Nước mắt mùa thu
Chỉ còn 2 ngày nữa thôi Anh ơi! Là em phải xa anh mãi..
Rồi một sáng tinh mơ, khi mọi người chưa thức giấc, tôi rón rén dắt chiếc xe đạp thật nhẹ nhàng. Rồi quyết định ra gặp anh, vừa đi tôi vừa nghĩ. Không biết anh có gặp mình không? ” Người liên lạc ” có báo cho anh biết rằng. Sáng này mình gặp anh không? Khi đến gần điểm hẹn tôi thấy anh đứng chờ, đường vẫn vắng tanh không một bóng người, trăng cuối thu đang tàn tạ. Tim tôi đau nhói trong vòng tay anh. Tiếng khóc ngẹn ngào nức nở của hai trái tim đang bị rạn vỡ, tiếng nức nở trong sầu tủi, tiếng nức nở cho tàn những giấc mơ, hay tiếng nức nở tại tình yêu ngang trái quá đắng.
Một con đường mòn lý tưởng đang ngập trong nước mắt, thay vào những nước mắt đang nóng hổi trên vai tôi và trên ngực anh, giọt mưa mùa thu chảy qua tán lá bàng đang dần vơi rụng xối xả xuống hai thân hình vẫn như chưa muốn thôi xa…. Như muốn để cho trời và đất chứng kiến, như muốn để cho những giọt mưa kia làm dịu đi những nỗi đau. Tiếng mưa mùa thu đã để tôi đủ cam đảm nhìn sâu vào mắt anh và nói ” Hãy tha thứ cho em…”
Pháo nổ ròn rã đâu phải tết
Đường dải hoa đào đâu thấy xuân!..
Tôi thật lộng lãy và kiêu sa trong bộ áo cưới hết thẩy một màu hồng, đám cưới được đi bộ bởi nhà chú rể với nhà tôi chỉ đi qua một con đường làng.
Bóng đèn đường như theo những giọt mưa mùa thu chảy dài ánh sáng lấp loáng, mọi người nhốn nháo theo sau cô dâu chú rể, Bỗng tôi nghe một giọng nói ai đó như vừa to vừa nhỏ… ” Ôi! Phương nó đi lấy chồng rồi kìa! “. Tôi nửa mếu nửa cười rồi giục chú rể đi nhanh hơn. Trong đôi mắt ngấn lệ, qua ánh đèn tôi thoáng thấy anh, đang nấp một vào gốc cây bên đường nhìn theo tôi, dường như ánh mắt của chúng tôi đã bắt gặp nhau . Má.u huyết trong người tôi như ngừng chảy, chân tôi muốn khụy xuống, mưa thu mỗi lúc một nặng hạt hơn, như xóa nhòa bóng anh, như ngắn hơn con đường làng, như muốn kéo lại thời gian…
Thời gian có ngừng trôi bao giờ
Thương tiếc nhiều sẽ làm nguồn thu vơi
Nhiều lúc muốn quên đi, để xóa mờ.
Tuần trăng mật trên một chiếc giường modec cũ, với chiếc chăn bông mà từ cái ruột cho đến cái vỏ đã được vá víu, chỉ duy nhất là có một đôi gối là còn mới nguyên , được gửi xuống nhà chú rể trước ngày cưới. Cám giác buồn phiền, cô đơn, trống vắng lúc nào cũng như đầy ắp trong tôi dưới một gian nhà cũ kỹ lúc nào cũng tối tăm, một ô cửa sổ cuối giường chỉ được mở khi nào người ấy vắng bóng. Than ôi! Chỉ toàn nước mắt, tôi lại khóc, khóc cho đến cạn mưa thu, khóc khi reo thấy cả tiết đông về. Có lẽ tôi khóc cho số phận đã cướp đi những gì mà mình không giữ nổi…
Những giọt mưa mùa thu được hòa quyện vào dòng nước mắt sẽ theo tôi đi suốt cả cuộc đời, nước mắt mùa thu đã khóc cho thân phận một cuộc tình, một kiếp người.
Phải chăng con người ta, khi mà không thể sống được với người mình yêu, thì cho dù cho năm bẩy lần kết hôn đi chăng nữa cũng chẳng có nghĩa lý gì đâu…
Rồi ước vọng tàn theo xác lá
Mang theo hương phấn đóa hoa ngời
Biết tình dang dở mà em vẫn
Ấp ủ trong tim bóng một người
Cuộc đời thật chớ trêu có phải ai cũng có đau khổ mà người ta có thể khóc ngay nên được.. Con người ta ước ao cái gì không thể đạt được và không làm gì được. Trước sự đau khổ của người khác. Phải chăng đó là định mệnh và ý trời hay không?
Kể từ khi dang dở mộng ngày xanh tôi dùng thể xác trao người khác, nhưng cả hồn tôi vẫn của anh. Biết nói năng gì là phận gái, khi mà cau trầu cha mẹ đã nhận của người ta..
Đành thôi không khóc đành sao được.
Video đang HOT
Theo Ngôi Sao
Có thai với người lạ vì vào nhầm phòng
Quấn vội cái chăn kín người, với tay bật điện, tôi bắt gặp một gương mặt lạ hoắc và một căn phòng cũng... lạ hoắc. Thì ra tôi đã đi nhầm phòng, và tôi đã trao cái quý giá nhất của đời con gái cho một người xa lạ.
Hai tháng trước, tôi đi du lịch Sapa với bạn trai của mình. Chúng tôi có thuê một phòng trong một nhà nghỉ cũng khá gần thị trấn. Đây là một chuyến đi có thể coi là tuần trăng mật sớm bởi cũng chỉ chưa đầy một năm nữa, chúng tôi sẽ kết hôn với nhau. Tôi đã quyết định dâng hiến tất cả cho bạn trai mình trong chuyến đi này, và đó cũng chính là nguyện vọng của anh.
Buổi chiều hôm đó, sau khi đi ăn uống cùng một số bạn bè của anh làm trên Sapa, anh đã ngà ngà say. Tôi đưa anh về phòng nghỉ, sau đó đi dạo chụp ảnh phong cảnh một chút. Chụp ảnh chính là một sở thích đặc biệt của tôi. Khi trở về phòng, cũng là lúc gần đến giờ ăn tối.
Thấy phòng không khóa ngoài và lại tắt điện tối om, tôi nghĩ anh đã dậy nên rón rén bước vào. Ai ngờ, anh vẫn nằm trên giường và người vẫn còn mùi bia rượu. Tôi khẽ kéo chăn nằm xuống bên cạnh thì bất ngờ, anh quàng tay ôm lấy tôi, đặt nên môi tôi một nụ hôn nồng nàn. Bàn tay anh lướt nhẹ trên cơ thể tôi. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến. Chúng tôi thật sự đã có một khoảnh khắc hạnh phúc đến tột đỉnh bởi đây là giây phút cả hai mong chờ đã lâu.
Tôi cảm thấy yêu anh hơn bao giờ hết, mới thỏ thẻ nói: "Sau này anh đừng bao giờ bỏ em nhé", và khi anh đáp lại "Làm sao em lại câu ngớ ngẩn thế", tôi mới thấy cách nói chuyện của anh khác lạ so với mọi ngày. Tôi ngẩng lên nhìn anh, thì bỗng nhiên... hình như đó không phải là bạn trai của mình. Quấn vội cái chăn, với tay bật điện, tôi bắt gặp một gương mặt lạ hoắc và một căn phòng cũng... lạ hoắc. Thì ra tôi đã đi nhầm phòng, và tôi đã trao cái quý giá nhất của đời con gái cho một người xa lạ.
Tôi bỗng òa lên khóc nức nở còn người đó thì không hiểu vì sao tôi lại vào phòng này mà không phải vợ mới cưới của anh ta?!?!? Sau một hồi trấn tĩnh, tôi mới biết mình đi nhầm phòng... đúng lúc vợ anh ta cũng ra ngoài. Tôi thực sự không biết phải làm sao. Anh ta đã hứa sẽ giải thích với bạn trai tôi về sự cố ngoài ý muốn này, nhưng tôi đã gạt phăng đi tất cả. Nếu bạn trai tôi biết, nếu vợ người lạ mặt này cũng biết, thì mối quan hệ của chúng tôi sẽ đều bị đổ vỡ. Vì vậy, tôi đã cầu xin anh ta không nói ra và coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Sau đó, tôi đã trở về phòng và thậm chí không biết tên tuổ.i quê quán anh ta ở đâu. Lúc đó, tôi chỉ mong sao cả cuộc đời này, mình sẽ không gặp anh ta thêm lần nào nữa.
Khi về đúng phòng của mình, bạn trai tôi vẫn đang ngủ. Tôi nhìn thấy anh mà ứa nước mắt. Sao tôi lại có thể bất cẩn đến mức đi nhầm phòng, nằm với một người đàn ông lạ mặt mà lại không hề hay biết? Tôi thật sự thấy hối hận và có lỗi, đã tự hứa với bản thân cả đời này sẽ bù đắp lại cho anh tất cả những lỗi lầm ngày hôm nay.
Và trong chuyến đi đó, chúng tôi lại không có chuyện gì xảy ra. Tôi lấy lí do chưa sẵn sàng, muốn dành trọn vẹn cho đêm tân hôn để từ chối anh. Vì yêu tôi, anh cũng không đòi hỏi gì thêm và chúng tôi vẫn có một chuyến du lịch vui vẻ.
Mọi chuyện chỉ rắc rối vào một vài ngày gần đây, tôi thấy mình bị trễ kinh mất gần 2 tuần. Cứ chủ quan nghĩ là do sinh hoạt thất thường nên tôi cũng không nghĩ gì. Song dần dần, tôi bỗng nhận thấy mình có một vài triệu chứng lạ như chóng mặt, hoa mắt, mệt mỏi, chán ăn, thậm chí còn... buồn nôn. Tìm hiểu trên mạng, tôi biết đó là dấu hiệu của việc mang thai. Tôi mới đi mua que thử, và thật bất ngờ, kết quả là tôi đã có thai. Tôi mới chỉ duy nhất một lần là.m chuyệ.n đ.ó. Cái thai đó - chắc chắn là của người lạ mặt trong chuyến du lịch Sapa 2 tháng trước.
Đến giờ, tôi vẫn không biết anh ta là ai, không nhớ rõ được cả khuôn mặt anh ta, vậy mà tôi đang mang trong bụng mình cốt nhục của người đó. Bây giờ, tôi không biết phải làm sao. Đứ.a tr.ẻ này không hề có tội, tôi không muốn bỏ nó đi. Nhưng nếu giữ nó lại, tôi sẽ phải đối mặt với chuyện sẽ mất đi người yêu, mất đi tình yêu và mất đi cả một tương lai mà tôi hằng mơ ước, vun đắp bao lâu nay.
Càng nghĩ, tôi càng hận ghét chính bản thân mình. Tại sao số phận lại trớ trêu đến thế này? Tôi có nên nói tất cả với bạn trai mình hay không? Làm thế nào để tôi có đủ dũng khí đối mặt với tất cả những gì đang diễn ra. Xin hãy giúp tôi với!
Theo suckhoe365
Chuyện người thứ ba Hà Nam trời bắt đầu se lạnh, từng cơn gió thoảng qua làm em nhớ anh, cái cảm giác đau đau nhói nhói lại ùa về. Kỉ niệm là gì nhỉ? Là quá khứ phải không anh? Mà quá khứ là cái đã qua mà sao em vẫn muốn ngoái đầu nhìn lại, mà sao em vẫn có cảm giác đau khi nghĩ...