Ở đời cứ gặp khó khăn phải tự biết tự mình đứng dậy, chứ yếu đuối cho ai coi?
Bất cứ ai cũng đã từng một lần thất bại, đã từng vấp ngã trong đời như một là quy luật bất biến của tự nhiên. Quan trọng là bạn có dám đứng lên sau mỗi lần ngã xuống hay không mà thôi.
Đối diện với một cú sốc về tinh thần, có người có khả năng vực dậy, đứng lên được rồi nhẹ nhàng bước tiếp như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng có người chỉ có thể ngồi một chỗ và luôn tự hỏi rằng lí do vì sao bản thân lại có thể “mắc bẫy” một cách dễ dàng đến như thế. Để rồi họ cứ mải quay vòng trong mớ hỗn độn không thoát ra được.
Chuyện bạn cần làm hiện tại chính là phát triển bản thân. Con người chúng ta rơi vào hoàn cảnh bế tắc là bởi vì không biết bản thân mình là ai với năng lực gì, khi đã không hiểu được chính mình, chúng ta sẽ có những quyết định đẩy bản thân vào tình thế khó xử, bước ngoặt cuộc đời mình vào nơi khó khăn. Bạn chọn lựa môi trường không phù hợp với mình, càng lúc càng bào mòn chính mình mất thời gian, mất tiền bạc, mất cơ hội, mất năng lượng… cho đến khi bạn già đi bạn mãi mãi dừng lại ở những hối tiếc và thất bại.
Hãy chọn cách thử tất cả mọi thứ bạn thích, bởi vì khi thích thú với điều gì đó bạn sẽ chuyên tâm hơn, từ sở thích biến thành đam mê, từ đam mê sẽ khai mở con người bạn và từ đó thành công sẽ đến. Đừng đặt mục tiêu là tiền bạc khi bạn còn quá trẻ. Bởi chính vì đi tìm đồng tiền bạn sẽ bỏ quên đi chính sở thích của bản thân. Tiền nhiều sẽ khiến bạn có cuộc sống ổn định sớm, nhưng lâu dài sẽ dẫn đến nhàm chán, bởi vì nhàm chán nên bạn không muốn phấn đấu để nâng cao nghề nghiệp, cuối cùng bạn giậm chân tại chỗ với mức khởi điểm mãi mãi.
Bạn đang sống ở một đất nước, một thành phố và với cộng đồng mà tại đây bạn làm công việc gì cũng sẽ sống được và sống rất tốt. Công việc ở xã hội này vô số, trăm công ngàn nghề. Việc bạn chọn ra việc làm mà bạn thích thú vô cùng dễ dàng. Mỗi một ngành nghề đều có cấp độ của nó, phục vụ cho mọi tầng lớp từ dân lao động cho đến giới thượng lưu. Không có công việc nào không thể phục vụ cho giới thượng lưu nhiều tiền. Bạn chỉ cần làm tốt và biết nâng cấp việc làm của mình để nhắm đến đối tượng có học thức, có tiền bạc chắc chắn bạn sẽ thành công.
Phát triển bản thân đầu tiên là hãy chọn cho mình một sở thích, tiếp theo là tìm kiếm đến những người bạn hoặc cộng đồng có chung sở thích đó để sinh hoạt và hoà nhập. Sống với sở thích và những người bạn tìm được, chắc chắn không quá một năm bạn sẽ thấy kết quả. Nếu vẫn không phù hợp, hãy tiếp tục lặp lại điều này với sở thích thứ hai. Bạn đang còn rất trẻ, những thứ bạn mất đi không có giá trị lớn, nhưng thời gian càng lâu giá trị bạn mất đi sẽ vô cùng lớn.
Đến một lúc, khi bạn có tuổi và đi vào ổn định không thể phạm sai vì lúc này hệ luỵ kéo theo đó rất kinh khủng. Bất cứ độ tuổi nào bạn được xem là trẻ và còn cơ hội là khi chưa lập gia đình, chưa có con cái. Hãy tận dụng thời gian khi chưa có sự ràng buộc và trách nhiệm. Nếu thất bại, bạn chỉ phải chịu với chính mình mà thôi.
Phát triển bản thân còn quan trọng hơn cả thiên thời, địa lợi. Có những người khi đã đạt đến mức độ bản thân được khai mở, họ không cần đến trời quang mây tạnh hay vị trí tốt mà vẫn thành công rực rỡ. Một quán ăn có thức ăn ngon bạn sẵn sàng ngồi đợi rất lâu để được thưởng thức, sẵn sàng lặn lội hẻm hốc tìm cho bằng được quán ăn, bất chấp mưa gió để tìm đến. Những người như vậy đến cả thiên thời và địa lợi cũng không màn là tại vì họ đã quá hiểu chính mình và khai thác triệt để giá trị bản thân. Nếu tương lai xa, họ gặp được thiên thời hoặc địa lợi thì thành công không ai sánh bằng.
Thế cho nên, điều đầu tiên trước khi muốn thành công chính là hiểu bản thân mình. Hiểu đến đâu, thành công sẽ đến mức độ đó.
Video đang HOT
Theo bestie.vn
Có một kiểu phụ nữ: Đi làm chẳng thích được ai, lắm mối tối trả deadline
Trong khi chờ đợi người ấy xuất hiện, thay vì đó, bạn đang ngập đầu trong hàng tá công việc và lịch deadline khiến bạn chẳng có thời gian, tâm trí mà mơ mộng.
Dù bạn đã đến tuổi "cập kê" nhưng vẫn chưa tìm thấy chàng của mình, chưa có ai đưa đón, hẹn hò, cùng nhau đi ăn những món ăn đường phố, cùng nhau lượn lờ khắp các ngõ nghách, nẻo đường để ngửi hương hoa sữa mỗi tối, cùng dựa vào vai nhau xem những bộ phim tình cảm lãng mạn...thì cũng chẳng sao cả. Chỉ đơn giản là bạn chưa tìm thấy ai phù hợp để cùng làm những điều đó. Trong khi chờ đợi người ấy xuất hiện, thay vì đó, bạn đang ngập đầu trong hàng tá công việc và lịch deadline khiến bạn chẳng có thời gian, tâm trí mà mơ mộng. Nhưng đó thực sự là niềm đam mê của bạn.
Cuộc sống mà không có niềm đam mê nào thì sống làm gì nhỉ! Đam mê của mỗi người có thể thay đổi theo từng thời điểm tùy thuộc vào từng tình huống lẫn cơ hội mà mỗi người có được. Hiện tại, thay vì hẹn hò lãng mạn với anh người yêu thì bạn lấy công việc làm đam mê của mình, lấy deadline làm mục tiêu mỗi ngày của mình. Chẳng có gì đáng buồn cả!
Việc sống với sở thích của bản thân, làm những điều mình yêu thích sẽ khiến bản thân cảm thấy vui vẻ, thỏa mái hơn. Dù con gái đến tuổi cập kê, bạn bè ai cũng có cặp có đôi, ai ai cũng hỏi bạn rằng "có người yêu chưa?", "bao giờ lấy chồng?" nhưng mà sẽ chẳng sao cả. Chưa có người yêu thì vẫn phải sống, vẫn phải hít không khí, vẫn phải chạy deadline ngập mặt mỗi ngày cho kịp hoàn thành trách nhiệm được giao. Bạn chẳng thể nào mà bỏ dở được công việc, chỉ sợ khi anh người yêu xuất hiện bạn chẳng có thời gian mà dành cho công việc và niềm đam mê của mình vì khi đó bạn lại đang chìm đắm trong tình yêu lãng mạn rồi.
Vì vậy mà khi chưa có người yêu thì cứ làm việc thôi. Không phải vì bạn mải mê làm việc quá, mải mê kiếm tiền mà quên mất rằng con gái cũng có thì mà một người phụ nữ hiện đại, ngoài chuyện yêu đương cũng cần có những đam mê để tận hưởng cuộc sống riêng theo cách của mình.
Đừng phí hoài những năm tháng của cuộc đời vào những công việc tẻ nhạt để rồi khi nhận ra mình chưa từng thực sự đam mê một điều gì đó trong cuộc sống thì đã quá muộn. Cũng đừng lo sợ rằng những người đàn ông sẽ vì thế mà bỏ mình đi mất. Chỉ cần bạn là chính bạn, dám khẳng định bản thân, dám sống hết mình cho những đam mê, thì hẳn là vẫn sẽ có những người sẵn lòng chờ đợi bạn ở phía cuối con đường.
" Tôi (25 tuổi), 5 năm đi làm, 0 mảnh tình vắt vai."
Nhận thêm việc về nhà cho đỡ trống trải chứ chẳng phải hăng hái gì. Tối thứ 7 máu chảy về tim, những người yêu nhau thì chảy về với nhau. Còn tôi, ngồi lặng im trong bốn góc phòng, nhấp một ngụm bò húc, nhai đôi ba cái chân gà, cắm đầu vào làm việc và offline tất cả các mạng xã hội để đỡ phải nhìn bạn bè check in quán cà phê, rạp chiếu phim, nhà hàng ăn uống cùng với "ai đó" của họ.
Gọi là cô đơn cũng không phải. Đây là tình trạng mà các cụ hay nói: "lắm mối, tối nằm không". 25 tuổi, ngoại hình khá, công ăn việc làm ổn định. Không ít người theo đuổi, nhưng chẳng phải, tôi vẫn đang ngồi đây gõ những dòng tâm trạng này với các bạn đó hay sao, và còn một núi công việc đang dồn vào đầu nữa.
Bạn bè hay than thở về việc những mối tình thời sinh viên thường tan vỡ khi cả hai người đi làm. Môi trường sống thay đổi, gặp gỡ nhiều hơn, quen biết rộng hơn, dần dà ta sẽ thấy thế giới thật phong phú, nhiều màu sắc, quá nhiều thứ mới mẻ để cho ta khám phá.
Mối tình sinh viên của tôi cũng kết thúc như vậy. Người yêu cũ có người yêumới, một cô gái xinh hơn, giỏi hơn, tâm lý hơn, ở cùng chỗ làm. Còn tôi, 2 năm trời vẫn lẻ loi như vậy.
Nhiều người nói, làm việc trong start-up công nghệ, thiếu gì các Boys Over Flowers (trai đẹp hơn hoa, hoa chưa có chủ), sao đến bây giờ vẫn chưa có mối nào vậy?
Mối ư? Mối thì nhiều chứ. Nhưng lắm mối, tối vẫn phải làm việc một mình này. Mối thì đã có chủ, mối thì... không thích phụ nữ, có mối thích phụ nữ, thì lại không thích mình (mà giới trẻ hay gọi là 'crush' đó), còn cả mối thích mình mà mình không thích nữa.
Vậy nên, lắm mối, tối vẫn nằm không đấy ai ơi!
Tôi tự cho mình là người không quá kén chọn, chẳng hề áp đặt bất kì tiêu chuẩn nào với các "ứng viên tiềm năng". Có lần tâm sự với bạn thân về chuyện ở công ty có cùng lúc 2 anh theo đuổi mình, không biết có nên nhận lời với một trong hai người họ không, nhận với ai, và khi nhận lời rồi, trả lời sao với người còn lại để những ngày tháng sau đó tại cơ quan đừng trở nên căng thẳng. Bạn tôi nói: chọn một người tri kỉ bên cạnh mình, chẳng cần tiêu chuẩn gì cao sang cả: chỉ cần người đó biết cố gắng làm cho mình hạnh phúc, thế là tốt rồi.
Buồn thay, khó mà chọn được ứng viên nào như vậy. Bởi trong giai đoạn tán tỉnh, anh nào mà chẳng cố gắng hết mình. Hai anh đều nhận đèo tôi đi làm, chở tôi về khi tan sở, rủ tôi đi ăn trưa, mua gối cổ, gối ôm, chăn văn phòng, trà sữa cho tôi. Anh nào cũng nhiệt tình chat chit, hỏi thăm tôi mỗi lần bị sếp mắng.
Thích nhau thì dễ, đồng hành với nhau dài lâu mới khó. Tôi 25 tuổi rồi, không còn là cô bé 18 mộng mơ nhảy cẫng lên khi được bạn giai mới quen nhắn tin nữa. Ở cái tuổi trên 25 này ấy mà, mọi người đến với nhau đều có mục đích cả. "Nhiệt tình với mình" ư, chẳng có gì đảm bảo rằng những anh chàng đó chỉ nhiệt tình với mỗi mình tôi. Chiếc xe đã từng đèo tôi, chẳng có gì đảm bảo rằng nó sẽ không chở thêm vài cô gái khác.
Không có gì là chắc chắn cả, nên lắm mối, tối vẫn một mình.
Và kể cả rằng tôi (khá) chắc về tình cảm của hai người dành cho mình đi chăng nữa, thì chính tôi lại không chắc chắn về cảm xúc của mình. Bởi nếu tôi chọn người số 1 mà vẫn tiếc rẻ người số 2, thì điều đó chứng tỏ tôi cũng không hề thật lòng với quyết định đó.
Người ta nói rồi: khi chưa sẵn sàng để một lòng một dạ với ai thì tốt nhất là nên ở một mình để đỡ "tạo nghiệp".
Đôi lúc tôi ước giá như mình chỉ có một sự lựa chọn, để đỡ phải đau đầu. Được nhiều người theo đuổi không hề sướng đâu nhé các bạn, nếu ta là người có lương tâm. Bản thân tôi cũng có vài cô bạn rõ lắm "vệ tinh", họ luôn hạnh phúcvà tự hào về việc có nhiều đàn ông vây xung quanh mình, một tuần có đủ 7 kèo hẹn ăn uống xem phim với 7 anh, mặc một set đồ mua bằng tiền của nhiều người. Mỗi người đàn ông theo đuổi và tặng quà cáp cho các cô ấy như một dòng tham khảo về "độ hot", làm đẹp thêm chiếc CV tình yêu của các cô nàng.
Ở công ty tôi cũng không hiếm các nàng coi việc "rắc thính" là một cách giúp cuộc sống công sở thêm thú vị hơn, công việc được suôn sẻ hơn. "Thính" anh thiết kế để anh làm bài cho mình trước, "thính" anh đồng nghiệp giỏi excel để hỗ trợ mình làm báo cáo. "Thính" luôn cả cậu bé thực tập vì cậu ta làm slide thuyết trình siêu đẹp. "Thính" cả bác bảo vệ để bác nhận hàng từ shipper giúp mình, ồ có cả chuyện đó luôn đấy!
Cũng chẳng có gì là sai cả, đơn giản, đó không phải là cách sống của tôi.
Tôi mong mình chỉ có một sự lựa chọn duy nhất, hoặc một sự lựa chọn tốt nhất, để tôi không còn luyến tiếc những "mối ngon hơn" nào khác, bởi chỉ cần một mối thôi là đã đủ lắm rồi.
Tôi mong bản thân mình trưởng thành hơn, đủ chín chắn để không phụ một tấm lòng trong thiên hạ, đủ bản lĩnh để toàn tâm toàn ý với một người, đủ mạnh mẽ để khước từ những buổi ăn trưa, những cốc trà sữa miễn phí, rồi vô tình "tạo nghiệp" bằng cách gieo cho ai đó hi vọng, rồi lại phụ lòng họ.
Mà tất cả những điều đó, tôi chưa tin bản thân mình sẽ làm được.
Nên tôi đành ngồi đây làm hết chỗ việc này vậy.
Nhìn vào mặt tích cực của vấn đề, chẳng phải nhờ "một mình" như thế này mà tôi có thêm thời gian để làm những thứ mình thích, nhận thêm nhiều đầu việc, nhiều deadline, KPI vượt trội so với đồng nghiệp, cơ hội thăng tiến rất rõ ràng sau.
Ế cũng có lợi thế của nó. Chẳng thế mà Lady Gaga đã từng nói: "Nếu bạn còn đang băn khoăn giữa tình yêu và sự nghiệp thì hãy nhớ rằng, sự nghiệp không bao giờ thức dậy vào một buổi sáng đẹp trời và nói nó không còn yêu bạn nữa".
Đi làm chẳng thích được ai
Lắm mối tối trả deadline một mình.
Thế cũng tốt!
Theo guu.vn
Điều đáng sợ nhất với phụ nữ không phải già nua hay xấu xí mà chính là việc bị chồng chán Phụ nữ đẹp bao giờ cũng thu hút sự chú ý, là tâm điểm của mọi ánh nhìn; nhưng sự thông minh, trí tuệ, mạnh mẽ mới là thứ khiến phụ nữ trở nên quyến rũ. Yếu đuối thực sự chỉ là sự phiền phức Nhiều người mặc định rằng, đã là phụ nữ thì nhất định phải là phái yếu khi đứng...