Nước mắt người cha tật nguyền trước phận đời của 3 người phụ nữ trong gia đình
Đôi mắt quầng thâm lúc nào cũng buồn u uất. Đôi chân tập tễnh bước lê trên con đường làng sập tối. Anh trở về ngôi nhà của mình mà thiểu não đến nao lòng.
Ngôi làng ngoại ô tưởng chừng yên bình mà cũng lắm sóng gió xô bồ. Chỉ chục năm về trước thôi, anh cũng có một gia đình êm ấm, một người vợ đảm cùng ba đứa con ngoan. Hàng ngày, anh thì đi xây, vợ buôn hàng xáo cũng đủ ăn đủ tiêu. Gia cảnh không có gì là khốn khó nhưng chẳng biết vợ chồng toan tính thế nào mà bán nửa miếng đất đi. “Có tiền đâm rửng mỡ”, chị vợ bắt đầu mua xe, sắm son phấn, thoát đời con buôn, bần nông. Rồi chị cũng đi học lấy cái nghề cắt tóc vốn dĩ đã lắm thị phi ở chốn này.
Từ ngày mở quán, khách đến cắt tóc toàn mấy ông ít tóc nhưng lắm tiền thiếu tình. Người ta cũng đồn thổi nhiều. Trước kia ở nhà đi buôn làm ruộng thì vợ chồng cũng chỉ thỉnh thoảng xô bát xô đũa. Nhưng từ ngày vợ anh làm đầu, anh phải chịu cảnh người ta đến mắng vốn vợ anh cướp chồng. Người đàn bà ấy còn cả gan đem tình nhân về nhà tình tự để mấy đứa trẻ con bắt gặp. Sau lần ấy, chị ta chính thức đổi nghề, cũng bỏ luôn nhà không về nữa.
Người đàn ông đó đã khóc đến tiều tụy vì những người phụ nữ trong gia đình (Ảnh minh họa)
Vào thời điểm ấy, đứa con gái đầu của anh mới học lớp 10. Vốn là một cán bộ lớp gương mẫu, học giỏi nhưng vì điều tiếng gia đình, vì thương bố còm cõi một mình phải nuôi ba chị em, nó quyết định bỏ học. Nó theo chị họ vào Nam làm ăn buôn bán gì mà mỗi tháng gửi ra cho bố và các em những dăm bảy triệu. Một thời gian sau, cả nhà rồi làng xóm mới ngã ngửa khi phát hiện nó đi theo nghiệp mẹ nó. Nỗi đau liên tiếp kéo tới khiến người đàn ông khỏe mạnh cũng bị đánh gục. Anh bị một trận ốm quật ngã, bao tiền của thuốc thang chỉ giữ được mạng, đôi chân thì bị tật cứ trở trời lại đau buốt lên tận óc.
Hai người đàn bà sa ngã ấy thỉnh thoảng vẫn ghé lại nhà mua đồng quà tấm bánh cho những người ở lại. Nhưng mỗi lần họ trở lại là một lần sóng trong lòng anh nổi lên. Họ chẳng mang về chút bình yên nào hết. Về thăm nhà là mấy mẹ con nó cứ thì thụt. Vợ anh mua về cho thằng con trai mấy thứ đồ chơi linh tinh, mua cho đứa con gái nào son phấn, áo quần hở hang. Anh vừa oán hận, vừa lo sợ cho tương lai hai đứa con còn lại. Đứa con gái thứ hai của anh giờ cũng đã lớn. Nó cũng đã mơn mởn như bông hoa khoe sắc giữa xóm làng. Ấy vậy mà… cuộc đời lắm trái ngang. Hôm ấy, anh đi làm về thì thằng út bảo chị nó đã đi với mẹ rồi, khi ấy con bé đang học lớp 9. Nỗi đau trong anh trào ra. Sau đợt ấy anh bệnh tới tháng trời. Ngôi nhà cô quạnh, tiều tụy đi như chính anh vậy.
Video đang HOT
Ba năm trời, ba người đàn bà của anh không ghé thăm nhà nữa. Thi thoảng có người nói tới tai anh là mẹ con nó mở quán ở đâu, vợ anh bị người ta đánh ghen cắt tóc như thế nào, không biết đứa lớn hay đứa bé nhà anh bị công an bắt… Mỗi lần như thế, anh đều độc miệng rủa sả lũ đàn bà “đĩ thõa” ấy. Nhưng đêm về, anh lại đau uất, hận đời tới bạc đầu. Bây giờ, ngôi nhà còn lại hai người đàn ông. Cô độc quá! Hàng ngày, anh vẫn tập tễnh lên giáo làm việc. Đôi tay anh đã toác hết vì vôi vữa. Tối đến, hai bố con câm lặng nuốt cho trôi bữa cơm. Rồi cả căn nhà chìm vào tăm tối. Lúc nào anh cũng đau đáu, liệu với tấm thân tàn này anh có nuôi nổi thằng út nên người.
Thế rồi sau ba năm biệt tích, hai đứa con gái của anh trở về. Chúng cầu xin anh tha thứ, xin anh cho chúng chốn nương thân. Còn vợ anh thình thoảng cũng về thăm con, nhưng trước khi đi vẫn không quên chôm chỉa, lúc thì ti vi, lúc thì đầu đĩa. Có lần túng quẫn quá chị ta còn tháo cả cánh cổng sắt mang bán. Làng xóm chỉ biết lắc đầu “đi đĩ không đủ tiền phấn sáp nên giờ về vặt cả thẳng què”. Hai đứa con gái anh từ ngày về cũng chẳng làm ăn gì. Đứa lớn đi làm ở đâu một thời gian cũng bị đuổi vì “gấu quá”. Đứa bé thì đang có chửa, khốn khổ thay nó cũng không biết đấy là sản phẩm của thằng nào. Gánh nặng của cả quá khứ và tương lai, tất cả lại chất lên vai anh.
Đêm đến, mùi khói thuốc thốc ra từ phòng hai đứa con gái, mùi ẩm mốc của chăn chiếu anh đang nằm khiến anh ngột thở. Đôi mắt thâm quầng lại nhìn vào màn đen đầy phẫn uất. Đôi chân tê dại đi. Anh gạt nước mắt mà nghĩ rồi mai sẽ bước tiếp như thế nào đây? Tiếng trẻ con ọ ẹ giữa khoảng không u tịch.
Theo GĐVN
"Bố, con là đứa con bất hiếu, bố có trách con không?"
Rảnh rỗi không có việc gì làm tôi liền giở một cuốn sách ra đọc. Vô tình mở đúng bài viết về nỗi nhớ cha.
Nhìn thấy một câu trong đó viết "Bố là một cuốn sách, phận làm con có lẽ phải mất cả đời mới có thể đọc hiểu", một nỗi đau như đâm vào ruột vào gan bỗng chốc cắn xé tâm can tôi.
Bố đã bỏ tôi đi 6 năm nay rồi. Trong suốt 6 năm đó, không lúc nào là tôi không nhớ đến bố. Thậm chí, tôi còn cầu xin ông trời cho tôi một cơ hội để tôi được làm con gái bố một lần nữa, nếu được như vậy, nhất định tôi sẽ hiếu thuận với bố để bố sẽ là người cha hạnh phúc nhất trên thế giới này. Thế nhưng, ông trời chẳng bao giờ cho tôi cơ hội này cả, tôi chỉ có thể nhớ đến cha trong cảm giác tội lỗi mà thôi.
Sinh ra trong một gia đình khá giả, ông bà tổ tiên để lại không ít ruộng đất và tài sản, hồi nhỏ bố sống cuộc sống như những công tử. Sau đó chiến tranh, toàn bộ gia sản bị thiêu trụi, cả nhà phải sơ tán lên Hòa Bình. Vì kế sinh nhai, bố đã bỏ học, chưa đầy 14 tuổi đã phải làm đủ mọi việc nặng nhọc để kiếm tiền. Sau ngày giải phóng, bố đã giấu gia đình ghi tên vào danh sách tham gia xây dựng vùng cao và đi biệt suốt hơn 40 năm.
Mãi sau này lớn tôi mới biết gia thế của bố, tuy vậy ngay từ nhỏ tôi đã biết bố bị liệt vào thành phần địa chủ. Vào cái thời đó, dường như ngay từ khi sinh ra tôi đã thấp hơn người ta một bậc. Khi những đứa trẻ khác cố ý bắt nạt tôi, tôi không dám phản kháng lại bởi tôi sợ chúng sẽ chửi tôi là "đồ địa chủ". Ngày học tiểu học, mỗi một học kỳ bắt đầu đều phải khai rõ thành phần, đó là lúc tôi cảm thấy đau khổ nhất. Mỗi lần tim đập tay run điền vào hai chữ "địa chủ" là tôi lại có cảm giác như không muốn sống nữa. Bởi thế mà tôi đã giận bố suốt một thời gian dài, tôi giận vì bố đã khiến tôi phải chịu quá nhiều tủi nhục và xấu hổ ngay từ khi còn bé.
Nhớ lần bố về thăm gia đình có đem cho tôi chiếc quần sa tanh. Trên quần còn có một đường ren bằng chỉ vàng may rất cẩn thận. Khi tôi mặc nó đến lớp, bọn ở lớp đều nhìn tôi bằng ánh mắt đỏ ngầu. Bọn chúng vừa nhổ nước bọt vào tôi vừa chửi tôi là "đồ địa chủ".
Tôi đã khóc suốt dọc đường về nhà, tức mình tôi ném luôn chiếc quần xuống đất rồi dẫm cho nó thật nhàu nát. Bố bắt tôi nhặt lên, tôi kiên quyết không nhặt, bố giận quá định giơ tay đánh tôi. Tôi vừa khóc vừa la: "Ai bảo bố không là bần nông? Nếu có nhà bần nông nào nhận nuôi con thì con sẽ không làm con gái bố nữa". Cánh tay bố giơ lên rồi lại từ từ hạ xuống. Lúc đó tôi nhìn rõ nước mắt ẩn chứa bên trong khóe mắt của bố.
Trong trí nhớ của tôi, bố là người rất nghiêm khắc. Yêu cầu của bố với tôi cũng nghiêm khắc như vậy. Mọi lời nói, cách đi đứng, ăn uống đến tư thế cầm bát cũng phải làm theo yêu cầu của bố. Hồi nhỏ, bố thường nhốt tôi trong nhà bắt tôi đọc thuộc nhiều bài văn cổ. Nhưng người anh hơn tôi 1 tuổi lại được bố thả ra ngoài cho chơi. Bởi thế mà hình ảnh này đã đóng đinh trong đầu tôi rất lâu. Lúc đó tôi chỉ biết khóc và kêu khổ vì có một người bố địa chủ bắt tôi phải chịu nhiều quy tắc vớ vẩn này.
Rồi tôi cũng ngày một lớn khôn, thành phần địa chủ không còn ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi nữa. Khi đó tôi mới biết bố yêu tôi thế nào và bắt đầu yên tâm tận hưởng mọi thứ bố dành cho tôi. Còn nhớ một buổi tối mùa đông khi tôi còn đang học trường kỹ thuật, hôm đó gió lạnh về, nhiệt độ giảm đột ngột. Bố lo chăn của tôi mỏng đắp không đủ ấm nên đã đạp xe mười mấy cây số mang chăn dày cho tôi. Giữa đường tự nhiên trời mưa to, bố sợ chăn ướt nên đã cởi áo mưa ra để bọc cho chăn. Đến ký túc xá, hai môi bố run lẩy bẩy, thâm tím, nhất thời không nói được thành lời. Lúc đó tôi còn đang mải say sưa với cuốn tiểu thuyết nên nằm ườn trên giường không buồn hỏi han bố 1 câu, càng không có chuyện đưa bố về.
Tục ngữ có câu: "Tuổi trẻ nếu có phạm lỗi thì thượng đế cũng sẽ tha thứ". Những lỗi lầm mà tôi gây ra cho bố, nếu thật sự có thượng đế, tôi nghĩ chắc chắn ông sẽ tha thứ cho tôi. Ngày bố còn sống, tôi chưa mua tặng bố thứ gì bao giờ. Món quà duy nhất tôi tặng bố là đôi găng tay bằng lông cừu mà tôi dành được tại cuộc thi pháp luật hồi còn học ở trường. Khi tôi tặng bố, bố đã nheo mắt cười và luôn mồm khen: "Đúng là con gái có khác, giỏi lắm, đâu có như con trai, chẳng có cái gì cả".
Sau khi tôi tham gia công tác, bố ở suốt trong Nghệ An. Sau khi nghỉ hưu, bố tiếp tục được giữ lại ở đó làm việc. Khoảng thời gian đó, tôi lập gia đình, sinh con và chỉ chuyên tâm với tổ ấm của mình, hình ảnh của bố dần dần bị rơi vào lãng quên. Chỉ đến những ngày lễ khi nhận được quà của bố nhờ người gửi về tôi mới nhớ là bố vẫn ở trong đó.
Năm 97, nghỉ hưu sau 5 năm bố mới trở về quê nhà, sau khi về nhà bố không còn dậy được nữa bởi căn bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Thời gian bố nằm viện ngày nào tôi cũng đến, tâm hồn tôi một lần nữa bị nỗi buồn dày vò, tôi hối hận vì đã quan tâm quá ít đến bố.
Ngồi cạnh giường bệnh của bố, tôi hỏi: "Bố, con là đứa con bất hiếu, bố có trách con không?", bố trả lời: "Ngốc ạ, sao bố lại trách con? Từ nhỏ đến lớn, con là đứa bố thương yêu nhất. Anh con trách bố thiên vị, đúng vậy, bố thương yêu con nhiều hơn anh con". Bệnh là vậy nhưng bố chuyện trò với tôi nhiều lắm, mỗi lần đến thăm bố hai bố con đều thủ thỉ rất lâu.
Vào cái ngày cuối cùng của cuộc đời bố, dường như đầu óc bố không còn tỉnh táo nữa. Có lúc đến thăm bố, bố không còn cảm nhận được sự tồn tại của tôi. Trong lễ truy điệu của bố, anh trai đã kể cho tôi nghe một chuyện: 2 ngày trước khi bố ra đi, bố đã gọi anh đến bên giường và bảo: "Con luôn nói bố thiên vị em bởi thế nên em mới bướng bỉnh. Em con có chỗ nào không phải với con, con đừng trách nó mà hãy trách bố bởi bố đã làm hư nó. Sau này con nhất định phải chăm sóc cho em con, con là anh, em con có chuyện con nhất định phải lo cho nó". "Bố, người bố kính yêu của con, bố muốn con báo đáp thế nào với tình yêu bao la như biển của bố?".
Viết đến đây nước mắt tôi giàn giụa. Bố là một cuốn sách và con chính là độc giả của cuốn sách ấy. Con nghĩ con sẽ phải dùng cả cuộc đời này mới có thể cảm nhận hết vị chua cay mặn ngọt của nó, mới có thể cảm nhận được ý nghĩa thực sự của cuộc sống.
Theo GĐVN
Cám cảnh suốt ngày phải ngửa tay xin tiền chồng dẫn đến cãi vã, vợ trẻ nói một câu khiến chồng thay đổi hẳn thái độ Hôm đó, khi Thu bảo Thắng đưa thêm tiền đóng tiền học đầu năm cho 2 đứa nhỏ, anh ném xấp tiền vào mặt cô rồi mắng: "Lúc nào cũng tiền, tiền. Thằng này là cái máy in tiền đấy à?" Lấy nhau được 10 năm, có hai mặt con năm nay lên tiểu học hết cả, Thu và Thắng cũng tạm gọi...