Nước mắt đứa trẻ có tuổi thơ đi cướp giật
Bố mất sớm, mẹ có người đàn ông khác và sống bằng nghề bán nước chè dưới gầm cầu nên không có thời gian chăm sóc, Hùng trở thành đứa trẻ lông bông không biết chữ, chuyên đi cướp giật.
Một ngày mưa phủ đầy khuôn viên trường giáo dưỡng số I Ninh Bình, những đứa trẻ lớn nhỏ kéo về sau buổi lao động. Chúng xếp thành nhiều hàng, chia từng tốp và để cho một số “đàn anh” kiểm tra trước khi vào khu nội trú. Trong tốp thiếu niên mặc đồng phục quần xanh lá cây, một cậu thiếu niên cao nổi trội hơn nhóm bạn, đó là Hùng (17 tuổi, trú ở phường Phúc Tân, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội). Hùng bị đưa vào trường giáo dưỡng vì tội cướp giật tài sản.
Hùng rụt rè trong cuộc tiếp xúc với phóng viên. Cậu thiếu niên có đôi mắt to, ướt át khiến người đối diện không nghĩ cậu từng là nỗi hoang mang cho nhiều người chạy xe trên cầu Long Biên, Hà Nội. Hùng không nhớ hết những vụ giật đồ từ bọc quần áo, đến điện thoại, túi xách và tiền. Câu chuyện của học viên nam này ngắt quãng, nhát gừng.
Hùng rơm rớm nước mắt bảo nhớ mẹ nhiều dù tuổi thơ bị bỏ rơi, không được quan tâm như những đứa trẻ khác cùng trang lứa. Bị đưa vào trường gần 4 tháng trước nhưng Hùng vẫn chưa nguôi nhớ cuộc sống tự do bên ngoài, nhớ mẹ, anh trai và chị gái.
Bố mất từ lúc còn nhỏ, ba chị em Hùng sống lay lắt nhờ công việc bán nước chè chén của mẹ ở chân cầu Long Biên. Cả nhà sống ở túp lều dựng tạm dưới bãi sông Hồng. Hùng chưa một lần được về quê nhưng cậu nghe mẹ bảo, quê cậu ở Thái Bình. Do hoàn cảnh khó khăn, cả nhà lên Hà Nội kiếm sống. Sau này, hai anh chị lớn của Hùng tự lo được cho bản thân họ, chỉ có một mình cậu mẹ vẫn phải nuôi.
Hàng ngày mẹ đi chợ, Hùng tha thẩn với đám bạn sống tạm ở dưới bãi. Đến tuổi đi học, cậu không được đến trường. Mẹ cậu lam lũ lo cái ăn còn khó nên con có học hành hay không bà không quan tâm đến. Khi Hùng 6-7 tuổi, một người đàn ông quê Nam Định về sống chung với mẹ. Từ ngày có “chồng mới”, Hùng lại càng bị mẹ bỏ bê. Hùng thường lang thang với nhóm bạn cũng không được học hành. Hùng đi từ lúc mẹ và dượng rời khỏi nhà đến khi tối mịt.
Khi nào đói bụng, cậu tạt qua chỗ mẹ bán hàng xin cái bánh mì, bát bún riêu ăn rồi lại chạy đi chơi với nhóm bạn. Chị gái và anh trai Tuấn cũng phải làm lụng để kiếm sống nên phó thác đứa em hoàn toàn cho mẹ và dượng. Thỉnh thoảng, dượng uống rượu say, Hùng lại nhận những trận đòn roi vì đi chơi tối ngày. Bị đánh nhiều, Hùng rạn đòn không còn sợ những cái vụt, bạt tai sa sẩm của “ông bố hờ”.
Những thiếu niên phạm tội bị đưa vào trường giáo dưỡng, nhiều em không biết chữ, phải học lại từ lớp 1.
Trong số nhóm trẻ, Hùng chơi thân với một đứa bạn sống gần xóm bãi. Cậu này có gia đình và được đi học tử tế. Hai đứa kết bạn với nhau và cậu ta thường xuyên bỏ học để lang thang. Lúc có tiền hai đứa vào quán net chơi game từ sáng đến trưa.
Video đang HOT
Năm 15 tuổi, cậu bạn cũng bỏ học nên hai đứa thường xuyên đi với nhau hơn. Đang tuổi lớn, cả hai có những chi tiêu và cả chuyện yêu đương. Hùng và cậu bạn đã có bạn gái. Tiền thỉnh thoảng mẹ, chị và anh cho không đủ tiêu, cả hai đã nghĩ đến việc lấy trộm đồ, rồi giật đồ của những phụ nữ chạy xe trên cầu Long Biên.
Cả hai đợi trên cầu và chờ người đi qua sơ hở rồi ra tay giật túi xách, điện thoại. Có lần chúng cắt cả dây chun buộc hàng của một người đi máy rồi bê thùng hàng, leo qua thành cầu, trốn biệt tăm dưới xóm bãi. Khi nạn nhân phát hiện ra, chúng đã cao chạy xa bay. Có đợt chúng giật được 7 triệu đồng trong chiếc túi xách của một phụ nữ và nhảy xuống sông, bỏ trốn trong sự hô hoán của nạn nhân.
Không chỉ thực hiện các vụ cướp giật ở trên cầu Long Biên, Hùng và bạn còn mò xuống bến xe buýt ngay dốc hàng Than để ra tay. Thấy cô sinh viên nào cầm điện thoại, Hùng giật phắt rồi chuyển cho cậu bạn và lẩn trong đám đông, hoặc bỏ chạy sang bên kia đường vào chợ hoa quả Long Biên. Để nạn nhân không kịp hô hoán và tránh bị truy đuổi, Hùng mang theo cả dao nhọn để “phòng thân”.
Khi hành vi bại lộ, Hùng và bạn đều bị đưa vào trường giáo dưỡng. Những ngày đầu, việc phải thích nghi với các quy định cùng sự chỉ bảo của thày cô giáo với một đứa trẻ sống không quy củ, Hùng không khỏi bỡ ngỡ. “Những ngày đầu ở đây, em nhớ nhà lắm, em nhớ mẹ và anh trai”, cậu thiếu niên mắt đỏ hoe nói. Hôm mùng 5/1, chị gái cưới cũng là ngày Hùng bị các chú công an phường Phúc Tân tới đọc quyết định của Tòa án nhân dân quận Hoàn Kiếm đưa đi trường giáo dưỡng vì tội cướp giật tài sản. Hùng không kịp đưa chị về nhà chồng.
Tuy nhiên khi kể về quãng thời gian “làm vương làm tướng” ở ngoài xã hội, trong mắt Hùng không khỏi có chút tự hào. Mỗi lần cướp được tài sản, cậu ta lại cùng đứa bạn rủ bạn gái đi ăn uống, chơi bời. Thỉnh thoảng, hai đứa đưa người yêu xuống bar ở sông Hồng uống rượu. Hùng khoe: “Có lúc em còn cắn thử thuốc lắc, thấy phê lắm”.
Trong lúc nói chuyện, Hùng khoe khi vào trường, cậu đã được đi học. Hồi ở nhà, thỉnh thoảng cậu cũng tới lớp học ban đêm của các anh chị sinh viên tình nguyện dạy nhưng rồi lại bỏ. Khi đưa vào trường, đến mặt chữ, cậu cũng không nhớ. Các cô giáo đã xếp Hùng vào lớp 1, học đọc, học viết từ đầu. Giống như nhiều học viên khác, Hùng phải lao động để hiểu rõ hơn về thành quả của công sức bỏ ra, để sau này có nhận thức đúng đắn về cuộc sống của một con người khi làm việc kiếm tiền.
Thời gian đầu, cậu được phân công vào đội trồng rau. “Sau này em sẽ được học thêm nghề”, Hùng cho biết. Cậu mong muốn được học nghề sửa chữa xe máy để sau khi ra trường có thể nuôi được bản thân. Trong lúc vội vàng để ăn trưa, Hùng chia sẻ: “Em sẽ cải tạo thật tốt, tránh không vi phạm các nội quy ở trường để được giảm bớt thời gian và để sớm về với mẹ, anh trai làm lại cuộc đời”.
* Tên nhân vật đã thay đổi
Theo VNExpress
Góc khuất tuổi teen: Kỳ 1: Nữ sinh kể chuyện "đi bay"
Nhìn đôi mắt ngây thơ của những đứa trẻ, tôi không nghĩ rằng đó là thủ phạm gây ra những vụ trộm và cướp táo tợn đến như vậy. Hỏi lý do thì chúng trả lời chỉ vì thích "đi bay", nghiện các trò chơi trên mạng và thích cùng bạn bè tìm kiếm cuộc sống... tự do bằng cách đi bụi.
Nghe câu chuyện của chúng, tôi không khỏi giật mình nghĩ về sự ăn chơi của một bộ phận tuổi teen bây giờ.
Ngày càng có nhiều học sinh nữ đến vũ trường.
Khi gặp tôi, thượng tá Phạm Văn Giới - Phó Hiệu trưởng Trường Giáo dưỡng số 3 (Hòa Phú, Hòa Vang, TP Đà Nẵng) nửa đùa nửa thật: "Những học sinh (HS) ở đây thì em nào cũng đặc biệt cả".
Quả vậy, nơi đây tập trung nhiều đứa trẻ ở các tỉnh, thành phố bị buộc về đây học tập vì có hành vi vi phạm pháp luật nhiều kiểu khác nhau từ trộm, cướp và đánh nhau. Chỉ có ở ngôi trường này, chiêu thức ăn chơi, nguyên nhân dẫn các em vào con đường sa đọa và cả những câu chuyện trong việc nuôi dạy con của các bậc phụ huynh, được kể lại rất thật, thật đến đau lòng.
Tôi gặp em Nguyễn Thị H. (ở Hải Châu, Đà Nẵng) và Nguyễn Thị Hồng N. (Vĩnh Linh, Quảng Trị), hai trong tổng số 10 HS nữ đang học tại trường. H. năm nay 17 tuổi, còn N. chỉ mới 15. Nhìn dáng người nhỏ nhắn, nụ cười trong veo, ít ai có thể ngờ rằng hai cô bé này từng gây ra nhiều vụ trấn cướp táo tợn.
"Anh muốn hỏi chuyện về quá khứ của em hả?" - H. hỏi như vậy khi thấy tôi ngần ngừ chưa bắt đầu câu chuyện. Mẹ bỏ nhà đi từ nhỏ, sống với ba và bà nội, vì vậy H. được gia đình dành cho nhiều yêu thương và kỳ vọng. Những năm học cấp 1 lên đến lớp 7, H. đều là HS giỏi của trường, điều này làm cho gia đình càng tin em sẽ có một tương lai tươi sáng nên càng nuông chiều em hết mực.
Nhưng rồi: "Vào năm lớp 8, được một tụi bạn rủ đi sàn (vũ trường - P.V), em thấy rất vui, cảm giác lâng lâng" - H. ngây ngô kể về cái lần đầu tiên đặt chân đến vũ trường. Cái thế giới sôi động, nhộn nhịp với âm thanh ồn ào và khói thuốc như hút hồn cô bé tuổi teen. Từ sau lần ấy, H. bắt đầu đến vũ trường thường xuyên hơn, ban đầu là chỉ với ý định ngồi nhìn các anh chị ăn chơi, nhưng dần dần H. bị cuốn vào các màn nhảy nhót, uống rượu mạnh và cả "cắn" thuốc. "Mỗi tuần em đến vũ trường 4-5 lần và tuần nào cũng đi. Bọn em "đi bay" ở nhiều vũ trường khác nhau, nhưng nhiều nhất là vũ trường F., nơi tập trung nhiều đứa như em nên chơi vui lắm, còn các vũ trường khác dành cho người lớn tuổi hơn nên bọn em ít đến.
21 giờ, cả nhóm bắt đầu đi uống cà-phê, sau đó kéo đến vũ trường, kêu một chai rượu ngoại và "cắn" thuốc, nếu đứa nào khỏe thì "cắn" hết một viên, lúc trước e chỉ "cắn" nửa viên thôi nhưng sau này quen "đô" nên dùng luôn một viên. "Cắn" thuốc xong thì chơi sung lắm, bọn em nhảy đến 1 giờ sáng mới về nhưng nếu còn thuốc thì đến một địa điểm khác để tiếp tục bay" - H. kể hành trình cho một đêm đi bay của cả nhóm.
Lên mạng, tìm hiểu thông tin về vũ trường mà H. kể thì thấy dân chơi quảng cáo như sau: "Ở Đà Nẵng thì vũ trường này dành cho 9x, giá bình dân hơn các vũ trường khác, chia làm 2 khu, tầng 1 dành cho dân xì-tin, tầng 2 là khách VIP: Heineken giá 80k, Hennessy giá 1,2 triệu đồng, mở cửa đến 2 giờ 30 sáng".
N. và H. tại Trường Giáo dưỡng số 3.
Giá bình dân nhưng toàn tiền triệu trở lên thì thử hỏi dân chơi xì-tin lấy tiền ở đâu thanh toán? Và, tất nhiên để tiếp tục ăn chơi, tuổi teen làm mọi cách để có tiền. Còn nhớ vào tháng 9-2010, sau khi cùng nhóm bạn đến vũ trường F. nhảy nhót, khi tính tiền hết 900 nghìn đồng nhưng cả bọn chỉ có 300 nghìn nên Lê Văn Tân cùng Nguyễn Thường (cùng trú xã Điện Dương, Điện Bàn, Quảng Nam) rủ nhau đi cướp để có tiền trả nợ. Khi đến khu vực vắng thuộc đường Trường Sa thì phát hiện một cặp tình nhân, chúng nhảy vào dùng dao bấm cướp tài sản.
Giống như Tân và Thường, H. cũng đi trấn cướp để có tiền cho những chuyến "bay đêm". Không đủ sức để trấn cướp của những cặp tình nhân, H. cùng một bạn nữ chuyên trấn cướp của những HS khác. Khi thấy HS nào đi xe đạp điện thì cả hai chặn lại, dựng cảnh "Sao mày dám đánh em tao", dọa cho nạn nhân sợ rồi dẫn đến nơi vắng cướp xe mang đi bán. H. thực hiện nhiều lần như vậy cho đến khi bị phát hiện.
"Em nghiện cảm giác "cắn" thuốc và nhảy nên không được đi vũ trường thì bứt rứt không chịu được. Nhưng mỗi lần "đi bay" như thế thì tốn lắm, tiền triệu trở lên. Ban đầu mấy đứa con nhà giàu chi tiền, nhưng sau muốn lên sàn em phải tự kiếm tiền vì thế nên..." - H. bỏ lửng câu nói khi kể đến nguyên nhân khiến em phải vào học trong trường giáo dưỡng.
Câu chuyện của H. là vậy, còn N. thì khác. "Em không biết vũ trường cũng không biết "cắn" thuốc là gì, em chỉ thích chơi game thôi, lúc đó một ngày không chơi game là chân tay ngứa ngáy, rất khó chịu" - N. bắt đầu kể cho tôi nghe câu chuyện của mình như vậy.
Là con út trong nhà nên hẳn nhiên N. được sự ưu ái hơn các anh chị và cũng từng là đứa con ngoan, nhưng từ khi dịch vụ Internet xuất hiện ở vùng quê của N. thì mọi chuyện thay đổi. Bỏ học và bỏ qua lời khuyên của cha, N. suốt ngày có mặt ở tiệm net để chơi game audition và võ lâm. H. bảo: "Ba nói nhiều lắm, còn nối mạng về nhà nhưng em vẫn đi ra ngoài chơi, có khi ngủ tại tiệm luôn. Ba khuyên hoài mà em vẫn không nghe nên cũng không nói nữa".
Gia đình bỏ mặc, N. càng tự do vùi đầu vào các trò chơi trên mạng. Nếu như trong thế giới ảo N. đã đạt đến cấp vũ sư thì ngoài đời thật, N. càng sa sút, bỏ bê học hành. "Lúc ấy em không nghĩ được gì chỉ muốn có nhiều tiền để nạp card cho nhân vật của mình, mà mỗi lần nạp card tốn nhiều tiền lắm, phải 2-3 trăm nghìn đồng trở lên. Không biết tính sao, em cùng mấy chị lớn hơn đi trấn cướp của những bạn khác".
Thực hiện nhiều vụ đình đám như vậy nên nhóm của N. trở thành đàn chị ở trong trường, HS nào cũng phải sợ, không dám tố giác. Thế nhưng, những phi vụ của nhóm N. không phải lúc nào cũng như ý. N. kể: "Có lần, nhóm của em chặn đường một tốp nữ sinh khác xin tiền nhưng nhóm đó cũng không vừa, cự lại bọn em thế là xông vào đánh nhau, đến khi có đứa bị thương phải đi bệnh viện thì mới dừng lại. Chuyện chúng em đánh nhau như thế diễn ra thường xuyên, có lúc chẳng cần lý do chi hết, thấy ghét là đánh thôi".
Câu chuyện của H. và N. chỉ lột tả một phần thế giới ăn chơi của một bộ phận tuổi teen bây giờ, có những chuyện khác mà khi nghe kể tôi không khỏi giật mình.
(còn nữa)
Theo ANTD
Chuyện một cậu bé nghiện ở trại giáo dưỡng (kỳ 2) Biêt ông ba vưa ban đât co tiên, Thư lập mưu lây trôm, bo xuông Ha Nôi và nhanh chóng thành thạo thao nhưng nơi buôn ban ma tuy ơ Thu đô. Ky 2: Kẻ trộm "nhí" Một lần, tình cờ biết ông bà vừa bán mảnh vườn ven đường được gần 1 tỷ đồng, Thư nghĩ ngay tới việc kiếm tiền lộ...