Nước mắt ấy giờ chỉ là của ngày hôm qua
Cũng nên để mọi thứ trở lại thôi anh nhỉ? Khi em quyết định đi đến một tình cảm mới thì chắc chắn lúc đấy em đã biết cách gạt mọi kỉ niệm của mối tình đầu qua một bên.
Em đã từng nghĩ chúng ta là một cặp hoàn hảo. Vì cả hai đã cùng trải qua một thời gian khá dài bên cạnh nhau, đã thực sự biết lo và hiểu cho nhau mọi chuyện.
Anh đã từng hứa sẽ mãi mãi ở bên cạnh em trong cuộc đời này và em đã tin. Niềm tin ấy khiến em không mảy may lo nghĩ về những ngày tiếp theo, em đã bỏ đi những suy nghĩ ban đầu “trong tình yêu không ai đảm bảo sẽ ở bên cạnh nhau được mãi mãi”.
Em đã tin những gì anh nói, đã nghe đủ những lời thề thốt của anh, vì tin anh nên đã khiến em khóc rất nhiều.
Mọi việc diễn ra chớp nhoáng, sự tin tưởng được hình thành sau thời gian dài tưởng như sẽ đi không bao giờ tan, thì bây giờ hai từ “chia tay” lại vùi lấp tất cả. Mọi kỉ niệm, mọi kí ức mà chúng ta cùng có… giờ đây chẳng còn lại gì. Em không dám tin đấy là sự thật, em chỉ biết khóc và khóc.
Những điều ấy như sét đánh bên tai. Liệu ai có thể tin được một người mình đã yêu thương bao lâu lại nói chia tay nó đơn giản đến vậy? Chia tay, chia tay ư? Chia tay nhau xong cả hai sẽ chỉ còn là thứ dư thừa của cuộc đời nhau thôi phải không anh?
Xin em đừng khóc? Sao đây, đừng khóc ư? Vì sao em lại không khóc cho được. Sao câu nói của anh nó đơn giản đến vậy? Em đã cố gắng nghĩ và hỏi anh lý do vì sao hai đứa chia tay. “Không hợp” anh thấy không còn phù hợp với em nữa? Vậy là anh đã có người khác.
Video đang HOT
Sau khi chia tay, có khi nào anh nhớ đến em không?
Anh không thể biết em đã từng khóc nhiều như thế nào đâu, em đã suy sụp và thấy mọi thứ với mình sao mà vô nghĩa đến thế? Có phải vì yêu anh quá chân thành, yêu thương anh quá nhiều… nên em đau cũng nhiều, khóc cũng quá nhiều không anh?
Đúng là nỗi đau chỉ luôn tìm đến với những ai yêu quá tận lòng thôi anh ạ. Còn anh thì sao? Sau khi chia tay, có khi nào anh nhớ đến em không?
Đã rất lâu em mới định hình lại và biết cuộc sống này còn nhiều ý nghĩa với em hơn, tương lai em còn đấy, mọi người vẫn bên em. Em đã biết chăm lo bản thân hơn và không còn khóc nhiều nữa.
Thời gian trôi quá nhanh, nó cứ qua đi cùng cuộc sống náo nhiệt và bộn bề này… Có lẽ, cũng nhờ thế mà em đã quên dần nỗi đau như thể mới vừa xảy ra trong ngày hôm qua, để tim đỡ buồn, đỡ cô đơn, lạc lõng… để khi chỉ còn lại một mình bên căn phòng trống em không còn phải khóc thêm nữa.
Cũng nên để mọi thứ trở lại thôi anh nhỉ? Khi em quyết định đi đến một tình cảm mới thì chắc chắn lúc đấy em đã biết cách gạt mọi kỷ niệm của mối tình đầu qua một bên.
Biết trao tình cảm cho người mới và sẽ mãi mãi không còn nuối tiếc về anh, tình yêu ấy giờ cũng đã qua, âu cũng là số phận. Em phải học cách chấp nhận những gì quá khắt khe của cuộc đời thôi.
Em hy vọng trên bước đường đời sau này chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, đừng ngại ngần khi nhìn nhau mà hãy coi nhau như một người bạn, anh nhé!
Theo VNE
Tâm sự day dứt của người đàn ông từng mắc sai lầm
Tiếng khóc của em vọng từ trong phòng ngủ khiến điếu thuốc trên tay tôi run run, tôi quyết định nói rõ mọi việc với em.
Ảnh minh họa
Các bạn thân mến, hai năm trước đây, tôi thường làm chuyện có lỗi với vợ khi quan hệ bất chính với một nhân viên nữ cùng công ty. Sau khi vợ tôi biết chuyện, cô ấy đòi ly hôn với tôi. Khi đó, đứa con nhỏ của tôi mới được 1 tuổi, làm sao tôi có thể đồng ý được.
Tôi biết bản thân có lỗi, đã cầu xin và dỗ dành cô ấy tha thứ, thậm chí tôi còn viết đơn cam kết không tái phạm. Tôi hứa rằng sau này chỉ yêu mình em, không bao giờ phản bội gia đình. Nhưng bề ngoài cô tỏ ra tha thứ cho tôi, nhưng trong lòng thì không chấp nhận sự thực này.
Tôi cứ tưởng thời gian lâu dần cô sẽ thay đổi, nhưng không ngờ rằng, hơn 2 năm trôi qua mà vợ tôi không hề có chút thay đổi nào. Đặc biệt lúc vợ chồng quan hệ, biểu hiện của vợ tôi càng mãnh liệt. Bình thường, cô đều nằm bên cạnh tôi như tảng băng, không có chút nhiệt tình, tôi như đang ôm một cây củi khô bị chặt, vô vị.
Ngay cả sau những giây phút bị kích thích thân thể cô ấy mềm nhũn, khiến tôi vô say đắm, cô vẫn đối xử thô bạo với tôi. Những lúc đó, cô ấy thường nhìn trừng trừng vào tôi, nói rằng: "Anh chỉ có như vậy thôi. Anh đừng tưởng như vậy có thể khiến đàn bà cảm thấy cực khoái".
Những lời lẽ của cô ấy rất khó nghe, nhưng cũng là tôi có lỗi với cô ấy nên tôi kiên nhẫn cam chịu.Những năm qua, tôi không thèm đối chấp với cô ấy, chỉ lặng lẽ hút thuốc, sau khi cô ấy chìm vào giấc ngủ thì tôi với vào phòng.
Lần này, tôi không đợi cô ấy tới lúc cô ấy ngủ. Nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của vợ mà không khỏi chạnh lòng. Tôi quyết định hỏi rõ tâm sự của vợ. Tôi ôm cô ấy vào lòng và hỏi: Em còn yêu anh không? Em có muốn sống cùng anh nữa không? Cô không nói không rằng chỉ tựa vào vai tôi khóc thảm thiết. Tôi còn nói tôi rất yêu cô ấy, nhưng không muốn cô ấy quá khổ, nếu cô muốn ly hôn thì tôi sẽ chấp nhận giải thoát cho cô ấy.
Cô ấy đáp lời: Em chỉ vì lo lắng anh có thể thay đổi bất cứ lúc nào, em không dám dễ dàng tin lời anh. Ngày hôm sau tôi đã quyết định xin từ chức, trở về buôn bán nhỏ lẻ để ở cạnh cô. Từ đó vợ tôi dần dần thay đổi bản thân, chúng tôi cũng bắt đầu hẹn hò, cùng đi mua sắm, xem phim để bồi dưỡng tình cảm.
Tôi đã nhận ra một điều rằng, mỗi một sự sai lầm đều nhất định sẽ có một phương pháp nào đó để sửa chữa.
Theo VNE
Làm sao để em gái tôi không yêu người cùng giới? Một ngày nọ, em ấy nói với tôi rằng: "Con bé thường xuyên đến đây chơi là người yêu của em". Câu nói đó làm tôi "sốt" đến nỗi không nói nên lời... Tôi có một người bạn cùng quê (có thể gọi là em gái). Từ khi em ấy vào miền Nam làm và sống gần nhà trọ, tôi thấy em cũng...