Nửa đêm mưa tầm tã, tôi hốt hoảng gọi điện cho chồng, nghe tiếng anh mà tim quặn đau
Mưa to bão lớn, chồng tôi còn làm gì ở công trường nữa?
Tôi là nhân viên văn phòng nên công việc khá nhàn hạ và có nhiều thời gian chăm sóc con cái. Ngược lại công việc của chồng tôi thì bận rộn tối ngày, thậm chí cả ngày nghỉ anh ấy cũng phải làm việc.
Những người hàng xóm thường thắc mắc, không hiểu chồng tôi làm nghề gì mà thấy bận rộn hơn cả giám đốc, hiếm khi nhìn thấy mặt mũi anh ở nhà. Còn những người trong họ, mỗi khi ăn cỗ không thấy mặt chồng tôi thì họ phàn nàn chê trách anh ấy mải mê kiếm tiền mà quên hết anh em họ hàng.
Chồng tôi cũng muốn được làm giờ hành chính, được nghỉ ngơi và gặp mặt anh em bạn bè lắm chứ. Nhưng công việc của anh ấy nhiều, muốn nghỉ cũng đâu phải thích là được mà còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố.
Chồng tôi là kỹ sư, 2 năm nay anh đang xây dựng cho một công trình ở gần nhà nên việc đi lại cũng thuận lợi. Chỗ làm của anh với nhà tôi cách 13 cây số. Cứ nghĩ anh về làm gần nhà thì vợ chồng con cái sẽ thường xuyên được quây quần bên mâm cơm gia đình.
Nhưng sự thật lại không như thế, do công trình phải làm gấp cho kịp tiến độ nên chồng tôi phải làm theo ca. Có những hôm đồng nghiệp nghỉ, anh phải làm 2 ca, làm từ 7h sáng đến 1-2h đêm mới được nghỉ.
Video đang HOT
Người ta bảo thức khuya nhiều rất dễ bị đột quỵ, vậy mà cứ cách ngày chồng tôi phải làm ca đêm một ngày. Chồng làm vất vả, tôi thương và lo cho sức khỏe của anh lắm. Thế nên mỗi bữa cơm anh ăn ở nhà, tôi luôn cố gắng làm những món ngon, tốt cho sức khỏe để chồng bồi bổ.
Mấy hôm nay nghe tin có mưa bão đổ bộ về quê hương tôi, cũng là nơi mà công trường chồng tôi đang làm. Tôi cho rằng mưa to bão lớn chắc chắn anh sẽ được nghỉ việc, vì mưa thì làm được gì.
Thế nhưng chồng tôi bảo công việc đang gấp, tối đêm bật điện pha để làm, mưa thì dùng bạt che và công nhân vẫn có thể làm việc bình thường.
Đêm hôm qua bão về, mẹ con tôi đóng kín nhà cửa và đi ngủ sớm hơn ngày thường, còn chồng vẫn đang trực ở công trình. Đến nửa đêm chưa thấy chồng về, ngoài trời tiếng gió rít từng cơn, tiếng mưa rơi xối xả. Tôi giật mình hốt hoảng bò dậy lấy điện thoại gọi chồng hỏi anh đang ở đâu, mưa bão làm được gì mà không về với vợ con.
Tiếng chồng nói như hét vào tai tôi:
“Anh đang trực, mưa to quá đang phải cho máy tát bớt nước kẻo ngập công trình. Anh không nghe thấy gì đâu tắt máy đây”.
Điện thoại chồng tắt mà nước mắt tôi cũng rơi lã chã. Chồng người ta làm giờ hành chính, chiều về tập thể dục chơi thể thao, còn chồng tôi mưa to gió lớn cũng phải làm, chẳng biết đến thú vui xung quanh là gì.
Buổi sáng khi chồng về tới nhà thì mệt mỏi rã rời, không còn thiết tha ăn uống nữa, chỉ muốn lên giường ngủ một giấc thật ngon. Thương chồng vất vả, tôi khuyên anh bỏ nghề, tìm việc khác nhàn hạ hơn làm.
Anh bảo công việc nào cũng vất vả riêng, tất cả vì đồng tiền, vì con cái anh phải cố gắng thôi. Với lại ai cũng ngại khó ngại khổ thì ai sẽ làm việc đây.
Lời chồng nói rất đúng nhưng tôi sợ anh làm việc nhiều thế này sẽ hại sức khỏe. Tôi thương chồng lắm mà không biết phải giúp anh thế nào nữa?
Nửa đêm nhận cuộc gọi từ chị gái, vợ chồng tôi hốt hoảng đến nhà rồi đưa chị đi viện gấp
Tôi không biết chị lấy chồng để làm gì khi bản thân không khác mẹ đơn thân là mấy.
Chị Đoan (chị gái tôi) từng là niềm hãnh diện của gia đình. Chị ấy giỏi giang, luôn có thành tích học xuất sắc, học đại học liên tục nhận học bổng. Còn chưa ra trường đã có công ty mời về làm việc với mức lương hậu hĩnh. Rồi chị gặp gỡ, yêu một người đàn ông thành đạt, có biệt thự, có xe ô tô bạc tỉ và nhiều tài sản giá trị khác. Đám cưới của chị lớn nhất vùng, xe ô tô rước dâu kéo dài, đãi tiệc ở nhà hàng sang trọng, tiền vàng mừng cưới rất nhiều. Phải nói cuộc sống của chị như trải thảm hoa hồng, chỉ cần bước chân lên và đi tiếp, không gặp phải trắc trở, chông gai gì. Vậy nên ai hỏi đến chị, bố mẹ tôi đều ngẩng cao mặt tự hào, bảo rằng may mắn khi có một cô gái vừa giỏi giang vừa hiếu thảo như chị.
Từ lúc có chồng, chị ít về thăm nhà nhưng đều đặn đầu tháng sẽ chuyển cho tôi 15 triệu để lo cho bố mẹ. Tôi nhắn tin, gọi điện, chị cũng không có thời gian rảnh để trò chuyện, chỉ nói dăm ba câu rồi tắt máy. Thỉnh thoảng vợ chồng chị về thăm bố mẹ, thấy anh chị vui vẻ hạnh phúc, bố mẹ tôi càng thêm yên lòng; tôi lại thêm ngưỡng mộ chị gái mình.
Chị gái có chồng nhưng không khác gì mẹ đơn thân. (Ảnh minh họa)
Cho đến Tết năm nay, chị buồn rầu nói một câu khiến tôi nhớ mãi: "Nếu không vì đứa nhỏ trong bụng, chắc chị ly hôn rồi. Buồn và nản quá". Tôi tưởng mình nghe lầm, cố tình hỏi lại thì chị im lặng, không nói nữa. Tôi hỏi thêm, chị đứng dậy đi chỗ khác chứ nhất định không kể cho tôi nghe thêm chuyện gì.
Một đêm đầu tháng 2, nửa đêm, chị gái gọi điện cho tôi. Vừa bắt máy lên, tôi đã nghe tiếng chị vừa khóc vừa rên rỉ, bảo tôi đến đưa chị đi viện, chị vỡ ối rồi. Vợ chồng tôi hốt hoảng đi ngay. Căn biệt thự rộng lớn chỉ có một mình chị và một bà giúp việc già; anh rể tôi không thấy tăm hơi trong lúc nguy cấp nhất. Thậm chí khi chị sinh xong rồi, anh ấy vẫn không đến.
Lúc này, chị mới rưng rưng nước mắt nói hết cuộc sống hôn nhân của mình. Hóa ra họ không hề hạnh phúc như những gì chúng tôi thấy. Anh rể là dân kinh doanh, thường đi đây đó, thời gian dành cho vợ rất ít. Không những thế, anh ấy còn là người vô tâm với vợ nhưng ngọt ngào với những người phụ nữ khác. Anh cưới chị chẳng qua cũng chỉ vì muốn nở mày nở mặt với thiên hạ khi lấy một người vợ tài giỏi chứ không phải yêu.
Mỗi tháng, anh gửi cho chị 30 triệu và chỉ về nhà khi cần giải tỏa nhu cầu, ngoài ra thì toàn ở một khu chung cư khác. Là vợ mà chị không bao giờ được chủ động gọi điện cho chồng, càng không được làm phiền cuộc sống riêng tư của anh ấy. Tôi nghe mà kinh ngạc, không ngờ chị gái lại sống khổ tâm như vậy.
Từ đó đến giờ, chị gái ở cữ nhưng người chăm sóc là gia đình tôi. Anh rể chỉ ghé qua nhìn con vài lần. Gia đình chồng chị cũng gửi tiền chứ không ghé thăm cháu. Sự bạc bẽo của họ khiến bố mẹ tôi rầu não lòng. Tôi cũng không hiểu nổi chị gái, thà ly hôn chứ sống kiểu này có khác gì mẹ đơn thân đâu?
Về quê thăm bố mẹ chồng được nửa tiếng, tôi đã gấp rút gọi thợ đến xây nhà mới hơn 800 triệu đồng Đứng trong nhà nửa tiếng, ngoài trời mưa tầm tã mà tôi xót xa lòng. Vợ chồng tôi sống ở thành phố và đều là nhân viên của một công ty nước ngoài. Lương của chúng tôi rất cao nên mức sống cũng khá giả, tiêu xài thoải mái, lo cho con nhỏ mà vẫn có tiền sắm vàng hoặc gửi tiết kiệm...