Nước mắt người phụ nữ thể hiện sự bất lực và vô dụng của người đàn ông
Các ông chồng ơi, thực ra, làm vợ vui chẳng khó chút nào đâu. Người vợ nào cũng chỉ cần một chút quan tâm, chia sẻ dẫu không thường xuyên nhưng ấm áp và chân thành từ chồng mình là đủ.
Hạnh phúc của người phụ nữ không phải ăn ngon, mặc đẹp, ở nhà cao cửa rộng mà là có một người chồng yêu mình, thương mình, hiểu mình. Đó là người chồng vì vợ con mà cố gắng hết sức mình, luôn muốn giành những điều tốt đẹp nhất cho mình. Tiền là nhu cầu vật chất, hạnh phúc là liều thuốc tinh thần. Yêu thương không cần dùng tiền mua. Yêu thương có tiền cũng không mua được.
Chính vì vậy, đàn ông hãy nhớ, vợ có phải với tay ra cái là có ngay ở nhà đâu. Các anh phải trải qua bao năm cô đơn ôm gối, bao ngày tháng si tình bám đuôi, bao cảm giác trái tim bồi bồi và sự tổn thương sau vài cuộc tình không như ý. Các anh từng quay quắt mãi với câu hỏi người con gái nào sẽ cứu lấy cuộc đời mình, sẽ là hiện thân cho thứ tình yêu vĩnh cửu, cho cuộc hôn nhân tồn tại đến mãi mãi về sau.
Ấy thế mà khi lấy được cô ấy rồi, các anh lại mặc kệ, hờ hững và vô tâm đến lạ. Đã mất công mất sức như thế vì sao không làm được việc đừng để vợ rơi nước mắt vì mình? Khi yêu nhau các anh sẵn sàng đội mưa đội gió vượt chục cây số để đưa cho người yêu bát phở. Thế mà lấy nhau rồi có mỗi việc rửa bát các anh cũng phải kỳ kèo thêm một bớt hai.
Khi yêu nhau các anh không tiếc tiền mua hoa, mua gấu bông, sẵn sàng trèo đèo lội suối, tìm khắp chốn cho kỳ được đồ người yêu anh muốn. Thế mà lấy nhau rồi, có cái kẹp tóc vợ nhờ anh cũng quên tới quên lui.
Khi yêu nhau các anh sáng trưa chiều tối đều có tin nhắn, mỗi ngày dăm ba cuộc điện thoại nói nhớ nói thương. Thế mà lấy nhau rồi, những gì vợ anh nhận được sau bao tin nhắn yêu thương chỉ là tiếng “ừ” cụt lủn hay là nỗi chờ đợi mênh mang dài đằng đẵng vì chồng mãi chẳng nhắn tin trả lời.
Khi yêu nhau, chỉ một cái cau mày của người yêu, các anh đã giật mình nổi da gà. Thế mà lấy nhau rồi, vợ anh rơi nước mắt, anh vẫn cho rằng chuyện thường ngày chẳng đáng phải bận tâm.
Vì sao lại thế nhỉ? Vì lấy được nhau rồi thì phải “hành” cho đã? Thế thì xin lỗi các anh chứ công sức các anh bỏ ra vô nghĩa quá chừng. Bỏ bao công sức, bao tình cảm để mang về bên mình một người con gái, cuối cùng việc đơn giản chỉ là đừng để cô ấy khóc cũng không làm được.
Người yêu còn chẳng biết ngày mai ra sao, nhưng vợ sẽ là người theo anh đi đến cuối đường. Người yêu có thể ở lại vì xúc cảm nhưng vợ sẽ là người mãi mãi không rời. Người yêu là tình nhân còn vợ là bạn đời.
Video đang HOT
Với phụ nữ, hạnh phúc rất đơn giản, một cái ôm thật chặt, một bờ vai vững chãi, một bàn tay không bao giờ buông, một người chồng luôn coi vợ là người thân yêu nhất, một người chồng quần quật kiếm tiền chỉ vì muốn cho vợ con những thứ tốt nhất. Hạnh phúc của người vợ chỉ đơn giản vậy thôi, một người chồng một lòng một dạ với vợ con!
Thực ra làm vợ vui chẳng khó chút nào đâu. Người vợ nào cũng chỉ cần một chút quan tâm, chia sẻ dẫu không thường xuyên nhưng ấm áp và chân thành từ chồng mình là đủ. Cũng giống như, một người đàn ông thương vợ, biết lo cho vợ sẽ khác xa hoàn toàn với kiểu đàn ông chỉ biết nghĩ cho bản thân.
Đàn ông thương vợ: sẽ thấy lời vợ nói là những gì đáng để lắng nghe vì họ muốn hiểu vợ họ hơn. Đàn ông không thương vợ: thà ngủ còn hơn nghe mụ vợ nói nhảm. Đàn ông thương vợ: đi đâu làm gì cũng hỏi ý vợ. Vợ vui thì đi, không thì ở nhà với vợ. Đơn giản họ không muốn vợ buồn. Đàn ông không thương vợ: đi đâu là quyền của họ, không việc gì phải nói với vợ. Vợ chứ có phải là mẹ, là bà nội đâu mà phải xin với chả phép.
Đàn ông thương vợ: họ chọn những ngày ý nghĩa quan trọng được bên vợ. Vì đó là hạnh phúc và niềm vui của họ. Đàn ông không thương vợ: ngày quan trọng đi chơi với bạn bè, ăn nhậu là niềm vui bất tận. Đàn ông thương vợ: sẽ không bao giờ làm vợ họ phải khóc, phải rơi một giọt nước mắt nào vì họ. Đàn ông không thương vợ: làm vợ khóc nhiều. Xong còn bảo con này khóc mãi không biết mệt, hay câu chả có việc gì mà suốt ngày khóc.
Đàn ông thương vợ: không bao giờ bỏ vợ ở nhà một mình để đi qua đêm. Đàn ông không thương vợ: qua đêm là chuyện bình thường. Miễn không làm gì sai là được. Đàn ông thương vợ: nghĩ rằng nghe vợ là tôn trọng vợ. Đàn ông không thương vợ: nghĩ rằng nghe vợ là sợ vợ.
Đàn ông thương vợ: chỉ muốn dành hết thời gian cho vợ. Đàn ông không thương vợ: không bao giờ từ chối được cuộc vui nào từ bạn bè. Thời gian họ dành cho bạn bè còn nhiều hơn cho vợ. Đàn ông thương vợ: muốn cả thế giới biết rằng họ yêu vợ họ nhất. Đàn ông không thương vợ: sợ người ta biết mình yêu vợ.
Đàn ông à! Phụ nữ khi yêu, họ yêu rất mãnh liệt. Nhưng đừng để sự vô tâm của bạn làm đánh mất trái tim của họ. Một khi họ mệt mỏi, đau thương quá nhiều, họ có thể buông tay bạn dù vẫn còn yêu. Đừng để đến khi mất rồi mới thấy hối tiếc. Mà hãy trân trọng nó khi còn có thể.
Bởi, một khi nước mắt họ đã rơi quá nhều, đó cũng chính là lúc họ đã không thể chịu đựng được nữa, họ chấp nhận buông tay dẫu họ vẫn còn yêu tha thiết. Và đàn ông hãy nhớ một điều rằng, nước mắt người phụ nữ thể hiện sự bất lực và vô dụng của người đàn ông, hãy nhớ lấy điều đó!
Theo blogtamsu
Thiếu nữ nhà giàu ngây thơ và cái giá đắng phải trả phút lên bar
Những ngày tháng nằm nhà chờ sinh là những ngày tháng tôi phải sống trong nước mắt ân hận và sự tủi hờn. Chỉ vì 1 phút nông nổi, tôi đã tự đưa cuộc đời mình vào ngõ cụt thế này đây.
Ảnh minh họa
Tôi sinh ra và lớn lên ở Hà Nội trong một gia đình có 4 anh em, tôi là con út và là con gái duy nhất trong nhà. Vì thế, bố mẹ rất cưng chiều và coi tôi như tiểu thư. Trong nhà tôi không phải động tay động chân vào bất cứ việc gì.
Về điều kiện kinh tế, bố mẹ tôi có công ty kinh doanh riêng nên cuộc sống về vật chất lẫn tinh thần 4 anh em tôi không phải lo lắng. Dù công việc kinh doanh có bận rộn đến đâu thì bố mẹ vẫn dành cho chúng tôi những khoảng thời gian sum vầy bên nhau.
Tôi thừa hưởng nét cao ráo của bố, cộng thêm làn da trắng ngần của mẹ. Vì thế đứng cạnh các bạn nữ đồng trang lứa, tôi luôn là đứa nổi bật, cuốn hút.
Còn nhớ hồi đi học, có rất nhiều chàng trai theo đuổi nhưng vì xác định phải học nên tôi lắc đầu từ chối.
Cuộc sống của tôi không có nhiều sự biến động cho đến năm tôi bắt đầu vào đại học năm nhất. Khi ấy công ty của bố mẹ cũng lâm vào tình cảnh khốn đốn. Không có tiền xoay sở, bố mẹ bắt đầu cãi vã và rồi những bữa cơm gia đình thưa thớt dần.
Bỗng một ngày, tôi nhận hung tin công ty phá sản, trong nhà còn tài sản gì bố mẹ đem cầm cố, bán hết để trả nợ. Còn căn nhà là tài sản giá trị duy nhất cũng bị ngân hàng siết nợ. Cả nhà chúng tôi phải dọn tạm về ở thuê trong một căn nhà bé nằm sâu trong ngõ nhỏ.
Kể từ ngày đó, tôi như bị trầm cảm, sốc tâm lý không chú tâm vào học hành được nữa. Cha mẹ tôi nhìn con đờ đẫn thì xót vẫn hàng ngày động viên "thôi con ạ, của cải mất đi còn làm được chứ giờ con phải chú tâm học hành để mai sau đỡ khổ".
Bỏ mặc những lời can ngăn ấy, ban ngày tôi vẫn ngoan ngoãn đi học, đến lớp đến trường như bao bạn bè khác. Nhưng cứ đêm đến, lấy cớ đi học thêm, tham gia các hoạt động ngoại khóa này nọ, tôi cùng đám bạn lên bar, ăn chơi nhảy múa thác loạn. Từ một "tiểu thư" tôi bỗng chốc trở thành một đứa con gái biết chơi hết thảy mọi thứ mà không biết điểm dừng.
Thường xuyên lên bar chơi nên tôi có làm quen với một chàng trai công tử, hào hoa. Anh bảo anh 27 tuổi chưa vợ con, nhà cao cửa rộng ở Hà Nội. Cũng phải nói thêm rằng tôi chưa từng yêu ai hay rung động trước ai nên khi nhìn thấy vẻ điển trai cuốn hút của người đàn ông ấy tôi đã như người mất hồn, tưởng chứng bị "thôi miên".
Dần dần, anh tiếp cận tôi bằng những món quà hàng hiệu, đắt tiền - Thứ mà hồi xưa khi công ty gia đình tôi chưa phá sản có cho tôi cũng chẳng đoái hòa. Cứ thể, chúng tôi tâm sự, thủ thỉ hẹn nhau lên bar mỗi tối.
Và rồi trong một đêm mưa gió định mệnh anh ngỏ lời yêu tôi. Trong cơn say không kiểm soát được hành động tôi đã trao "cái ngàn vàng" cho anh mà không nghĩ rằng cuộc đời mình chính thức rẽ sang một trang đầy đau khổ từ đây.
Từ sau hôm đó, chúng tôi vẫn liên lạc cùng nhau nhưng những tin nhắn hỏi han nhau ngày một thưa dần. Tôi vẫn đến lớp nhưng một thời gian sau cơ thể thường xuyên thấy mệt, buồn nôn.
(Anh minh hoa)
Mẹ thấy con gái ngày càng xanh xao bắt tôi đi khám và rụng rời khi biết mình đã mang bầu. Tôi lo lắng, gọi điện thoại cho anh mà điện thoại đều "thuê bao không liên lạc được".
"Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra" bụng tôi mỗi ngày một lộ rõ. Mẹ tôi đã sinh nghi. Tôi cũng phải thừa nhận đã mang bầu với một người đàn ông mà giờ tôi không biết anh ở đâu.
Mẹ tôi choáng váng và bắt tôi đi phá thai vì lo sẽ ảnh hưởng đến tương lai của tôi. Nhưng bác sĩ nói nếu bỏ sau này khả năng làm mẹ của tôi rất thấp nên tôi đành bảo lưu kết quả học tập và chờ tháng sinh con.
Những ngày tháng nằm nhà chờ sinh là những ngày tháng tôi phải sống trong nước mắt ân hận và sự tủi hờn. Chỉ vì 1 phút nông nổi, tôi đã tự đưa cuộc đời mình vào ngõ cụt thế này đây. Tôi đã làm bố mẹ tôi thêm khổ sở khi phải lo liệu cho cả tôi và đứa con sắp chào đời. Tôi hận anh, tôi hận bản thân mình.
Theo blogtamsu
Nhân tình của chồng ăn mặc bốc lửa đến thách thức cô vợ quê mùa nhường chồng và cái kết Nước cá bắn lên người, Nga la hét toán loạn, định giờ tay lên cho cái bạt tai. Nhưng Mây đã nhanh hơn, tặng cho kẻ đến phá hàng cá của mình, hạ nhục danh dự của mình nguyên một xô nước cá bẩn. Nước cá bắn lên người, Nga la hét toán loạn, định giờ tay lên cho cái bạt tai. (Ảnh...