Nước mắt vào đêm tân hôn
Năm em lên tám tuổi… trong một lần ở nhà học bài, chú hàng xóm sang chơi và giả vờ hướng dẫn giải bài tập giúp em. Lợi dụng em trẻ con, ngây thơ, chú ấy đã…
Khi đọc những bài viết liên quan đến “Chuyện trinh tiết”, tôi thấy thương cho cô gái trong bài viết “Chia tay… vì em không còn trong trắng”, đồng cảm với người đàn ông trong bài viết “Sau đêm tân hôn là… địa ngục”, và thấy đồng cảm với cô gái bị người chú ruột cưỡng hiếp từ thuở thơ ấu trong bài viết “Được chú &’dạy’ chuyện người lớn”… và bây giờ, với cương vị của một độc giả trung thành, một người đã theo sát những bài viết của độc giả trên chuyên mục Bạn trẻ cuộc sống, tôi cũng muốn chia sẻ với các bạn câu chuyện của mình, câu chuyện của vợ chồng tôi xảy ra cách đây gần một năm.
Tôi và vợ tôi yêu nhau ba năm thì về đích bằng một đám cưới ấm cúng và được sự chúc phúc của hai bên gia đình. Tôi là một người đàn ông hiện đại nhưng tôi vẫn luôn coi trọng vấn đề trinh tiết của người phụ nữ, còn vợ tôi cũng là một người vợ có phẩm hạnh, được sinh ra trong một gia đình gia giáo. Suốt ba năm yêu nhau, chúng tôi chưa bao giờ đi quá giới hạn cho phép của tình yêu, cũng như tôi không bao giờ đòi hỏi cô ấy phải hiến dâng tất cả để chứng tỏ tình yêu của mình. Chúng tôi yêu nhau, trân trọng nhau, cùng nhau vun vén và gìn giữ tình yêu để đợi ngày đơm hoa kết trái.
Ngày cưới bộn bề với biết bao công việc, đón khách, tiếp khách, uống rượu mừng cùng khách khứa và người thân, dường như cả hai chúng tôi đều rất mệt. Nhưng khi tiệc tan, tôi bế vợ mình vào phòng với bao nỗi hân hoan, hạnh phúc. Vậy là kể từ giây phút đó, chúng tôi là của nhau, thuộc về nhau mãi mãi. Tôi bế cô ấy vào lòng và thì thầm: “Anh đã mong đợi giây phút này từ lâu lắm rồi. Kể từ bây giờ, chúng mình sẽ thuộc về nhau mãi mãi. Anh sẽ cùng em đi đến hết cuộc đời này”… Và vợ tôi đã khóc khi nghe được những lời chân thành của người chồng mà cô ấy hết mực yêu thương. Tôi trân trọng bế cô ấy lên tay và đặt nhẹ lên giường cưới hạnh phúc của vợ chồng… giây phút ấy đối với chúng tôi thật sự thiêng liêng. Dù không nói nhưng qua ánh mắt, cử chỉ, chúng tôi ngầm hiểu rằng, kể từ giây phút này, chúng tôi sẽ thuộc về nhau, mãi mãi…
Anh sẽ cùng em đi đến hết cuộc đời này… (Ảnh minh họa)
Tôi nhẹ nhàng cởi bỏ bộ váy ngủ của vợ, nhẹ nhàng hôn lên môi, lên mặt và bắt đầu nhâm nhi khắp cơ thể cô ấy… và cả hai chúng tôi đã hòa hợp với nhau trong niềm hạnh phúc thăng hoa của chồng vợ. Nhưng rồi… sau những phút giây ân ái thăng hoa ấy, tôi không nhìn thấy những giọt máu đào loang lổ trên tấm ga trải giường trắng toát. Tôi nhìn thấy sự lo âu, sợ hãi xen lẫn nỗi buồn đau trong đôi mắt vợ mình… và tôi nhìn cô ấy như cố để hỏi: “ Sao không có giọt máu nào em nhỉ?”. Cô ấy úp mặt vào lòng tôi khóc nức nở như một đứa trẻ… giây phút ấy, tôi vừa giận, vừa thương… nhưng vì yêu vợ, tôi ôm chặt cô ấy vào lòng vỗ về: “Anh yêu em mà! Đừng khóc nữa… miễn sao bây giờ chúng mình sống chân thành và trọn vẹn với nhau là được. Đừng khóc nữa nghe em… anh yêu em mà!”.
Trong đêm hôm ấy, vợ tôi đã kể cho tôi nghe về sự thật mà cô ấy đã cất giấu bao nhiêu năm ấy “Ngày còn nhỏ, bố mẹ em đi làm hết, chỉ có em ở nhà một mình. Năm em lên tám tuổi… trong một lần ở nhà học bài, chú hàng xóm sang chơi và giả vờ hướng dẫn giải bài tập giúp em. Lợi dụng em trẻ con, ngây thơ, chú ấy đã…” – Nói đến đấy, cô ấy khóc nức nở: “Em xin lỗi! Em đã giấu anh chuyện này cho đến ngày cưới. Nhưng em sợ khi anh biết được sự thật, anh sẽ không yêu em nữa…”, tôi hiểu được nỗi đau tột cùng của vợ mình, hiểu được sự dằn vặt lương tâm của cô ấy khi đến với tôi, và càng hiểu được tình yêu cô ấy dành cho tôi lớn lao đến nhường nào! Chỉ vì sợ mất tôi mà cô ấy đã không dám nói sự thật này cho tôi biết khi hai đứa còn yêu nhau… nhưng tôi đâu phải là người đàn ông hẹp hòi và ích kỉ như vậy? Tôi càng không có quyền để trách móc vợ mình khi cô ấy đã không giữ được cái màng trinh mỏng manh như biết bao thiếu nữ khác… và tôi hiểu, đấy là nỗi bất hạnh của cô ấy, là nỗi đau mà không phải ai cũng hiểu và cảm thông… Chính vì thế, tôi càng yêu và trân trọng cô ấy hơn, càng muốn được bên cạnh và bù đắp cho cô ấy nhiều hơn nữa…
Video đang HOT
Chỉ vì sợ mất tôi mà cô ấy đã không dám nói sự thật này cho tôi biết khi hai đứa còn yêu nhau… (Ảnh minh họa)
Khi biết được sự thật về quá khứ của vợ, tôi không còn coi trọng những giọt máu đào trong đêm tân hôn nữa. Bởi khi đến với tôi, cô ấy đã dành cho tôi một tình yêu chân thành mà tôi chưa bao giờ được đón nhận, cô ấy đã ở bên cạnh, quan tâm, chăm sóc tôi những hôm đau ốm, lo lắng cho tôi những lúc gặp khó khăn trong cuộc sống và công việc… vậy thì hà cớ gì tôi phải tức giận khi đã không phải là người đàn ông đầu tiên chiếm được sự trinh trắng của cô ấy?
Vậy là vợ chồng chúng tôi đã chung sống với nhau dưới một mái ấm gia đình được hơn một năm rồi. Giờ đây, cô ấy đang mang trong mình giọt máu của tôi, là sản phẩm tình yêu được kết tinh từ hai đứa. Hạnh phúc khi mình sắp được làm bố, hạnh phúc vì đã có một mái ấm gia đình yên vui… và càng hạnh phúc hơn khi có được một người vợ yêu thương chồng, nấu cho chồng những bữa cơm ngon, động viên chồng những lúc gặp khó khăn trong công việc, và là người vợ khéo léo, luôn vun vén cho hạnh phúc gia đình.
Các bạn ạ! Trinh tiết của phụ nữ đâu phải chỉ là cái màng trinh mong manh ấy… mà trinh tiết của người phụ nữ thể hiện ở sự thủy chung, son sắc, là phẩm hạnh tốt đẹp, cao quý mà họ luôn bộc lộ trong cuộc sống gia đình, chồng vợ!
Tôi chia sẻ câu chuyện của mình… hi vọng, nó có thể góp một phần không nhỏ trong quan niệm trinh tiết của người phụ nữ thời nay.
Theo VNE
Cái ngàn vàng: Cam chịu vì đã "mất" hết
Có câu chuyện, đêm tân hôn, chú rể lần đầu tiên khám phá cô dâu, biết nàng còn trong trắng thì vừa vui mừng vừa ngạc nhiên kêu lên: "Ôi, em ngoan thế?". Và sau đó, anh ta tôn thờ vợ như tôn thờ nữ chúa.
Nam giới Á Đông là vậy, ngay cả những người phóng khoáng nhất vẫn ít nhiều coi trọng cái ngàn vàng. Bởi thế, khi yêu, nhiều cô gái trở thành "thấp kém", tự ti nếu đã lỡ đánh mất đời con gái.
Cam chịu vì đã "mất" hết
Hoài Linh (22 tuổi, Hà Nội) buồn bã tâm sự: "Trước kia anh ấy còn quan tâm em, nhưng từ ngày hai đứa có &'chuyện kia' vào thì anh ấy khác hẳn. Ngày một lạnh nhạt và hờ hững. Em tủi thân lắm mà chẳng biết làm sao. Thứ quí giá nhất em đã cho anh ấy rồi, giờ mà bị người ta bỏ thì em không sống nổi...".
Có lẽ vì sợ "không sống nổi" mà Linh cứ cắn răng cam chịu sự lạnh lùng đến vô cảm của Tuấn - bạn trai mình. Linh kể, mang tiếng người yêu nhưng có khi cả tuần liền Tuấn bặt vô âm tín, chẳng thèm đoái hoài đến cô. Cả thứ bảy chủ nhật hay ngày lễ, anh ta đều "lờ lớ lơ", bỏ mặc Linh thui thủi ở nhà vừa chờ đợi, ngóng trông, vừa sụt sùi nước mắt. Cô chủ động tìm gặp thì anh ta lập lờ nói qua điện thoại rằng "không tiện nói chuyện" hoặc từ chối thẳng thừng với những lí do như "mệt chẳng muốn đi đâu cả", "đang bận lắm, đừng làm phiền!". Thỉnh thoảng Tuấn mới đột xuất gọi điện cho Linh thì quả nhiên chỉ để rủ cô vào... nhà nghỉ. Nếu không vì nhu cầu, chắc Linh có héo người anh ta cũng chả buồn ngó mặt.
Đã vậy, Linh biết hai năm rõ mười rằng, ngoài mình ra Tuấn qua lại với rất nhiều cô gái khác, đủ mọi thể loại, thành phần. Cô hỏi bạn trai thì chỉ đau lòng nhận được câu trả lời cộc lốc và tàn nhẫn: "Em chưa phải mẹ anh. Nếu em cảm thấy khó chịu thì chia tay đi!". Những lúc như vậy cô càng trở nên yếu đuối, hoang mang và chấp nhận ấm ức, bởi "đó là người đàn ông đầu tiên của đời em, em không thể nào bỏ được!".
Tóm lại, từ ngày mất "tài sản quí giá", lúc nào Linh cũng nhũn như con chi chi, Tuấn có đối xử tệ bạc mấy thì vẫn đành... mặc kệ, miễn sao không bị bỏ là may rồi!
Sinh ra làm thân con gái đúng là thiệt thòi đủ đường... (Ảnh minh họa)
"Rớt giá" trầm trọng
Không "kém bản lĩnh" như Linh nhưng Kim Ngọc (25 tuổi) cũng rơi vào tình trạng bị "rớt giá" khi không giữ được mình.
"Tìm một người đàn ông biết thông cảm không phải dễ. Như em đây, cứ cãi nhau là anh ta lôi chuyện em không còn trong trắng ra để &'cả vú lấp miệng em', bắt bẻ, dằn vặt. Chả lẽ con gái cứ &'mất' rồi là bị đánh giá thấp?", Ngọc ấm ức nói.
Hồi học năm thứ ba Đại học, Ngọc yêu một anh chàng cùng khoa, nhưng rồi đến với nhau không bao lâu thì họ đường ai nấy đi. Mối tình tuy chóng vánh song cũng để lại nhiều nỗi đau bởi hồi đó, trong phút giây bồng bột, cô đã lỡ đánh mất đời con gái.
Hai năm sau, Ngọc gặp Minh - người đàn ông hơn cô 7 tuổi, đàng hoàng, tốt tính, chỉ có điều mắc cái tật hay ghen và hơi cổ hủ. Có lẽ thấy Ngọc trong sáng, vô tư, nên Minh mặc định rằng bạn gái anh vẫn là "viên ngọc" chưa được ai khám phá và sau này anh sẽ là người có diễm phúc đó.
Chả thế mà có lần Ngọc dựng tóc gáy khi nghe Minh nói về một anh chàng đồng nghiệp: "Thằng này sắp cưới vợ. Tài giỏi thế mà lại phải đi &'ăn đồ thừa' của kẻ khác. Anh biết vợ nó trước đây yêu một gã 3-4 năm sâu đậm lắm, như vợ chồng rồi...". Tất nhiên, lúc đó giữa Ngọc và Minh vẫn còn khoảng cách an toàn, đủ để Minh không biết được "bí mật khủng khiếp" kia.
Vậy là sau nhiều lần đắn đo, Ngọc quyết định "thú tội", một phần để không giấu giếm người yêu chuyện gì, phần nữa để xác định luôn liệu Minh có chấp nhận cô hay không. Kết quả, Minh không nỡ rời xa Ngọc, nhưng cũng không dễ dàng "tha tội" cho bạn gái.
Từ ngày mọi việc được "đưa ra ánh sáng", Minh tỏ ra thiếu tin tưởng Ngọc, thỉnh thoảng buông ra những lời lẽ làm cô tổn thương. Có lần, hai đứa đang ngồi bên nhau, anh bỗng nửa đùa nửa thật hỏi: "Này, có thật là em từng chỉ quan hệ với một người thôi hay không?". Hoặc hôm khác anh lại chất vấn cô một cách vô tình: "Tại sao hồi đó em lại dễ dãi như thế được nhỉ?". Những câu hỏi kì cục như thế làm Ngọc cảm thấy như "sống dở chết dở".
Đặc biệt, trong những bận cãi vã, Minh thường lôi điểm yếu của Ngọc ra bắt bẻ một cách quá quắt: "Anh thừa biết, người đàn ông đầu tiên mà em còn dễ dàng bỏ được thì cái thứ như anh em thiết gì?", "Anh thương em, bây giờ không còn quá trẻ trung để nay yêu người này, mai yêu người khác. Em thử nghĩ xem, không phải ai cũng chấp nhận cái tiểu sử của em đâu?".
Tình trạng bị người yêu "coi rẻ" như hiện giờ đang khiến Ngọc phân vân có nên chia tay đi cho nhẹ nợ hay không. Nhưng rồi, cô lại lo sợ, người đàn ông tiếp theo đến với mình liệu có lặp lại kịch bản cũ? Vì thế, đến giờ cô chỉ biết ngồi than thân trách phận: "Chẳng hiểu thế kỉ nào rồi mà người ta vẫn lôi cái ngàn vàng ra để làm thước đo phẩm hạnh cho phụ nữ. Sinh ra làm thân con gái đúng là thiệt thòi đủ đường...".
Theo VNE
Đêm tân hôn Nỗi oan không biết bày tỏ cùng ai! Đêm tân hôn, cô dâu rất tự tin và đầy hồi hộp chờ đợi giọt máu hồng dính vào tấm ga giường trắng tinh. Tuyệt nhiên không thấy, cô dâu lo lắng không hiểu vì sao, còn chú rể thì vô cùng tức giận... Tại phòng Khám và Tư vấn Sức khoẻ sinh sản của Trung tâm tư vấn Tuổi trẻ hạnh phúc...