Ở cữ mẹ chồng chỉ cho ăn rau luộc, con trai gọi về thì bà bảo bữa nào cũng thịt cá, tức mình con dâu nghĩ ra cách ‘độc’ khiến bà sáng mắt
Sau cưới, do chưa có điều kiện nên vợ chồng em phải ở chung với gia đình chồng. Tháng vợ chồng em góp 5 triệu điện nước, ăn uống sinh hoạt.
Hàng ngày đi làm về em sẽ lo cơm nước, nhà cửa, quần áo. Còn mẹ chồng chỉ giúp em chợ búa. Thi thoảng vào bếp hộ những hôm em làm thêm về muộn thế mà cứ động tí bà lại sang hàng xóm chê em lười không biết sống.
Rồi em mang bầu, mang tiếng lần đầu chửa đẻ cũng chẳng được mẹ chồng chăm lo bảo ban gì. Cứ ngày đi làm trên cơ quan, chiều về lo việc nhà cửa, hùng hục lau mấy vòng cầu thang, quần áo giặt phơi hết chậu lớn đến chậu nhỏ. Chồng em dạo đó lại đi làm ăn xa không mấy khi có mặt ở nhà nên lại càng không có người chia sẻ. Lắm hôm tủi thân quá chỉ biết nằm ôm gối khóc.
Cũng may em trộm vía khỏe nên đủ 9 tháng 10 ngày em sinh bé. Ban đầu em định xin mẹ chồng cho về ngoại ở cữ nhưng bà bảo: “Không được, làm thế khác gì cô khoe với thiên hạ rằng tôi quá đáng nên con dâu đẻ xong phải đưa con về ngoại ngay”.
Bà nói thế em cũng không dám về nữa, nhưng sống với bà trong những ngày ở cữ em đúng là khốn khổ khốn nạn, có lúc cảm thấy mình sắp phát bệnh đến nơi.
Mẹ chồng em cay nghiệt lắm. Em ở cữ mà bà không nấu nướng, tẩm bổ gì cho con dâu. Vì chục ngày đầu, đau vết mổ em không đi lại được, chỉ nằm giường ôm con khiến bà ghét lắm, cứ ra vào nói em lười. Đến bữa bà chỉ mang cho vài cọng rau luộc, quả trứng hấp, hoặc miếng đậu trắng.
Video đang HOT
(Ảnh minh họa)
Cơm có khi còn ăn cả cơm nguội từ hôm trước. Trong khi đó, trước khi đi chồng em đã đưa bà 20 triệu để lo chợ búa, mua thức ăn cho em. Thi thoảng buổi tối anh ấy gọi về hỏi han tình hình của vợ con, bà lại đon đả bảo:
- Yên tâm, hàng ngày mẹ mua sắm nấu nướng khối đồ, thịt cá đầy đủ. Gớm, vợ mày ở cữ được nửa tháng mà béo lên mấy cân. Có con dâu nhà nào sướng như nó, cơm bưng nước rót tới tận giường, không phải động chân động tay vào bất cứ việc gì.
Ngồi trong phòng nghe bà nói chuyện mà em tủi thân rớm nước mắt. Nhiều lúc anh ấy cũng gọi cho em, nhưng sợ anh lo nghĩ nên em cũng phải giấu không dám nói thật. Nhưng lần này thì quá lắm rồi, em không chịu được nữa nên nảy ra ý “bật” lại mẹ chồng.
Em bế con đứng ở cửa phòng nói to hết cỡ vào điện thoại để chồng em nghe thấy: “Mẹ ơi, cả tuần nay con không được ăn thịt nên cháu không có sữa bú, mai mẹ đừng mua rau nữa mẹ nhé, 2 mẹ con con thừa chất xơ nên đi ngoài hết cả rồi”.
Mẹ chồng em tức đỏ mặt, bà tắt vội điện thoại rồi nói oang oang: “Nói gì mà to thế, để rồi mai tôi mua”.
Lúc sau thì chồng em gọi về, em không nói gì hết nhưng chắc hẳn anh cũng đã biết hết sự thật rồi. Từ nay mẹ chồng sẽ chẳng đối xử với tôi tệ nữa đâu.
Có ai như mẹ chồng tôi, nóng chảy mỡ mà bà không cho bật quạt vì sợ tốn điện, thế mà từ khi tôi làm việc này thì bà hô hào bật điều hòa cả ngày
Nếu nói mẹ chồng tôi ke số hai thì thực sự không ai dám đứng số một. Dù nhà có điều kiện, cả chồng lẫn con trai đều kiếm ra tiền nhưng không hiểu sao mẹ chồng cứ phải sống kham khổ không thể chịu nổi.
Cái áo mới bà không dám mua để mặc, đôi giày đi bung cả đế bà cũng không chịu thay. Rồi trời lạnh, chỉ cần bật bình nóng lạnh lên 5 phút là có nước ấm để tắm. Vậy mà bà tiết kiệm không nỡ bật, hôm nào cũng cặm cụi đặt ấm nước lên bếp ga đun, rồi lại lách cách pha nước đến là khổ.
Rồi mùa hè nóng thế nào bà cũng chỉ bật quạt cây. Đến khi bố chồng tôi bực quá quát um lên thì bà mới phải bật điều hòa. Nhưng cứ hễ ông ngủ là bà lại lén tắt điều hòa đi cho đỡ tốn tiền điện.
Mấy hôm nay trời oi bức kinh khủng, nhưng mẹ chồng nhất quyết không chịu bật điều hòa với cái lý do: "Nằm gió điều hòa đau họng, sốc nhiệt". Mà bố chồng với chồng tôi đang đi ăn đám cưới người bà con trên tít Thái Nguyên nên lại càng không có ai can thiệp được cái việc này.
Mà tôi thì là phận dâu con, làm sao dám cãi bà. Nhiều hôm ăn cơm, mồ hôi tong tỏng chảy cả vào bát cơm làm tôi không nuốt nổi.
Trong khi điều hòa thì ngay trên đầu mà lại không được bật. Đã thế mẹ chồng tôi còn lố bịch chỉ vào cái quạt cây bảo : "Đấy ngồi cạnh gió có tí mà mẹ rét run cả người".
2 hôm trước, tôi thức cả đêm vì không tài nào ngủ được. Nóng quá nên tôi cứ vừa ngủ vừa lau mồ hôi, chốc chốc lại dậy vốc nước vào mặt cho đỡ nóng mà vẫn hầm hập cả người.
Thế là sáng hôm sau dậy, tôi n ói ý tứ với mẹ chồng, là ngoài tiền sinh hoạt phí hàng tháng, thì tiền điện, bà cứ để tôi đóng cả.
Mẹ chồng tôi nghe xong giật mình 1 cái rồi cười xởi lởi: "Không phải mẹ tiết kiệm tiền điện mà là vì nghĩ cho sức khỏe của mọi người thôi. Nhiều người con bị bệnh phổi vì nằm điều hòa ấy".
Mồm nói thế mà ngay hôm ấy, sau khi được tôi hứa sẽ trả tiền điện, mẹ chồng tôi bắt đầu bật điều hòa cả ngày. Vừa nằm dưới gió mát, bà vừa thong thả đọc sách, trông nhàn tản, sung sướng vô cùng.
Thế mà lúc nãy, bà còn kêu sợ bị viêm họng với chả viêm phổi. Nhìn cảnh tượng đấy, tôi mới cười khổ hiểu ra. Mẹ chồng tôi chỉ tiết kiệm tiền của bà và của con trai, của chồng bà thôi, chứ với người ngoài là tôi, dùng được thì bà cứ dùng cho thỏa thích.
Mẹ đẻ mổ ruột thừa, vợ bảo chồng nói mẹ sang thăm thì bà quát: 'Đã chết ngay đâu, việc gì phải vội' Đúng là oan gia ngõ hẹp, chẳng là ngày trước cả mẹ em với mẹ chồng đều buôn bán kinh doanh ngoài chợ. Hai bà ngồi gần nhau. Ban đầu cũng chơi bời, nhưng sau do bán không thống nhất giá với nhau nên hai bà cãi cọ. Từ bé xé ra to, sau lần ấy, hai bà không thèm nhìn mặt nhau....