Nửa đêm về nhà thấy con nằm khóc khản cổ, tôi bủn bủn nhìn việc vợ đang làm dưới bếp
Tôi nghe được tiếng con khóc ngằn ngặt trong phòng ngủ nhưng không có ai dỗ dành thằng bé. Lao vào phòng ngủ thì thấy con nằm chỏng chơ trên giường, khóc đến tím tái mặt mày. Vợ tôi và mẹ tôi chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
Cưới vợ được hơn năm thì tôi phải đi công tác 2 năm trong Nam theo lệnh của công ty. Đó cũng là cơ hội cho tôi, sau này về trụ sở chính ngoài Bắc sẽ được thăng trước. Tôi đành để vợ ở nhà với mẹ, lúc ấy vợ tôi đang mang bầu 4 tháng.
Trong hơn một năm chung sống tôi nhận thấy mối quan hệ giữa mẹ tôi và vợ khá tốt. Vợ tôi là người phụ nữ ngoan ngoãn, chịu khó và hiếu thảo với mẹ chồng. Còn mẹ tôi cũng yêu thương con dâu và vun vén cho hạnh phúc của các con. Những người chồng khác thường đau đầu về mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, thế nhưng tôi chưa bao giờ phải phiền lòng về chuyện đó. Chính vì thế mà tôi có thể yên tâm đi xa, để vợ và mẹ ở nhà.
Do khoảng cách xa và công việc bận rộn nên tôi không có thời gian về thăm nhà. Khi vợ sinh con, tôi chỉ xin nghỉ được đúng một tuần về với vợ con, sau đó lại nhanh chóng trở lại với công việc. Nhưng hàng ngày tôi vẫn gọi video về cho vợ để hỏi thăm tình hình và nhìn ngắm con. Hai năm thời gian có lẽ trôi cũng nhanh thôi, rồi gia đình tôi lại được sum họp bên nhau.
Vợ tôi là người phụ nữ ngoan ngoãn, chịu khó và hiếu thảo với mẹ chồng. Ảnh minh họa
Cách đây mấy hôm, vì dự án vừa hoàn thành nên tôi có chút thời gian rảnh rỗi. Con tôi đã được 4 tháng tuổi rồi, lần gần đây nhất tôi về thăm con chính là ngày vợ sinh. Tôi nhớ con vô cùng, nếu như bình thường thì phải đến Tết tôi mới được về nghỉ. Nhưng tôi không muốn đợi tận đến Tết nên đã thu xếp công việc để về với vợ con vài hôm.
Tôi bay chuyến bay đêm nên khi về nhà thì đã là hơn 2 giờ đêm. Tôi có chìa khóa nhà, nhẹ nhàng mở cửa vào, sợ đánh thức vợ con và mẹ tôi dậy. Tôi cứ nghĩ mọi người đều đang ngủ say nhưng không ngờ cảnh tượng tôi nhìn thấy trong nhà lại khiến tôi phải bất ngờ vô cùng. Tôi nghe được tiếng con khóc ngằn ngặt trong phòng ngủ nhưng không có ai dỗ dành thằng bé. Lao vào phòng ngủ thì thấy con nằm chỏng chơ trên giường, khóc đến tím tái mặt mày. Vợ tôi và mẹ tôi chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
Video đang HOT
Tôi vội vã bế con lên nên gượng gạo dỗ dành nó. Phát hiện đèn trong nhà bếp đang bật sáng nên tôi bế con vào bếp kiểm tra, vừa đi vừa cất tiếng gọi vợ và mẹ. Nhưng chẳng có ai đáp lời tôi cả. Khi mở cánh cửa phòng bếp, tôi giật mình khi nhìn thấy vợ trong đó nhưng hành động mà cô ấy đang làm mới khiến tôi hãi hùng. Vợ tôi đang cầm con dao gọt hoa quả sắc lẹm và cứa vào cổ tay cô ấy, máu đã rướm ra trông vô cùng đáng sợ.
Tôi thét lên một tiếng, quát vợ bỏ dao xuống. Trên tay đang bế con nên tôi không dám lao đến gỡ con dao trên tay cô ấy xuống vì sợ làm thương thằng bé. Tôi bồng con quay ngược lại phòng ngủ, đặt thằng bé xuống giường rồi mới trở lại nhà bếp khống chế vợ. Vợ tôi từ đầu đến cuối vẫn bần thần như người mất hồn, để mặc tôi ném con dao đi rồi cũng để mặc tôi kéo cô ấy về phòng ngủ.
Thấy tinh thần vợ không bình thường, tôi cũng không dám mắng mỏ hay nói nặng lời. Một lúc lâu sau vợ mới bình tĩnh lại, tôi hỏi mẹ đâu thì cô ấy lắc đầu không biết. Nhìn má vợ hồng rực, tôi sờ lên trán cô ấy thì tá hỏa khi thấy vợ đang sốt rất cao. Thế là tôi lại vội vã gọi taxi, vừa bồng con vừa đưa vợ vào viện khám.
Rõ ràng bình thường bà cũng đối xử với vợ tôi chẳng ra gì. Ảnh minh họa
Đợi bác sĩ khám cho vợ xong, tôi có nhờ bác sĩ tư vấn giúp về hành động lạ lùng của vợ tôi đêm ấy. Bác sĩ nghe xong lập tức cảnh báo tôi phải hết sức lưu ý vì vợ tôi đã có dấu hiệu của chứng trầm cảm sau sinh. Cô ấy bị ốm lên cơn sốt cao mà vẫn phải thức đêm trông con quấy khóc, điều đó cho thấy hàng ngày vợ tôi đã phải rất vất vả và cực nhọc. Không có người thân quan tâm, chăm sóc nên phụ nữ sau sinh rất dễ rơi vào trầm cảm.
Tôi đưa vợ về nhà trong tâm trạng hoảng hốt vô cùng. Tôi gọi điện cho mẹ song bà không nghe máy. Mãi sáng hôm sau mẹ tôi mới về, bà nhìn thấy tôi thì giật mình. Tôi hỏi thì bà bảo tối qua đến nhà bạn chơi, vì trời đã khuya nên đành ngủ lại.
Bố tôi đã mất nhiều năm, đời sống cá nhân của mẹ tôi thế nào tôi không quan tâm. Thế nhưng tiền nong tôi vẫn gửi hàng tháng để bà chi tiêu cho cả nhà mà bà nhẫn tâm để mặc con cháu như thế, thật sự khiến tôi vô cùng thất vọng. Rõ ràng bình thường bà cũng đối xử với vợ tôi chẳng ra gì. Nhưng mỗi lần tôi gọi điện về hỏi han thì vợ không hé răng than thở lời nào. Mẹ tôi cũng luôn khẳng định chắc nịch rằng mọi thứ ở nhà vẫn ổn.
Bây giờ tôi rất khó xử, công việc thì không bỏ bê được mà để vợ con ở nhà với mẹ thì tôi càng không yên tâm. Cứ nghĩ đến cảnh tượng đêm ấy vợ cầm con dao sắc nhọn mà tôi bị ám ảnh. Tôi phải làm gì đây? Lẽ nào đưa vợ con theo mình vào nơi công tác hay sao?
Đêm nào cũng nghe tiếng thủ thỉ dỗ dành, tôi rợn người nhìn việc vợ lén làm lúc 2h sáng
Trong nhà bếp của chúng tôi có đặt một chiếc giường cũ, bình thường để vài đồ lặt vặt ít dùng đến. Lúc này vợ tôi đang ngồi trên chiếc giường ấy, bên cạnh là giỏ đồ quần áo và đồ dùng của trẻ sơ sinh.
Thời gian gần đây, đêm nào tôi cũng nghe được những tiếng thủ thỉ nho nhỏ vang lên trong đêm. Thế nhưng do cả ngày đi làm mệt mỏi nên buổi tối tôi ngủ rất say. Dù có nghe thấy song cũng chỉ là nghe thấy lơ mơ, chứ tôi cũng không tỉnh giấc hoàn toàn. Lại nghĩ chắc là tiếng động từ bên nhà hàng xóm vẳng sang. Vì nhà hàng xóm đang có con nhỏ nên tôi đoán đứa bé thức giấc giữa đêm và họ ru con ngủ mà thôi.
Thế nhưng sự thật lại không phải như vậy. Đêm qua tôi chợt tỉnh dậy, quờ tay sang bên cạnh thì không thấy vợ đâu. Đồng thời tôi lại tiếp tục nghe được những tiếng rì rầm khe khẽ. Lần này tôi tỉnh giấc hoàn toàn. Nghiêng tai lắng nghe thì phát hiện những tiếng dỗ dành thủ thỉ ấy hình như ở ngay trong chính nhà tôi chứ không phải phải vọng từ nhà hàng xóm sang. Nhất là vợ tôi lại không thấy đâu, chăn gối chỗ cô ấy nằm đã lạnh tanh nên tôi đoán vợ dậy từ khá lâu rồi.
Đêm qua tôi chợt tỉnh dậy, quờ tay sang bên cạnh thì không thấy vợ đâu. Ảnh minh họa
Nhìn đồng hồ mới 2 giờ sáng, tôi khó hiểu vô cùng, không biết vợ đi đâu vào giờ này. Những tiếng rì rầm khe khẽ vẫn tiếp tục vang lên. Nghe giống hệt tiếng tiếng người mẹ dỗ dành ru con ngủ. Tôi linh cảm vợ có điều gì đó giấu mình nên nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ để tìm cô ấy.
Cảnh tượng tôi chứng kiến được trong nhà bếp khiến tôi sững sờ, thậm chí còn có phần rợn người. Trong nhà bếp của chúng tôi có đặt một chiếc giường cũ, bình thường để vài đồ lặt vặt ít dùng đến. Lúc này vợ tôi đang ngồi trên chiếc giường ấy, bên cạnh là giỏ đồ quần áo và đồ dùng của trẻ sơ sinh. Trên tay cô ấy ôm một bọc chăn, được vợ bé ẵm như đang bế em bé vài tháng tuổi.
Vợ tôi vừa bế cái bọc chăn ấy vừa nựng nịu và hát ru như thể đang ru con ngủ. Cô ấy còn nhìn bọc chăn với ánh mắt đầy yêu thương trìu mến. Trong lòng tôi vừa chua xót vừa thương vợ vô cùng.
Vợ chồng tôi đã mất đi đứa con đầu lòng cách đây 2 tháng, khi nó mới được 5 tháng trong bụng mẹ. Lần đó vợ tôi đi đường chẳng may bị va quệt, cô ấy không có thương tích gì nặng nhưng đứa bé trong bụng thì không giữ được vì bị sinh non. Đó là nỗi đau rất lớn đối với vợ chồng tôi và gia đình hai bên. Nhưng vợ chồng tôi còn trẻ, rồi chúng tôi sẽ lại có những đứa con khác. Tôi luôn động viên vợ như vậy và thấy cô ấy cũng đã nhẹ lòng trở lại.
Ai ngờ trong lòng cô ấy vẫn chất chứa nỗi đau đớn và xót xa đến thế. Hẳn cô ấy nhìn thấy nhà hàng xóm có em bé mới sinh được vài tháng, lại nghĩ đến đứa con xấu số của mình, để rồi không kìm lòng được lén lút làm ra hành động như vậy lúc nửa đêm. Giỏ đồ kia là vợ tôi mua từ lúc mang thai, để chờ đón con chào đời. Có lẽ việc làm đó khiến vợ tôi được nguôi ngoai phần nào nỗi thương nhớ con.
Lần này vợ mang thai, tôi muốn kề cận cô ấy ngày đêm để chăm sóc cho cô ấy thật tốt. Ảnh minh họa
Giải pháp tốt nhất cho chúng tôi bây giờ là vợ tôi nhanh chóng mang thai trở lại. Khi có một đứa con khác thì nỗi đau đớn trong lòng cô ấy sẽ vơi bớt đi nhiều. Song đến lúc này lại có một vấn đề đặt ra đó là tôi sắp phải đi công tác xa nhà khoảng 1 năm. Nếu vợ tôi mang thai thì cô ấy phải ở nhà một mình. Tôi không yên tâm và cũng không đành lòng để vợ ở nhà như vậy. Tai nạn lần trước cướp đi đứa con của chúng tôi đã khiến tôi hối hận lắm rồi. Lần này vợ mang thai, tôi muốn kề cận cô ấy ngày đêm để chăm sóc cho cô ấy thật tốt.
Thế nhưng nếu đợi thêm một năm nữa thì chẳng biết vợ tôi có chịu đựng nổi không. Tôi sợ những đau khổ, dằn vặt trong lòng sẽ khiến cô ấy ngày càng héo mòn đi mất. Còn trường hợp từ chối chuyến công tác này, sự nghiệp của tôi sẽ bị ảnh hưởng. Tương lai gia đình, con cái cũng chẳng được đảm bảo.
Tôi thật sự tiến thoái lưỡng nan, chưa biết phải làm thế nào cho phải. Xin mọi người cho tôi một lời khuyên trong hoàn cảnh này.
Tôi suốt ngày phải dỗ dành chồng Chồng 42 tuổi, hơn tôi 11 tuổi; anh là người có địa vị, yêu vợ thương con, giúp đỡ vợ việc nhà, không nhậu nhẹt hay trai gái gì, có điều anh gia trưởng. Tôi nói gì không vừa ý là anh dỗi, mang chăn gối sang phòng khác ngủ, nhanh thì dỗi một vài ngày, lâu thì cả tháng chẳng nói chuyện...