Nuốt nước mắt nhìn chồng đưa bồ về nhà làm tình ngay trên ghế sofa
Giờ thì chồng tôi không cần kiêng nể gì tôi nữa. Hắn đem tình nhân về nhà và làm tình ngay trên sofa.
Chồng tôi ngang nhiên đưa bồ về nhà làm tình trên ghế sofa.
Chiều tối đi làm về kiểu gì tôi cũng nhìn thấy dấu vết của cuộc mây mưa tranh thủ ban trưa của chồng. Khi thì chiếc quần lót vứt ở đâu đó ngay cạnh kẽ sofa, khi thì vỏ bao cao su xé vội, khi thì gối tựa lưng sofa vứt đầy ra nhà để lấy chỗ cho cuộc tình.
Tôi lại cay đắng đi dọn dẹp mà không dám lên tiếng lấy một câu về chồng và ả tình nhân trơ trẽn ấy. Danh chính ngôn thuận là vợ nhưng đến khi chồng ngoại tình, dắt gái về nhà tôi lại không thể lên tiếng.
Chẳng phải tôi nhu nhược hay kém cỏi gì mà để chồng và tình nhân “đè đầu cưỡi cổ”, nhưng tất cả chỉ vì cuộc hôn nhân này ban đầu vốn là cuộc mặc cả mà tôi là kẻ chịu ơn nên không có quyền đòi hỏi nhiều.
Chúng tôi kết hôn trong tình trạng o ép và dàn xếp của cha mẹ hai bên. Bố mẹ tôi muốn tống khứ cho nhanh đứa con gái được cho là ăn học tử tế lại không biết sống: Để cho bụng ễnh ra đó, không có chồng. Còn chồng tôi lại là người cần một chỗ dựa để nhanh chóng thăng quan tiến chức.
Rồi thì đám cưới thỏa thuận cũng diễn ra, gọn gàng, nhanh chóng và thỏa mãn nhu cầu của cả hai bên nội ngoại. Tôi và chồng được cả hai gia đình xô vào nhau trong tình trạng đã “mặc cả” xong. Hai chúng tôi chỉ như những con rối, bù nhìn mặc cho gia đình sai khiến. Kể từ khi lấy nhau cả tôi và chồng tôi đã biết hôn nhân không có tình yêu thì chẳng thể hạnh phúc, chẳng thể vun đắp, xây dựng tương lai như bao cặp vợ chồng trẻ vẫn mơ ước. Nhưng cũng chưa bao giờ tôi tưởng tượng được cuộc sống sau hôn nhân của mình lại đi đến bước đường khốn cùng này.
Video đang HOT
Vì cái thai trong bụng không phải của chồng nên tôi không dám đòi hỏi anh phải chăm sóc hay chiều chuộng tôi như những bà vợ nghén ngẩm khi mang thai khác. Sinh con xong cũng chỉ mình tôi chăm sóc con. Tôi giống như kẻ tự mình làm, tự mình chịu. Nếu con khóc thì cũng phải nhanh chóng dỗ con, không được làm phiền đến chồng. Bởi chồng tôi sẽ nhìn 2 mẹ con tôi như kiểu, được đằng chân lân đằng đâu. Cái nhìn hậm hực, bố thí và cáu giận.
Ví thê nên dù tủi hờn thế nào tôi cũng nhắm mắt chịu đựng một mình không dám hé răng than hờn với ai. Sau khi con trai tôi được hơn 1 tuổi thì chồng tôi bắt đầu công khai những mối quan hệ mập mờ với phụ nữ bên ngoài. Việc anh có tình nhân bên ngoài tôi đã biết mười mươi, nhưng vì anh chỉ qua lại với họ bên ngoài nên tôi đành giả câm giả điếc, coi như không hề hay biết. Nào ngờ được đà anh lấn tới công khai đưa tình nhân về nhà.
Tận mắt chứng kiến chồng thân mật với người phụ nữ khác nhưng không thể lên tiếng, không thể thốt ra những lời bực tức hay xông vào mà giằng xé đôi tình nhân ấy, tôi chỉ biết ôm con đóng chặt cửa phòng khóc.
Tôi cũng đã từng đề cập đến chuyện ly dị, nhưng chồng tôi gạt phắt đi và bảo: “Cô đã lên tiếng về vụ cưới xin, thì ly dị cũng phải để cho tôi có quyền lên tiếng chứ! Bỏ nhau khi nào để thằng này quyết định!”. Có vẻ như chồng tôi vẫn đang lưu luyến chức trưởng phòng mà bố tôi dàn xếp cho, nhưng lại không đủ dũng cảm để từ bỏ cô bồ của mình.
Hằn đe dọa tôi nếu nói với bố mẹ tôi chuyện hắn ngoại tình, hắn sẽ làm um lên chuyện tôi ăn nằm với thằng khác bắt hắn đổ vỏ. Hắn đã làm sẵn chứng nhận ADN để phòng cho những chuyện sau này.
Tôi đành phải nuốt nước mắt vào trong và nhẫn nhịn sống cùng với chồng và cô ả nhân tình. Thậm chí có những hôm cả 2 đưa nhau về nhà và làm tình ngay trong phòng ngủ nhà mình mà tôi không dám hé răng nửa lời. Tôi đành ôm con đi lang thang, khóc lặng bên ghế đá công viên, chờ cho cả 2 thỏa mãn rồi rời đi mới dám quay về nhà.
Tôi không biết cuộc đời éo le của mình còn phải kéo dài tình cảnh như thế này đến bao giờ nữa. Chỉ sợ sau này con tôi lớn lên, nhưng những cảnh tượng xấu xa đó, tâm hồn của con sẽ bị vấy bẩn. Nhìn con tôi chỉ biết khóc. Chẳng lẽ cả cuộc đời tôi lại phải trả giá cho phút giây lầm lỡ đó. Và món nợ này rồi con tôi lại phải mang cả đời nó hay sao?
Theo blogtamsu
'Dù sao cô ấy cũng sắp chết rồi!'
Chứng kiến cảnh anh chăm sóc tình cũ, tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào lòng cay đắng và bước đi như một kẻ bại trận.
Ảnh minh họa
Tôi và chồng yêu nhau 3 năm rồi mới đi đến hôn nhân. Chúng tôi cùng nhau trải qua đủ mọi thời kì khủng hoảng của tình yêu cho đến khi kết hôn, nên thấu hiểu mọi giá trị của việc chung sống thì phải nhân nhượng và đề cao yếu tố nào trong hôn nhân ngoài việc lấy tình yêu làm nền tảng.
Trước tôi, anh cũng có vài mối tình. Anh cũng chia sẻ hết, chẳng giấu tôi điều gì. Tôi thì vốn nghĩ đó là quá khứ trước tôi, anh và tôi thậm chí là hai người xa lạ thì ghen với tình cũ mà làm gì? Vậy nên tôi thoải mái với việc anh chia sẻ về những người phụ nữ đi qua đời anh và để lại trong lòng anh những vương vấn ra sao...
Có một cô tên Lan là người con gái mà anh yêu nhất, vì sự hiểu lầm mà hai người xa nhau, anh nói anh vẫn day dứt vì từ khi chia tay, anh chưa một lần gặp lại để có cơ hội nói lời xin lỗi cô ấy cho thanh thản, đó là điều mà anh nuối tiếc nhất.
Tôi nghe chuyện anh kể thì cũng chỉ biết vậy, tuyệt nhiên không thấy buồn phiền gì cho dù anh nói anh vẫn còn nuối tiếc với người ta. Ngay cả với bản thân tôi cũng vậy, khi chia tay mối tình trước anh, tôi cũng phải mất một thời gian dài để cân bằng lại cảm xúc trong lòng mình, cho đến khi tình cũ đi lấy vợ thì lòng tôi mới ráo hoảnh được, thế nhưng ngay cả đã không còn gì với nhau, trong lòng tôi đôi khi vẫn nghĩ về những kỉ niệm đẹp giữa tôi và tình cũ, chỉ nghĩ thôi không phải nuối tiếc hay mơ mộng đứng núi này trông núi nọ gì cả. Luận từ bản thân mình mà ra, tôi đã hết yêu mà vẫn còn nhớ thì làm sao hai con người vì hiểu lầm mà xa nhau không khỏi day dứt, nuối tiếc?
Lấy nhau, mọi việc vẫn bình an, chúng tôi không có nhiều điều phiền muộn trong cuộc sống bởi tôi và chồng đều có những nguyên tắc riêng và đã nói trước với nhau trước khi chung sống, cả hai cũng là người biết nghĩ cho nhau, thế nên chúng tôi hạnh phúc và bình an.
Thời gian này anh bận việc nhiều hơn và tôi cũng vậy nên cả hai ít có thời gian dành cho nhau, có những khi cả hai về nhà hỏi thăm nhau vài câu rồi lăn ra ngủ, chúng tôi chưa có con nên mọi chuyện cũng không quá khắt khe với nhau, đôi khi cũng nên cho nhau một khoảng trời riêng, ngay cả đã là vợ chồng.
Chỉ là cho đến khi tôi thấy anh khang khác, tuy chồng vẫn quan tâm đến tôi, nói lời yêu thương hàng ngày nên bằng linh cảm của phụ nữ, tôi có cảm giác như anh đang có gì giấu tôi, anh cứ bồn chồn, lo lắng, cứ mỗi khi có điện thoại là anh lại đi ra ngoài nghe, một việc mà trước đây chưa bao giờ anh làm. Anh đi sớm về muộn với tần suất dày đặc trong khi tôi biết công việc của anh dù có bận rộn đến mấy cũng không thể choán hết thời gian của anh như vậy được, hẳn nhiên là có chuyện không ổn...
Tôi có hỏi chuyện ý tứ xem phản ứng của anh ra sao thì y như rằng anh chối bay chối biến và thậm chí còn phản kháng lại tôi, một người không có tật làm sao lại giật mình? Và tôi biết, có thể anh đã có người đàn bà khác.
Tôi thất vọng nhiều, đau đớn nhiều, suy nghĩ nhiều rằng mình nên làm gì? Có nên chứng kiến tất cả để đưa ra giải pháp hay giả vờ mù câm điếc để có được thứ hạnh phúc giả tạo dù trên đầu đang bị cắm hai cái sừng to tướng? Không! Thà là tôi biết tất cả, thà là đau đớn nhưng nó là sự thật còn hơn phải mụ mị và tự hủy hoại mình bằng những lo âu vô cớ, hèn hát không dám đối diện. Tôi quyết định theo dõi anh và phát hiện anh hàng ngày vẫn đi đến một bệnh viện chữa ung thư.
Ảnh minh họa
Chứng kiến cảnh anh chăm sóc tình cũ, tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào lòng cay đắng và bước đi như một kẻ bại trận. Tôi không biết phải làm gì lúc này? Dù cái cao thượng trong tôi vẫn nói rằng "Dù sao cô ấy cũng sắp chết rồi, cứ để anh ấy chăm sóc cô ấy đến phút cuối cùng để anh ấy an lòng..." thế nhưng cái ích kỉ trong tôi lại trỗi dậy "Anh yêu cô ta đến như vậy ư? Hóa ra cô ta luôn trong lòng anh, nhìn anh kìa, những giọt nước mắt đau đớn, danh xưng là chồng mà ai cũng tưởng như thế trong phòng bệnh, nhìn cái hôn lên trán của anh với tình cũ kìa, lúc này anh có nghĩ đến tôi, người đàn bà với danh phận là vợ anh?".
Tôi cứ tự dằn vặt bản thân mình như thế hàng ngày hàng giờ sau khi biết sự thật về chồng và tình cũ của chồng. Mỗi lần về nhà, anh hỏi tôi vài câu qua loa và rũ xuống giường ngủ, hết! Hôn nhân của tôi, tình yêu của tôi...tất cả biến thành một mớ bùi nhùi mà tôi phải tự gỡ. Nhưng gỡ làm sao đây? Phải nói gì đây? Phải làm gì đây? Mọi chuyện cứ rối tung lên giữa cái lằn ranh cao thượng và ích kỉ, bao dung hay giành lại những thứ thuộc về mình? Chiến đấu với người sắp chết ư? Tôi thấy mình quá hèn kém, nhưng cái ám ảnh về một mối tình sâu đậm và chồng tôi dành cho Lan, kể cả sau này cô ấy có qua đời có lẽ vẫn còn nguyên vẹn, vậy thì tôi là ai trong cuộc đời anh đây? Tôi phải làm sao để thoát khỏi mớ bòng bong này, nên nói với anh tất cả hay im lặng và chấp nhận những đớn đau mình tôi mang?
Theo Tintuc.vn
Chồng nham hiểm đã ngoại tình còn đổ thừa cho vợ Nghĩa được đà cũng chìa ra cho vợ lá đơn ly hôn, còn ra vẻ tử tế bảo cô nếu không muốn ly dị thì phải công khai xin lỗi chồng, thừa nhận bản thân ngoại tình, tuyên bố vì cô hư hỏng không ra gì nên Nghĩa chán đời mới ra ngoài tìm vui. Thoa nghi ngờ chồng ngoại tình, nhưng cô...