Ở nơi đâu tôi có thể thấy người
Trong tiếng mưa lặng thầm, hãy để tôi biết ở nơi đâu tôi có thể thấy người.
Tôi đã gặp người 10 năm về trước, khi còn là những cô cậu học trò vùi đầu bên trang sách. 10 năm về trước, chưa một lần trò chuyện, chưa một lần mỉm cười với nhau. Dù ánh mắt đã có đôi lần chạm, tiếng cười đã có đôi lần văng vẳng vào tai của những kẻ giả vờ vô tình. 10 năm sau, tôi gặp lại người. Gặp lại theo cái nghĩa là của sự chuyện trò qua lại vu vơ trên mạng, qua những câu chuyện đời thường người kể tôi nghe. Cái gặp của hai kẻ tha hương, vẫn đang chứa đầy hoài bão, khát vọng của tuổi trẻ, vẫn chưa biết nơi đâu là bờ bến dừng chân. Người là chàng trai biên thùy nơi bạt ngàn nắng gió, còn tôi vẫn là cô gái bướng bỉnh ôm hoài bão về một ngày không xa sẽ đặt chân qua bên kia bán cầu, thỏa mãn ước mơ được chu du, được khám phá. Tôi như một cơn gió rong chơi, thích được cảm giác phiêu bồng nay đây mai đó. Nhưng cơn gió vô tình bị níu giữ bởi một người không đâu – là người đó, có biết không người.
Tôi thương người, không bởi những vật chất hào nhoáng xa hoa mà con người ta vốn đặt cho những thước đo về tình yêu, cho cuộc sống. Tôi thương người bởi được nghe cái giọng ngái ngủ như mèo con trong điện thoại mỗi khi tôi gọi người thức dậy, tôi thương người bởi những câu nói ân cần giản dị người dành cho tôi mỗi ngày. Con bé ngốc nghếch là tôi chưa từng nghĩ mình sẽ rung động trước những điều bình dị như vậy. Có phải tại cuộc sống quá đỗi bộn bề để tôi tìm thấy nơi người một sự bình yên. Có phải cuộc sống quá đối phức tạp để tôi tìm thấy nơi người những điều dung dị nhất… Đã bao lần tôi hình dung một cuộc sống màu hồng bên cạnh người, nơi tôi có thể trở về là tôi, như một người vợ đảm đang ngoan hiền. Đã bao lần tôi mơ được nằm bên cạnh người, được lặng nghe hơi thở trầm ấm của người. Nhưng có lẽ chẳng được đâu phải không người. Có lẽ cơn gió sẽ chỉ dừng chân chút thôi để cảm nhận được tiếng lòng thổn thức, đủ để hiểu được một khoảng lặng trong cuộc đời mà nó không dễ gì có được. Hay phải chăng tại tình yêu của người dành cho tôi không đủ lớn để níu giữ tôi lại trong cuộc đời của người?
Hãy để tôi biết, ở nơi đâu tôi có thể thấy người… (Ảnh minh họa)
Người bước vào cuộc đời tôi lặng lẽ âm thầm, và rồi người cũng sẽ ra đi lặng lẽ âm thầm như vậy. Người nói thương tôi, nhưng trong cuộc sống này có bao nhiêu điều người ta muốn mà không làm được, có bao nhiêu thứ mà người ta cần phải chôn chặt trong đáy lòng. Tôi mặc kệ. Mặc kệ cho người nghĩ gì nhưng tôi cứ yêu người đấy thôi. Cho dù sau này người có bảo rằng tình cảm đó là ngộ nhận, tôi vẫn muốn được nói tiếng yêu người. Tôi tự cho mình cái quyền ấy, quyền yêu và khao khát được yêu. Tôi mặc kệ những rào cản, tôi mặc kệ xa cách về địa lý, tôi mặc kệ giọt nước mắt vẫn lăn dài trên hàng mi ướt đẫm mỗi đêm tôi nhớ người. Tôi yêu người, yêu một điều gì đó gần gũi mà quá xa xôi.
Video đang HOT
Ngoài trời mưa lạnh lắm người ạ, tôi đưa tay với mãi mà sao không chạm được tới người. Trong tiếng mưa tôi nghe thấy tiếng người rất khẽ, rất khẽ dẫn tôi đi trong niềm xúc cảm miên man, trong một thế giới không thực mà tôi tự vẽ ra cho mình. Nhưng xin người, dù một lần thôi, hãy để tôi sống miên man trong cái thế giới ấy. Bởi chỉ có chìm đắm trong thế giới của người, tôi mới tìm thấy được niềm hạnh phúc thực sự. Bởi chỉ trong cái thế giới ấy, tôi mới có thể trở thành một người đàn bàđúng nghĩa. Hãy cứ để tôi nhớ, hãy cứ để tôi yêu, người nhé. Đừng phá tan đi những ảo vọng, những xúc cảm vô biên mà tôi nâng niu tặng người. Trong tiếng mưa lặng thầm, hãy để tôi biết ở nơi đâu tôi có thể thấy người…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cứ cao thượng là có được được tình yêu?
Câu trả lời là không đấy bạn nhé! Vì sao ư?
"Hội những người cao cả trong tình yêu"
Với nhiều người, khi yêu họ sẵn sàng chấp nhận "hy sinh" tình cảm, rút lui khỏi "trận địa tình yêu" chỉ để người mình yêu cảm thấy hạnh phúc. Phương châm yêu của họ là: "Yêu không phải là cảm giác sở hữu người đó gần bên, mà là niềm vui khi thấy người đó cười, dù nụ cười ấy đang dành cho một người khác". Thế nhưng, chính vì "hành động cao cả" đó mà nhiều người đã mất đi cơ hội, tình yêu thực sự của mình.
Thúy Anh (TP. HCM) tâm sự: "Tớ với cậu bạn thân cùng lớp đều có cảm tình với nhau nhưng vì tớ có nhiều người theo đuổi nên cậu ấy không dám bày tỏ. Dù đã rất nhiều lần bật đèn xanh nhưng vẫn chẳng thấy cậu ấy chủ động tẹo nào. Rồi khi tớ cố tình nhận lời yêu của một cậu bạn khác để chọc tức, bạn ấy vẫn mặc kệ như không. Nghe bạn bè nói cậu ấy bảo chỉ cần tớ vui và hạnh phúc là được rồi. Buồn thế đấy!"
Hải Anh (HV Báo chí Tuyên truyền) cho biết: "Tôi đã nghĩ mình hành động đúng khi chấp nhận nhường cô gái mình yêu cho cậu bạn thân. Nhưng mãi tới sau này, cô ấy mới nói cho tôi biết rằng cô ấy chọn người kia chỉ vì tôi chưa từng một lần bước về phía cô ấy. Hiểu rằng đã có lúc cô ấy yêu và chờ đợi tôi, còn tôi lại lặng im rút lui, tôi thấy mình đau lắm".
Ảnh minh họa
Cao thượng hay hèn nhát?
Sẽ là hành động cao thượng thực sự khi:
- Bạn rút lui, từ bỏ, đối phương cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc thực sự.
- Người yêu mắc lỗi, bạn sẵn sàng tha thứ mà không bao giờ nhắc lại hoặc không bao giờ lấy đó là chủ đề để tám chuyện, lý do để cằn nhằn, thậm chí chia tay người ta.
- Chính bạn cảm thấy bình yêu sau khi đã cố gắng hết mình vì tình yêu mà không có kết quả. Khi đó, dù thất bại bạn cũng không thấy nổi giận hay cay cú.
- Còn nếu vì lo lắng người ta không có tình cảm với mình, sợ mình không mang lại hạnh phúc thực sự cho người ấy, rồi vì lý do bố mẹ phản đối... bạn chọn cách rút lui. Đó là biểu hiện của sự hèn nhát, không tự tin vào chính mình, không dám đương đầu với khó khăn, thử thách.
Con gái luôn mong chờ tìm được một chàng trai vị tha, hết lòng vì người mình yêu. Nhưng nếu cao thượng không đúng cách sẽ chỉ làm khổ cả hai và khó có được tình yêu thực sự.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nhật kí một "phi công" trẻ Tớ, một chàng trai còn thiếu vài tháng nữa mới chạm mốc 17 tuổi, chưa tốt nghiệp cấp 3 và chưa một lần leo lên máy bay. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao mọi người vẫn cứ gọi tớ là phi công trẻ. Oan quá trời! Sự nhạy cảm của một con cá Tớ thuộc cung Song Ngư, nói theo quý cô Horoscope...