Nuốt nước mắt gửi con cho bố mẹ để đi lấy chồng, nửa đêm, tôi khóc lóc vội vã làm việc này trong nước mắt
Vì sự mù quáng trong tình yêu, tôi đã nuốt nước mắt gửi con cho bố mẹ để đi lấy chồng.
Ngày tôi lên xe hoa, con trai tôi vừa đón sinh nhật 1 tuổi được vài ngày.
Tôi đang sống trong cuộc hôn nhân mà tôi đã mong chờ từ rất lâu. Rõ ràng đây là kết cục mà tôi lựa chọn từ trước. Vậy mà không hiểu sao, tôi lại thấy ân hận vô cùng. Nếu được chọn lại, có lẽ tôi sẽ không bỏ con mà đi như thế.
Tôi từng làm mẹ đơn thân. Con trai tôi là kết quả của một cuộc tình vụng trộm. Thú thật, trước đây tôi đã có quan hệ tình cảm với một người đàn ông có vợ con. Đến với tôi, anh ta hứa hẹn đủ đường. Rằng họ sắp ly hôn, và khi nào điều đó xảy ra, tôi sẽ đường đường chính chính bước chân vào gia đình ấy.
Ảnh minh họa: Internet
Video đang HOT
Anh ta hứa sẽ cưới tôi, vậy mà vừa biết tôi có thai, anh ta đã ném cho tôi 50 triệu rồi quay trở về bên gia đình. Bản thân tôi cũng muốn đòi lại công bằng cho mình và con. Nhưng nghĩ kỹ thì tôi là người đã sai khi xen vào hạnh phúc gia đình người khác. Tôi cầm số tiền ấy về quê để chuẩn bị cho đứa con sắp chào đời của mình. Cũng như tiết kiệm một khoản vì xác định mình sẽ là mẹ đơn thân.
Thời gian mang thai và sinh con là khoảng thời gian vô cùng khó khăn đối với tôi. Người đời nhìn thấy tôi là chỉ trỏ. Họ miệt thị tôi đã đành, đằng này, họ còn chế nhạo con trai tôi là đứa con hoang. Tôi đi làm cũng chịu sự dòm ngó từ đồng nghiệp. Vì thế, khi được quan tâm, tôi cảm kích lắm.
Ở công ty, trưởng phòng luôn đối xử tốt và thường xuyên tạo điều kiện cho tôi. Anh chưa có vợ, nhưng cư xử lại chín chắn vô cùng. Khi đến với nhau, anh cũng lo cho con trai của tôi lắm. Chúng tôi còn dự định sau khi kết hôn, con của tôi cũng sẽ sống chung cùng tôi và anh.
Thế nhưng mẹ chồng tôi lại không đồng ý. Bà nói, chấp nhận một người con dâu như tôi là sự sỉ nhục đối với gia đình. Nếu tôi vẫn nhất quyết đưa con về, sẽ không có một đám cưới nào diễn ra hết.
Vì sự mù quáng trong tình yêu, tôi đã nuốt nước mắt gửi con cho bố mẹ để đi lấy chồng.
Ngày tôi lên xe hoa, con trai tôi vừa đón sinh nhật 1 tuổi được vài ngày.
Xa con rồi tôi mới thấy nhớ con da diết. Hàng ngày tối đến, mẹ con tôi lại nằm ôm nhau chơi đùa vui vẻ. Vậy mà giờ đây, con tôi phải ở với ông bà ngoại. Còn tôi thì tất bật lo làm dâu nhà người. Đêm tân hôn, vì quá nhớ con nên tôi đã rời nhà chồng giữa đêm để về nhà. Đến cổng, tôi nghe tiếng con khóc ngằn ngặt. Vội đá chân chống xe, tôi chạy vào vạch áo cho con ti, đó là lần cuối cùng con tôi được uống những giọt sữa nóng từ mẹ. Nhìn con chúm chím ti mẹ, nước mắt tôi cứ thế rơi lã chã.
Tôi đau lòng lắm. Mấy ngày nay, ngực tôi căng sữa, đau nhức vô cùng. Những lúc ấy, tôi lại thấy có lỗi với con. Nếu tôi không bỏ con lấy chồng, có lẽ giờ này mẹ con tôi vẫn đang vui vẻ ở bên nhau. Chỉ hy vọng con tôi có thể lớn lên mà không oán trách mẹ, không căm hận vì mẹ đã bỏ đi lấy chồng khi con còn đang bật bẹ gọi “mẹ ơi”.
Đang trong cuộc họp, chồng bỏ qua hơn chục cuộc gọi của vợ trong đêm, đến hôm sau anh bần thần khi nghe người nhà báo tin dữ
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi mở điện thoại lên mới tá hỏa thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Gọi cho vợ không được, tôi gọi cho mẹ thì được được bà báo tin dữ.
Chưa bao giờ tôi cảm thấy tuyệt vọng như lúc này. Tôi và vợ mới kết hôn được gần một năm, mọi thứ vẫn còn quá mới mẻ. Vậy mà bây giờ, tôi lại phải chịu cú sốc quá lớn này.
Sau khi kết hôn, chúng tôi có tích cóp mua được căn nhà. Dù được bố mẹ hai bên hỗ trợ nhưng vẫn còn nợ gần một nửa. Nghĩ mình còn trẻ, lại chưa phải vướng bận con nhỏ nên tôi dành rất nhiều thời gian cho công việc.
Vợ tôi là người lãng mạn. Cô ấy rất thích chồng quan tâm, chăm sóc, nhưng khổ một nỗi, muốn tôi kiếm nhiều tiền thì cô ấy phải chấp nhận thiệt thòi. Đằng này lần nào tôi đi công tác, vợ cũng hờn ghen vô cớ.
Vợ tôi có tính trẻ con. Mỗi lần giận hờn, cô ấy lại gọi cho tôi cả chục điện thoại. Có đợt tôi phải tăng ca ở cơ quan đến 12 giờ đêm, cô ấy nói mình bị đau bụng ra máu (lúc ấy vợ tôi mới bắt đầu có thai). Thế là tôi bỏ hết công việc để về nhà. Cuối cùng khi về đến nhà thì thấy vợ vẫn bình thường. Trước sự ngạc nhiên của tôi, cô ấy chỉ bình thản nói mình chỉ trêu đùa chứ không bị sao hết.
Sau lần ấy, vợ cũng "dọa" tôi thêm vài lần nữa. Đợt này tôi đi công tác ở tỉnh. Vì đối tác có việc nên chúng tôi buộc phải đẩy cuộc họp vào buổi tối. 8 giờ tối, vợ gọi cho tôi. Không thấy tôi nghe máy, cô ấy gọi thêm 17 cuộc nữa. Còn tôi sợ ảnh hưởng đến buổi họp nên tắt máy. Lát sau chúng tôi đi ăn, tôi say rượu nên chẳng mở khoá điện thoại nữa.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi mở điện thoại lên mới tá hỏa thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Gọi cho vợ không được, tôi gọi cho mẹ thì được biết cô ấy đi khám thai về muộn, trên đường về không may bị người ta tông trúng. Con của chúng tôi không giữ được, còn vợ tôi thì đa chấn thương và phải phẫu thuật.
Giờ phút này, vợ tôi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, có lúc còn xoa bụng và thủ thỉ nói chuyện với con. Còn tôi thì ân hận quá. Nếu tôi chở vợ đi khám thai thì đã chẳng có cớ sự này. Có lẽ nào vì tôi đã quá tham công tiếc việc nên mới đẩy gia đình đến tấn bi kịch này không? Tôi nên làm gì để an ủi vợ vào lúc này đây?
Một đêm say, tôi lỡ 'vượt rào' cùng người đàn ông khác nhưng lại cứ ngỡ là chồng mình Điều làm tôi sốc hơn là khi chồng đi vào thấy cảnh tượng đó thì anh vẫn bình thản như không có chuyện gì. Tôi và chồng lấy nhau đã 3 năm. Chúng tôi từng yêu đương 1 năm rồi đi đến hôn nhân. Từ khi lấy chồng, tôi không phải làm dâu ngày nào, vì chồng đã có sẵn nhà riêng. Tôi...