Nửa đêm quờ tay tìm chồng và thất kinh khi đụng phải thứ nhớp nháp đó trên người anh
Đêm nay em đi ngủ sớm, lão ta ngồi xem quần vợt. Nửa đêm, em cứ đinh ninh phía đó là chồng quờ tay sang định ôm lão thì tay em đụng phải một thứ nước gì nhớp nháp rất ghê ở trên bụng chồng.
Vợ chồng người ta lấy nhau về cãi nhau chuyện cơm áo gạo tiền, ngoại tình bồ bịch còn vợ chồng em thì cãi nhau chuyện đi tắm các mẹ ạ. Chẳng ai chây lười bẩn thỉu như chồng em. Em phải nói là số một trên thế giới, hiếm có khó tìm luôn các mẹ ạ. Cái thời tiết này nó nhớp nhúa, khó chịu vậy mà lão ta đi làm về cứ chui lên giường nằm, tất dính bùn bẩn ơi là bẩn. Hỡi ôi, khi em phát hiện ra thì cái ga giường gần 3 triệu của em đã lấm lem như có dấu chân mèo dẫm lên.
Chồng em bảo: “Anh sợ nước em ạ. Anh mệnh Kim, có nước vào là đi tong luôn. Sắt mà ngâm trong nước thì chỉ có vứt đi. Đấy là người ta nghiên cứu về phong thủy chính xác đấy”. Em nghĩ mà điên, phong thủy gì chứ, cái đấy gọi là ngũ hành. Mà nói chung, em biết tỏng cái tính bẩn bựa của chồng em, lão ta dẻo miệng lắm, cứ thích chống chế bằng khoa học, tại lão tưởng em không đọc mấy cái ấy đó mà.
Chưa thấy ai ở bẩn như chồng em (Ảnh minh họa)
Dĩ nhiên, chồng em ghét tắm. Mà em thì ghét bẩn. Để chống chế, lão ta xách quần áo vào nhà tắm xong dội 1 gáo nước cho ướt người rồi tót vào phòng ngủ, chui vào chăn giả vờ run cầm cập. Mỗi lần lão tắm, em đếm chưa đầy một nốt nhạc. Có hôm em cáu, em bắt đi tắm lại, không thì tự động ra phòng khách mà ngủ.
Nhưng những chuyện đó chưa là gì so với cái tính thích tha đồ ăn vào giường ngủ của chồng em. Chả là phòng ngủ vợ chồng em đặt cái ti vi to và xịn hơn phòng khách nên lão ta hay chạy vào phòng ngủ xem. Nguyên nhân cũng là em thích nằm trong phòng xem phim Hàn. Thế mà lão ta toàn thừa cơ giành cái điều khiển để xem bóng đá. Rồi có đợt em bận ôn thi nghiệp vụ, em không giành với lão ta nữa thì trời ơi, một mình lão ta tạo thành một bãi chiến trường trong phòng ngủ luôn.
Video đang HOT
Mỗi lần lão tắm, em đếm chưa đầy một nốt nhạc. (Ảnh minh họa)
Bia, bỏng ngô, xúc xích, thịt nướng, rượu… Nói chung trong tủ lạnh có món gì lão ta đều tha vào phòng ngủ để nhâm nhi trong lúc xem ti vi. Em nói mãi, dọn mãi cũng mệt nên chán, mặc kệ lão ta muốn làm gì thì làm. Cứ đến cuối tuần là em bắt dọn bằng sạch. Lão ta thực hiện cũng quy củ nên thôi, em tạm tha cho.
Đêm nay em đi ngủ sớm, lão ta ngồi xem quần vợt. Nửa đêm, em cứ đinh ninh phía đó là chồng quờ tay sang định ôm lão thì tay em đụng phải một thứ nước gì nhớp nháp rất ghê ở trên bụng chồng. Em tỉnh cả ngủ, nằm trong chăn ngẫm nghĩ: “Ô, hay là lão ta lại có giấc mơ ướt như thời mới dậy thì? Cái tội bỏ bê vợ rồi nằm mơ mộng vớ vẩn đây mà, ti vi thì không chịu tắt. Phải lôi lão ta dậy, cho lão ta một bài học mới được,”.
Nửa đêm, em cứ đinh ninh phía đó là chồng quờ tay sang định ôm lão thì tay em đụng phải một thứ nước gì nhớp nháp rất ghê ở trên bụng chồng. (Ảnh minh họa)
Em bật điện, lao đến véo tai chồng vì rõ ràng, em thấy cái thứ nhớp nháp đó giống với cái em đang nghĩ. Chồng em đang ngủ, bị vợ véo thì hét lên đầy đau đớn. Lão ta bật dậy, định chửi em, nhưng hỡi ôi, giờ em mới nhìn kỹ cái thứ nhớp nháp đó chính là hộp sữa chua lão ta mang vào nằm ăn xong ngủ quên mất, để nó chảy ra cả người, cả giường.
Em lấy gối đập vào đầu chồng như điên. Trời đã nồm thì chớ, lão ta còn hại em thế này thì chết. Chồng em thấy vợ quát, thấy cái hộp sữa chua nằm lăn lóc thì cúi mặt dọn ga gối ra phòng tắm. Em lúc đó chỉ muốn sút cho lão chồng bẩn bựa của em một cái cho bõ tức nhưng rồi cũng đành lúc cúc đến tủ tìm bộ ga giường khác để thay.
Theo Một Thế Giới
Nửa đêm nhìn cánh cửa phòng ngủ mở toang, tôi hốt hoảng chạy đi tìm chồng
Nửa đêm, khi tôi trở mình thì phát hiện chồng không nằm trên giường, còn cánh cửa phòng ngủ mở toang. Tôi hốt hoảng vừa tìm vừa gọi anh, chỉ mong nhìn thấy anh đâu đó...
Tôi lấy chồng khi 24 tuổi, lúc đó tôi làm văn thư trong một trường đại học, còn chồng tôi hơn tôi 8 tuổi là giảng viên dạy ở ngôi trường đó. Chúng tôi bén duyên trong những lần đi sinh hoạt chung toàn trường và trở thành vợ chồng sau gần 1 năm quen biết và yêu nhau.
Cuộc sống của vợ chồng tôi càng ngày càng tuyệt vời hơn khi 4 năm sau cưới, tôi sinh được 2 cháu một gái một trai. Chồng tôi là người rất hiền lành, tốt tính, ở trong trường vẫn được các em sinh viên quý mến, về nhà thì hai con suốt ngày bám cổ. Vậy mà, cuộc hôn nhân vừa được 6 năm, lúc này đứa con trai thứ hai của tôi mới qua 2 tuổi, gia đình tôi đã phải gánh chịu một thảm kịch.
Chồng tôi bị điện giật, trượt chân ngã từ trên tầng 3 xuống, lúc đó anh đang leo lên sửa lại chút mái ban công. Khi ấy tôi đang đi siêu thị cùng các con, hàng xóm nhìn qua cửa sổ thấy sự việc nên vội vã phá khóa cổng vào đưa chồng tôi đi cấp cứu và gọi điện báo cho tôi biết.
Ngày hôm đó, tôi ngồi 8 tiếng ở hành lang bệnh viện, ôm chặt hai con mà người lạnh toát vì sợ hãi và lo lắng. Đến khi bác sĩ thông báo chồng tôi đã qua cơn nguy hiểm, tôi như trút được gánh nặng trên vai. Nhưng chưa hết mừng vui, tôi lại được tin chồng tôi bị tổn thương não, để lại nhiều di chứng.
2 tháng sau, chồng tôi mới rời khỏi bệnh viện sau về nhà tiếp tục điều trị. Anh không còn đi dạy được nữa do quên nhiều và cũng rất hay nói lảm nhảm, bất bình thường. Thời gian đầu, chồng tôi buồn bực tay chân, anh thường đập phá đồ đạc một cách không kiểm soát được. Sau rồi mức độ của anh cứ nặng dần, có lần anh còn làm tổn thương tới bản thân. Thời gian đó, tôi phải gửi cả hai con sang nhà bà nội để tiện chăm sóc anh và cũng để các con không chứng kiến cảnh bố bị như vậy. Cuối tuần, ông bà hoặc các bác sẽ đưa chúng về chơi với bố.
Tôi cũng không thể đi làm, vì không ai trông chừng anh được. Hai vợ chồng sống phụ thuộc vào đồng tiền trợ cấp của nhà trường, và chút tiền quỹ của các em sinh viên góp tặng. Về sau, tôi đã tìm được việc thích hợp, có thể dạy anh làm cùng. Cả ngày chúng tôi ở nhà đan áo len và may vá thủ công, cũng đủ sống qua ngày.
3 năm đó là những nỗi đau tôi chưa bao giờ tưởng tượng ra. Mỗi khi các con ôm anh, anh cũng dạt dào cảm xúc nhưng rất nhanh lại bị đau đầu và trở nên cuồng loạn. Bọn trẻ dù còn nhỏ nhưng cũng hiểu biết và thương bố. Thấy bố như vậy, không đứa nào sợ, ngược lại, đứa con gái lớn từng khóc nói với tôi rằng: "Mẹ ơi, mẹ chữa bệnh cho bố đi. Không có tiền thì bán nhà chữa bệnh cho bố. Đừng để bố phải đau đầu như thế!".
Chữa được thì tôi cũng đã không tiếc tiền của chữa cho anh rồi. Song bệnh tình của chồng tôi, y học còn đang bỏ ngỏ. Tôi không biết phải nói với con như thế nào về tình trạng của bố. Từ một con người tri thức, đầy hoài bão, bỗng chốc trở nên lẩn thẩn, điên dại. Cuộc sống của anh đúng như rơi từ trên trời xuống đáy vực. Mẹ con tôi khổ một, nhưng anh khổ mười.
Đêm nào đi ngủ, tôi cũng nắm chặt tay anh. Một vì sợ anh không ngủ, lại tỉnh dậy đập phá hoặc đi đâu tôi không biết. Hai là vì tôi muốn truyền cho anh sự an toàn, cảm giác ấm áp để hy vọng anh có thể sớm ngày tỉnh táo.
Thế nhưng, vào một tối đầu hạ năm 2013, khi tôi còn đang ngủ say thì anh lặng lẽ ra đi. Nửa đêm, khi tôi trở mình thì phát hiện chồng tôi không nằm trên giường, còn cánh cửa phòng ngủ mở toang. Tôi hốt hoảng vừa tìm vừa gọi anh, chỉ mong nhìn thấy anh đâu đó. Cho đến khi nhìn thấy anh nằm sấp ngoài sân ngay bên dưới góc ban công ngày trước anh ngã, tôi gần như ngất lịm.
Đến giờ tôi cũng không biết, rốt cuộc chồng tôi tự tử như người ta nói, hay anh bị trượt chân khỏi ban công do đùa nghịch trên đó? Nhưng tôi thà rằng anh cứ như vậy ở bên mẹ con tôi, còn hơn là anh ra đi đột ngột thế này. Dù anh có không tỉnh táo thì vẫn còn đó, cho con có bố, cho vợ có chồng. Nhưng chồng tôi chọn cách ra đi để nhẹ gánh mẹ con tôi, khiến tôi vừa giận vừa thương.
Theo tri thuc tre
Bị vợ đánh tôi có nên đánh lại? Tôi bị vợ đánh, tất nhiên là không đau, nhưng tá hỏa mặt mày, thất kinh, bất ngờ tột đỉnh. Vợ chồng tôi có một cuộc sống hôn nhân bình thường, đời sống kinh tế bình dân. Vợ tôi tính tình từ trước đế nay hiền từ theo đúng nghĩa, từ lời ăn tiếng nói tới cử chỉ hành động đều nhẹ nhàng....