Nước mắt của cô sinh viên trót trao thân cho gã trai không biết tên
Ngày hôm đó đến bệnh viện em đã rơi nước mắt vì sợ hãi. Khi vào làm thủ tục phá thai em không nói nên lời vì nghẹn ngào.
Còn chị y tá nhẹ nhàng &’Em cứ bình tĩnh trả lời không sao cả’. Sau muôn vàn câu hỏi về bản thân, gia đình, và đến khi bác sĩ hỏi &’bố đứa bé tên gì?’ em đã ôm mặt khóc nức nở.
Vì nói thật, em chẳng rõ anh tên là gì nữa?
Khi bình tĩnh em nói &’Em không biết tên anh ấy là gì. Anh ấy nhiều tên lắm’.
Khuyên em giữ lại thai không được, bác sĩ đã mắng em, em lại khóc và em nghĩ em xứng đáng bị mắng như vậy.
Em đã ngốc nghếch trao đời con gái cho một kẻ không ra gì, một kẻ gian dối như anh đó, anh ạ!
Trải qua những giây phút đau đớn nhất em mới hiểu giá trị hai chữ &’tình yêu’ và sự &’giữ gìn’.
Khi yêu đâu thể dễ dàng cho – nhận như thế được. Khi yêu nào ai đã biết rõ về nửa kia hay chưa mà dám &’sống thử’?
Mà một khi đã sống cùng nhau là &’thật’ rồi, chứ đâu gọi là &’thử’ nữa phải không anh?
Thế mà đã từng có một cô gái ngốc nghếch cả tin như em đó…
Giờ nhận ra thì đã quá muộn màng rồi?
Video đang HOT
Em mới chỉ là một cô sinh viên 19 tuổi, mang trong mình bao ước mơ hoài bão về tuổi trẻ.
Mới ra Hà Nội học chưa đến một kỳ, em đã trót yêu một người con trai, mà em không biết tên anh là gì.
Cũng bởi anh nói, em thích gọi tên anh là gì cũng được? Và em đã đặt cho anh biệt danh là Gấu béo.
Gấu béo cũng phù hợp với con người như anh, mập mạp, ấm áp.
Ở gần khu trọ nên ngày nào mình cũng gặp mặt nhau. Anh chỉ sống một mình còn em sống cùng bạn ở quê.
Chưa một lần anh sang phòng em chơi, nhưng anh lại thường rủ em sang nấu cơm cùng.
Mới đầu em còn ngại, nhưng rồi em cũng dần quen với điều đó và chuyển về &’góp gạo thổi cơm chung’ với anh…
Nói thật, em đã từng yêu ai đâu. Em chưa có nụ hôn đầu đời cho tới khi gặp anh.
Từ những cái ôm hôn vụng dại, tới những cái cầm tay da diết.
Và… em đã trót lỡ cho anh cái &’lần đầu tiên’ ấy. Nhưng kể từ hôm có được em, anh chuyển đi nơi khác. Anh không nói với em một lời nào.
Khi em tìm đến tận trường anh học, tìm tận lớp mà anh kể, người ta bảo chẳng có chàng sinh viên nào như em kể cả.
Em đã khóc rất nhiều vì tuyệt vọng. Cũng bởi rằng, em đã bị một kẻ như anh &’lừa đẹp’, lừa cay đắng.
Rồi em thấy &’cấn cá’ trong người và em biết mình có thai. Nhưng em biết làm sao đây, khi em đang là một cô sinh viên xa quê, gia đình nghèo khó.
Em làm sao đủ nghị lực để làm bà mẹ trẻ đơn thân hả anh? Sao em lại ngốc nghếch thế, sao em lại nông nổi &’thử’ khi chưa biết gì về nó?
Khi bác sĩ gọi tên &’Xong rồi, giờ nằm nghỉ cho lại sức. Mà có người nhà nào đi cùng không?’, em lắc đầu trong tuyệt vọng.
Có một chị nằm gần đó, cầm cốc sữa nóng bảo &’Uống đi cho lại sức em ơi!’.
Em run run cầm cốc sữa, một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên má, lòng tự hứa sẽ không bao giờ đi lại vết xe đổ ngày hôm nay nữa’.
Theo PNO
Ở cữ nhà chồng, từ sau xin chừa!
3 tháng ở cữ nhà chồng tôi có cảm giác như thời gian kéo dài cả 3 năm, thực sự kinh khủng.
Dù Chít giờ đã gần một tuổi, tôi cũng không còn ở cùng bố mẹ chồng nữa nhưng thỉnh thoảng trong giấc mơ, tôi vẫn mơ về những ngày ở cữ, tôi khóc, tôi sợ hãi và choàng tỉnh khi nước mắt vẫn đọng trên má... Tôi thực sự rất sợ những ngày đó.
Tôi lấy chồng hơn 5 tuổi, anh lại là sếp của tôi nên ai cũng bảo tôi may mắn. Nói thật mọi người nhìn bên ngoài thế chứ chính gia đình tôi không muốn cho tôi lấy anh bởi gia đình tôi là công nhân viên chức, bố mẹ đều làm giáo viên còn bố mẹ anh chỉ là nông dân. Không chỉ có thể, nhà tôi ở thành phố còn quê anh ở tận vùng núi xa lắc lơ. Đó chính là 2 lý do chính bố mẹ quyết tâm ngăn cảm tình yêu của chúng tôi.
Ban đầu anh tán tỉnh tôi, tôi cũng không ưng lắm bởi khi đó tôi đã có người yêu rồi. Thế nhưng người yêu tôi lại đang đi du học, còn anh thì ngày ngày gặp gỡ. Anh hiền lành, chất phác nên đã chinh phục được tôi và 2 năm sau ngày yêu, tôi chính thức làm vợ anh. Trong 2 năm đó, tôi cũng chỉ được về quê anh, gặp bố mẹ anh một lần bởi quê anh tận vùng núi xa xôi, mà hai chúng tôi đều bận công việc. Vì vậy tôi không thể hiểu hết được họ. Nhưng tôi nghĩ, tôi lấy chồng chứ có phải lấy bố mẹ chồng đâu, và trước sau gì chúng tôi cũng mua nhà Hà Nội, đâu có ở cùng bố mẹ chồng mà lo.
Thế rồi sau đám cưới được vài tháng, tôi &'dính' bầu. Chúng tôi còn chưa kịp đi hưởng tuần trăng mật, chưa kịp tiêm phòng trước khi mang thai. Nhưng còn cái là của trời cho nên tôi quyết định giữ con. Những ngày mang bầu, bố mẹ chồng tôi quan tâm lắm. Hầu như có cái gì ngon cũng gửi xe ô tô xuống Hà Nội cho chúng tôi. Thấy các cụ nghĩ cho con cái thế, tôi cũng yên lòng. Rồi đến những ngày sắp sinh, khi thông báo tôi sẽ sinh ở Hà Nội, bố mẹ chồng nằng nặc không cho và còn bắt xe xuống Hà Nội để khuyên giải tôi. Mẹ chồng tôi nói chồng tôi là con trưởng trong gia đình nên tôi phải sinh cháu đích tôi tại nhà chồng. Mà nếu tôi sinh ở Hà Nội thì bà cũng không xuống chăm được vì bà còn bận việc nhà. Mẹ tôi khi đó vẫn còn đi làm nên tôi cũng không nhờ được bà.
Những ngày ở cữ nhà chồng tôi thấy thật kinh khủng. (ảnh minh họa)
Nghe xong lời các cụ khuyên bảo, tôi đành sách đồ về vùng núi để sinh con. Về đây rồi tôi mới biết dù nhà chồng ở thị trấn nhưng vùng quê này còn khá cổ hủ. Tôi chỉ mong với tấm chân tình của bố mẹ, mẹ con tôi sẽ có những ngày bình yên. Thế nhưng tôi đã sai lầm. Đến bây giờ tôi vẫn hối hận vì sao lại quyết định về quê chồng ở cữ, vì sao không bảo vệ ý kiến của mình ở lại Hà Nội, vì sao không xin về nhà mẹ đẻ...?
Ngày đi đẻ ở nhà chồng, tôi thực sự bị sốc khi chỉ có một mình mẹ chồng đưa tôi đi. Tôi đau đẻ 3 ngày ở bệnh viện huyện nhưng người thân trong gia đình chồng cũng chẳng đến chăm sóc. Chồng tôi khi đó lại đang đi công tác tận Sài Gòn không thể về ngay được. Những ngày tôi nằm viện chờ sinh, chỉ có mẹ chồng nhưng bà cũng không ở bên tôi thường xuyên mà chỉ đến bữa ăn hay buổi tối bà mới có mặt. Hỏi ra tôi mới được biết, việc sinh nở ở đây là chuyện bình thường. Người dân tộc còn tự sinh ở nhà chứ đâu cần đến bệnh viện như tôi. Ồ hóa ra là vậy, chẳng trách không ai quan tâm đến sự sống còn của tôi.
Khi tôi đau đẻ quá mà con vẫn không chịu chào đời, tôi đưa tiền cho mẹ chồng bảo đưa phong bì cho bác sĩ để được quan tâm hơn thì bà nói: "Không cần phải thế, nhà mình đâu thừa tiền." Rồi bà cầm phong bì bỏ vào túi bà. Dù đang đau đẻ nhưng tôi thực sự bực mình lắm.
Rồi cuối cùng con gái tôi cũng chào đời an toàn. Mẹ chồng chỉ cho tôi ở viện một ngày vì nói ở đây tốn kém trong khi bà đâu có bỏ tiền ra. Những ngày ở cữ mới thật kinh khủng. Mẹ chồng bắt tôi kiêng đủ mọi thứ từ nước, gió, ăn uống nhưng giữa tháng 6 nóng nực, phòng không có điều hòa hỏi mẹ con tôi chịu sao nổi. Bà chỉ cho tôi ăn canh rau và thịt kho. Nhiều khi tôi thèm ăn chút hoa quả, đưa tiền nhờ mẹ chồng mua mà tôi còn bị mắng rằng không biết nghĩ cho con.
Bà bắt tôi kiêng khem là thế nhưng suốt 3tháng ở cữ, mẹ chồng chẳng giúp đỡ tôi được cái gì từ việc thay tã, bế con lúc buổi đêm hay khi tôi ăn uống. Mẹ chồng tôi nói là phụ nữ thì phải vất vả thế, bà nuôi 5 con đều một tay chăm sóc thế nên bây giờ tôi phải tự chăm con tôi. Những ngày sau sinh, vết rạch chưa khỏi hẳn, đau mỏi lưng, mất ngủ... tôi cần lắm một sự giúp đỡ của mẹ chồng mà chẳng được. Khi đó tôi chỉ biết khóc một mình.
Qua tháng, tôi còn phải tự giặt đồ đạc cho mình và con. Đã thế mẹ chồng còn không cho tôi dùng bỉm vì sợ làm mông cháu bà bị hăm. Thay vào đó bà bắt tôi đóng tã vải cho con. Trẻ sơ sinh thì đái, ị liên tục nên tôi quay cuồng với đống đồ bẩn. Tôi có nhờ mẹ chồng mua bỉm nhưng bà kiên quyết không mua và lần nào cũng giữ khư khư tiền của tôi.
Ban đêm trông con vất vả nhưng ban ngày mà tôi ngủ nhiều, không dậy nấu nướng hoặc dậy muộn một chút là bố chồng đã khác ý rồi nói ngày xưa thế này, ngày xưa thế kia... Mẹ chồng cũng thêm vào vài câu để làm bẽ mặt tôi. Thực sự 3 tháng ở nhà chồng, không có chồng bên cạnh tôi thực sự cảm thấy bất lực, uất ức vô cùng. Đã thế khi con được ngoài tháng, tôi xin về nhà ngoại mà bố mẹ chồng tôi còn không cho. Họ có chăm được tôi gì đâu mà giữ tôi làm gì cơ chứ...
Hết 3 tháng, tôi quyết tâm trở về Hà Nội. Lấy lý do phải đi làm trở lại và về nấu cơm nước cho chồng, ông bà mới đồng ý. Thoát khỏi nhà chồng, tôi thấy cuộc đời mình như sang một trang khác. Nhưng những ký ức về những ngày đó vẫn còn trong tôi mãi. Tôi thực sự sợ ở cữ nhà chồng, nếu đẻ lần nữa, tôi xin chừa không về đó nữa đâu.
Theo VNE
Bạn gái cặp với ông già vì sợ tôi không lo được tương lai Em yêu một người đáng tuổi cha rồi đưa người đó về phòng trọ của em ân ái. Tôi hỏi lý do thì em nói "Sau này anh ra trường chỉ là kiến trúc sư quèn, liệu có lo cuộc sống cho tôi không". Ảnh minh họa Nói ra điều này tôi mong em đọc được và đừng đối xử với ai giống...