Ở nhà chăm vợ ốm một hôm, tôi chảy nước mắt vì thương vợ
Nhìn vợ vào phòng, cô ấy xanh xao, mệt mỏi, chẳng nói được gì mà lên giường nằm bẹp, tôi thấy cay cay nơi sống mũi.
Tôi kết hôn với Hương khi đã ngoài 30 tuổi. Thú thực, thời điểm đó tôi thực sự chưa muốn lấy vợ, bởi tôi còn đang muốn phấn đấu cho sự nghiệp nhưng vì bố mẹ thúc giục nhiều quá nên tôi đành chiều lòng.
Trong số các cô gái có khả năng theo đuổi khi ấy, tôi thấy Hương phù hợp nhất, bởi Hương là giáo viên, tính tình hiền dịu, thời gian làm hành chính rất phù hợp với cuộc sống gia đình.
Từ lúc tôi theo đuổi Hương cho đến khi cưới xong chưa đầy 2 tháng. Tôi cũng có tình cảm với Hương, bởi thấy cô ấy rất nết na, thùy mị, bố mẹ tôi cũng khá hài lòng về nàng dâu mới.
Sau khi cưới xong, Hương nói muốn đi nghỉ tuần trăng mật nhưng tôi không thu xếp được công việc nên đành dỗ vợ đợi đến khi tôi sắp xếp được thời gian.
Thú thực, cũng vì quá bận nên tôi cũng chỉ hứa thế cho xong chuyện, chứ thực ra tôi cũng không biết đến bao giờ mới thu xếp mà đi được. Hương quả thực là người vợ tốt, công việc trong gia đình từ ngày có vợ đều đâu vào đấy, từ chuyện bếp núc đến dọn dẹp, Hương nhanh nhẹn, thu vén gọn gàng, sạch sẽ.
Bố mẹ tôi từ ngày có nàng dâu về, 2 cụ không bao giờ phải động tay vào việc nhà nữa mà có thời gian đi thể dục, sinh hoạt ở câu lạc bộ, lúc nào cũng thấy tâm trạng vui vẻ, thư thái, không cau có, gắt gỏng nhiều như trước nữa.
Hằng ngày, tôi đi làm về chỉ có mỗi việc là tắm rửa rồi ăn cơm, sau đó nghỉ ngơi rồi xem ti vi, trong lúc đó Hương rửa bát đũa, cho quần áo vào máy giặt và chuẩn bị soạn giáo án ngày mai đi dạy.
Tôi chẳng nghĩ ngợi gì, bởi luôn nghĩ những công việc đấy chẳng đáng gì, là vợ thì bổn phận phải làm là đúng rồi.
Đến khi Hương có bầu rồi sinh con, tôi vẫn sống vô tâm như thế.
Cho đến một ngày, bố mẹ tôi đi họp câu lạc bộ người cao tuổi trong quận, vợ bị ốm nặng, hôm đó là chủ nhật nên tôi nghỉ ở nhà. Vợ sốt cao nằm không dậy được, tôi phải trông con gái mới hơn 4 tháng.
Video đang HOT
Đang chơi ngoan, con bé tự dưng quay ra khóc nhèo nhẽo, tôi dỗ thế nào cũng không nín đành phải ôm con vào hỏi vợ. Vợ tôi bảo con đói rồi, cô ấy hướng dẫn tôi quấy bột cho con. Bình thường chẳng bao giờ nấu nướng nên tôi cũng chẳng biết bột để chỗ nào, loay hoay gần 1 tiếng tôi mới quấy xong nồi bột cho con. Mọi lần thấy vợ cho con ăn, cô ấy bế con nằm ngửa, cứ thế đút từng thìa bột, trông dễ như ăn kẹo vậy, thế mà vào tay tôi, con bé cứ khóc ngằn ngằn, giẫy ngược lên, nhất định không nuốt mà cứ phì ra, có lúc tôi chệch choạc đút cả vào mũi con.
Vợ tôi thấy thế sốt ruột quá, đành bảo tôi mang con vào giường cho cô ấy, chỉ mấy phút dỗ dành, con bé đã ăn no rồi ngủ thin thít.
Ở nhà chăm vợ một ngày, tôi xót xa thương vợ (Ảnh minh họa)
Vợ bảo tôi đi lau nhà và giặt quần áo hộ cô ấy. Tôi làm theo lời vợ, dọn nhà, cho quần áo vào máy giặt xong đã hơn 11h trưa. Vợ bảo tôi nấu cơm để lát ông bà còn có cơm ăn, theo chỉ dẫn của vợ, tôi lấy thịt rau sẵn trong tủ lạnh ra nấu. Hơn 12h trưa, bố mẹ tôi về cũng là lúc tôi nấu xong mâm cơm, chỉ có thịt luộc, rau luộc.
Mẹ tôi nhai nuốt trệu trạo tí rồi đứng dậy, mẹ hỏi tôi nấu cháo cho vợ ăn rồi à. Tôi giật mình, chết thật, tôi quên bẵng mất. Mẹ tôi thấy thế rít lên: “Giời ạ, giờ này mà mày vẫn chưa cho vợ ăn, mày chăm vợ ốm kiểu gì đấy”. Sợ muộn, bà quát tôi ra đầu ngõ mua bát cháo về, sau đó mẹ tôi mang lên cho vợ và bế cháu xuống cho vợ tôi ăn.
Ăn xong, trong lúc mẹ tôi cho con gái uống sữa thì tôi phải rửa bát, dọn dẹp. Buổi chiều, lại ngần ấy việc xoay vòng, tôi mệt rã rời. Tối vợ tôi hạ sốt, cô ấy nhúc nhắc dậy đi rửa chân tay. Tôi ăn xong bữa tối thì thấy quá sức, nằm vật ra giường không muốn dậy. Lúc này tôi mới thấm, hóa ra việc nhà tôi nghĩ chẳng đáng bao nhiêu đó lại mất sức đến như vậy. Toàn những việc không tên những cứ luôn tay luôn chân.
Giờ tôi mới thấy thương vợ quá, hóa ra hằng ngày, ngoài giờ đi làm, cô ấy đảm đương ngần ấy việc nhà, phải chịu bao nhiêu vất vả mà không một lời kêu than. Hôm nay, có một ngày cô ấy ốm thôi, tôi làm thay cô ấy có 1 ngày mà thấy như kiệt sức, vậy mà bao ngày tháng qua, tôi vô tâm vô tứ, coi những việc đấy mặc định là vợ phải làm, nghĩ lại tôi thấy ân hận quá.
Nhìn vợ vào phòng, cô ấy xanh xao, mệt mỏi, chẳng nói được gì mà lên giường nằm bẹp, tôi thấy cay cay nơi sống mũi. Từ hôm nay, tôi sẽ chịu khó về sớm hơn, cùng vợ chia sẻ việc nhà, tôi không thể cô ấy vất vả 1 mình thêm 1 ngày nào nữa.
Theo Phunutoday
Sa chân vào 'hội máy bay' tôi bị phi công trẻ 'chăn' mọi ngả về
Sau đêm đó, thỉnh thoảng gã ta lại mở video này cho tôi xem và gợi ý có lần tiếp theo. Nhìn video mà tôi dằn vặt vô cùng, đặc biệt khi nghĩ đến con trai. Nó mà biết tôi như thế, chắc nó khinh tôi lắm.
Tôi không phải dạng đàn bà ăn chơi, trác táng gì cho cam. Chồng mất từ khi con trai tôi mới vào cấp hai mà giờ con trai tôi đã vào đại học nhưng tôi vẫn lẻ bóng một mình. Và thậm chí chưa từng biết đến một người đàn ông nào khác chồng. Mục tiêu của tôi lúc nào cũng là gồng mình lên để nuôi con nên người.
Nhưng cuộc sống của người đàn bà đơn thân quả chẳng dễ dàng gì. Cảm giác cô độc lúc nào cũng bủa vây tôi, nhất là mỗi khi đêm xuống. Hồi con còn nhỏ, bận chăm sóc con cái, dẫu sao nỗi buồn cũng được khỏa lấp. Nhưng từ khi con lớn, ngoài thời gian làm việc ở công sở, tôi không biết làm gì nên cảm thấy trống vắng vô cùng.
Sau đêm đó, thỉnh thoảng gã ta lại mở video này cho tôi xem và gợi ý có lần tiếp theo. Nhìn video mà tôi dằn vặt vô cùng, đặc biệt khi nghĩ đến con trai. Ảnh minh họa.
Nhìn hoàn cảnh của tôi, nhiều người khuyên tôi đi bước nữa hoặc cặp với ai đó cho khuây khỏa nhưng cả hai phương án tôi đều không muốn vì tôi sợ con bị tổn thương.
Cũng có những người đàn ông quý mến tìm cách tán tỉnh nhưng tôi đều dằn lòng bỏ qua. Tôi tìm cách giải tỏa nỗi buồn bằng những lớp yoga. Tôi nghĩ ít ra đây cũng là cách hữu ích hơn mấy chuyện yêu đương, hò hẹn ở tuổi này.
Và cũng tại lớp yoga này tôi gặp rất nhiều người có cùng hoàn cảnh giống tôi. Vì hiểu và thông cảm cho hoàn cảnh của nhau nên chúng tôi thân nhau nhanh chóng và chia sẻ mọi buồn vui.
Chúng tôi thường xuyên có những buổi cà phê sau giờ tập và có những chuyến du lịch cuối tuần cùng nhau. Những hoạt động chung này khiến chúng tôi rất vui vẻ và thực sự đã khỏa lấp được nỗi buồn lâu nay. Tôi cảm thấy hài lòng và thỏa mãn với cuộc sống như thế này.
Tuy nhiên, mới đây, một chị trong nhóm đã rủ mấy chị em tham gia vào một hội bà mẹ đơn thân trên mạng. Chị bảo chị đã tham gia được vài tuần và thấy rất hữu ích.
Ban đầu tôi và mấy chị khác phản đối gay gắt bởi ai cũng biết thời buổi này có rất nhiều nhóm hội lập ra chỉ để lợi dụng tình cảm. Tuy nhiên, chị bạn đã thuyết phục rằng nhóm đó toàn là dân trí thức, hoạt động nghiêm túc.
Các mối quan hệ này ngoài việc mang ý nghĩa chia sẻ thì còn là cơ hội để mọi người gặp gỡ và giúp đỡ nhau nhiều điều trong cuộc sống.
Và chúng tôi đã thống nhất cùng tham gia, phần vì tò mò, phần cho đỡ cô đơn. Thời gian đầu tham gia tôi cũng khá hài lòng, đúng như chị bạn tôi nói, ở hội này chủ yếu là dân trí thức, có trình độ và có sự tự trọng nên những buổi gặp nhau, những câu chuyện mà họ chia sẻ thực sự cuốn hút.
Cũng có những kinh nghiệm, những cơ hội làm ăn tôi có được từ đây. Và tôi đã từng ân hận vì sao không biết hội này sớm hơn.
Cứ thế bọn tôi hăng hái tham gia hội vào mỗi cuối tuần và sau này, tuần vài lần. Dần dần, bọn tôi nghiện các mối quan hệ này lúc nào chẳng hay. Và rồi từ những trò chuyện nghiêm túc, chân tình, đã có những mối tình hình thành, trong mấy chị bạn, tôi biết đã có người cặp bồ với thành viên nam trong nhóm. Nhìn họ nhấm nháy nhau đi nhà nghỉ mà tôi thấy chạnh lòng. Tôi buồn vì cuối cùng cái hội mà tôi kỳ vọng đã giống như bao hội cặp kè trá hình khác.
Lập trường của tôi kiên định trước sau như một, quyết không yêu đường kè cặp gì. Ấy nhưng đúng như người ta nói, đi đêm lắm sẽ có ngày gặp ma. Tôi "lọt vào mắt xanh" của một "phi công" kém tôi tới 6 tuổi. Tôi cũng không hiểu vì sao người đàn ông trẻ tuổi này lại si mê tôi đến vậy.
Tôi không đẹp, không ăn diện, chẳng lả lơi và cũng không giàu có để nghĩ tới chuyện đào mỏ như kịch bản thường gặp khác ở các cặp đôi máy bay-phi công.
Tuy nhiên, có điều tôi biết chắc anh ta si mê tôi thật. Một ngày anh ta không gặp tôi là anh như phát cuồng, và hôm nào thấy tôi là anh ta vui vẻ cười nói, sán lại gần và tìm mọi cách để được chăm sóc tôi. Ở cái tuổi đã ít nhiều có những trải nghiệm, tôi không còn dễ dàng rung động và bay bổng theo cảm xúc nhất thời nữa. Tuy nhiên, đúng là tôi không thể ngờ rằng khi yêu đàn ông lại có thể liều mạng đến vậy được chứ.
Một lần, tôi đã bị phi công này bỏ thuốc mê vào cốc nước uống và chuyện lên giường với anh ta là hệ lụy không thể khác. Tệ hơn, toàn bộ cảnh mây mưa này đều được gã phi công đó quay video vào điện thoại.
Sau đêm đó, thỉnh thoảng gã ta lại mở video này cho tôi xem và gợi ý có lần tiếp theo. Nhìn video mà tôi dằn vặt vô cùng, đặc biệt khi nghĩ đến con trai. Nó mà biết tôi như thế, chắc nó khinh tôi lắm. Tôi quyết định rời xa hội và chấm dứt tất cả.
Tuy nhiên, anh chàng kia không chịu buông tha cho tôi. Anh ta nói yêu tôi thật sự, muốn tôi tiếp tục mối quan hệ này. Tôi không đồng ý thì anh ta dọa anh sẽ gửi video này đến con trai tôi và cơ quan tôi để làm tôi mất mặt.
Tôi cũng tin rằng với một gã si tình và lì lợm như gã phi công kia thì quả thực chẳng có điều gì là hắn không thể làm. Tôi nên làm gì trong tình huống này?
....anh@gmail.com/Nguoiduatin
Bí mật ghê sợ của cô vợ xinh đẹp bị lộ vì chiếc áo ngực lạc ở quán Tôi như chết sững khi nhìn thấy quai một chiếc áo lót đỏ vắt trên thùng rác trong phòng. Mở thùng rác kiếm tìm, tôi còn choáng váng nhận ra đây chính là chiếc áo lót đỏ của vợ. Cho đến bây giờ, tôi mới hiểu vì sao trước đây dù đã yêu tôi nhưng cô ấy chưa muốn cưới ngay và khi...