai gửi hình cho ai cả, cũng không facebook cho ai, quen nhau như thời cổ ấy anh nhỉ. Một phần vì em ngại, một phần cũng vì em muốn lần đầu gặp anh sẽ là lần đầu biết mặt luôn thì mới thích.
Em vẫn làm việc của em khi có anh đứng đó, vì đang ở nhà cậu anh mà, rồi anh nhìn em như nhận ra gì đó và có lẽ lúc đấy anh mới nhận ra em, mà kể ra cũng lạ nhỉ, em và anh không nói với nhau câu nào. Em đi về rồi, hai anh em lại nhắn tin, nói chuyện rõ nhiều.
Sau tết anh về thăm quê và có cả lý do là gặp em ý, thì chẳng bao giờ gặp lại nữa, anh với công việc của anh ở miền Nam còn em miền Trung lại ngược ra Bắc đi học. Tưởng như gặp nhau xong thôi vậy thế mà anh vẫn nhắn tin cho em mỗi ngày, anh nói yêu em mà em bảo chẳng tin anh đâu. Em chỉ coi anh như anh trai, em vui khi bên anh nhưng em lại không có cảm xúc gì khác cả, em phũ phàng đến mức khẳng định lại với anh bao nhiêu lần là em không yêu anh đâu. Vậy mà anh vẫn lúc nào cũng nói anh yêu em là việc của anh là em lại đành chịu.
Em chọn biện pháp im lặng và không nói chuyện, không trả lời tin nhắn của anh chỉ mong là anh hiểu được sự thật là em không yêu anh mà tại sao anh vẫn kiên trì được đến vậy. Em thấy thương anh dần, nhưng vẫn không phải là yêu mà vì em thấy anh tội quá.
Anh nhắn tin cho em mỗi sáng, mỗi tối, mỗi ngày trong mấy tháng mà không nhận được hồi âm nào của em. Rồi anh lại thường xuyên gọi điện cho bác anh ở quê hỏi về tình hình của em như thế nào. Anh vẫn vậy, quan tâm em từng ngày qua 4 năm rồi mà sao em vẫn không thể yêu anh, nghĩ đến anh em thấy đau lòng quá. Nhiều lúc em cố nghĩ đến anh, mà không thể nhận ra điều gì anh không tốt với em cả nhưng em vẫn không hề yêu anh.
Em chỉ thương anh thôi, em quý anh cực kỳ, em còn tưởng tượng đến việc anh sẽ là anh trai em, sống cùng nhà, và cùng bố mẹ với em thì tốt quá. Đấy chắc phải đợi kiếp sau anh nhỉ. Giờ thì em phải làm sao với anh đây, anh không chịu lấy vợ mà cứ một mực nói đợi em học xong, mặc dù biết em không yêu anh, anh muốn nhìn thấy em hạnh phúc thực sự thì anh mới yên tâm được. Tại sao thế hả anh, em tự cảm thấy mình không xứng đáng mà.
Bây giờ, khi em đang nghĩ về một người bạn trai khác, em nhớ mà em không nói ra, em muốn nói chuyện mà em không dám nhắn tin, em muốn được người đó yêu em như anh mà em còn không biết người đó nghĩ gì. Đó là chưa đến mức em bị người ta từ chối thẳng thắn như em đối với anh mà em đã thấy khổ rồi. Lúc này em lại mới chợt thương anh nhiều hơn. Nghĩ hoàn cảnh của em hiện tại em mới biết nó chưa thấm gì so với tình cảm anh dành cho em nữa.
Anh à, em thương anh nhiều lắm, nhưng em không thể dối lòng mình được, em mong anh sẽ yêu một người khác có thể yêu anh thật nhiều nhé. Em cảm thấy thật may mắn khi được quen và gặp anh- người yêu em đơn phương.
Theo Khampha
Ngăn bí mật trái tim Trái tim con người ai cũng có một ngăn bí mật chứa những nỗi niềm xót xa, những con người kỷ niệm hay những ký ức xa xăm. Tôi luôn tin rằng trong lòng mỗi người luôn tồn tại hình bóng của một ai đó mà nếu cho phép bạn yêu một trăm hay một ngàn lần nữa bạn cũng không thể quên....