Nữ giảng viên đại học bị chồng đề nghị ly hôn, hiểu sai về trầm cảm sau sinh
Quỳnh là giảng viên đại học ở Hà Nội, chị đã bị chồng đề nghị ly hôn và giành nuôi con khi đứa con đầu lòng còn đỏ hỏn. Nguyên nhân là chồng Quỳnh thiếu hiểu biết về chứng trầm cảm sau sinh.
Một bệnh nhân bị bệnh trầm cảm.
Giọt nước mắt ngày xa con
Nguyễn Thu Quỳnh là một giảng viên đại học chuyên ngành Tài chính ở Hà Nội. Ở tuổi 30, cô mới sinh con đầu lòng và đã có một cuộc sống khá yên ấm cho đến khi chứng trầm cảm sau sinh xuất hiện. Khi con trai Quỳnh được 4 tháng tuổi, áp lực đè nặng lên vai người phụ nữ trẻ vì cùng lúc phải làm dâu, làm vợ, làm mẹ, cộng với sự thay đổi sinh học trong cơ thể phụ nữ sau sinh nở đã khiến cô rơi vào trầm cảm mà không hề biết.
Vất vả, lo âu, bất an… tất cả tích lũy từng ngày làm Quỳnh luôn lo sợ có người bắt mất con mình. Bi kịch bắt đầu khi cô vài lần ôm con đi lang thang và được gia đình chồng hốt hoảng tìm về. Từ đó, cả gia đình chồng cho rằng cô bị điên nên đã đuổi cô về nhà bố mẹ đẻ.
Con đỏ hỏn khát sữa nhưng hàng ngày Quỳnh chỉ được quay lại nhà chồng để cho con bú, chơi với con một lát rồi phải ra về vì nhà chồng sợ “bệnh điên” của cô lây sang con. Chồng cô, một kỹ sư có học vị tương đương vợ, thậm chí còn đề nghị ly hôn.
Video đang HOT
Kể từ đó, cuộc sống của Quỳnh là chuỗi ngày ngập trong nước mắt vì nhớ thương con đến xé lòng, vì bệnh tật hành hạ tinh thần, vì lo sợ mất gia đình. Cuối cùng, trong tình cảnh không có lối thoát, cô được gia đình đưa đến viện Sức khỏe Tâm thần Quốc gia. Tôi gặp Quỳnh trong một lần đến gặp bác sĩ Phương để xin tư liệu viết bài về bệnh trầm cảm. Vì đến vào giờ làm việc, bệnh nhân xếp hàng chờ khám quá đông nên tôi đành nán lại ở cuối phòng bệnh chờ gặp ông sau giờ làm. Chính trong buổi phỏng vấn đó tôi tình cờ gặp Quỳnh và nghe bác sĩ Phương chia sẻ về câu chuyện của cô.
Qua câu chuyện tôi được biết, hôm nay, sau 4 tháng điều trị liên tục, Quỳnh trở lại gặp Viện trưởng Phương để tái khám. Ông bác sĩ khẳng định, cô đã gần như khỏi bệnh hoàn toàn. Mẹ Quỳnh cho biết, Quỳnh cũng đã trở lại trường đại học để tiếp tục giảng dạy hai tháng nay. Cô thậm chí còn đang hướng dẫn hai đề tài khóa luận tốt nghiệp cho sinh viên.
Hôm đó, tôi cảm nhận rõ ràng một bầu không khí nhẹ nhõm lan tỏa khắp căn phòng…
Cần hiểu đúng về bệnh trầm cảm sau sinh
Đến giờ, câu chuyện của nữ giảng viên suýt mất gia đình vì trầm cảm sau sinh đã kết thúc có hậu. Do được điều trị tích cực cộng với sự vận động thay đổi nhận thức của bác sĩ Phương, gia đình chồng Quỳnh đã hiểu đúng về căn bệnh của cô. Điều đáng nói là những người đang phải chịu cùng lúc bệnh tật và sự kỳ thị của cộng đồng, như Quỳnh, không phải hiếm.
Được biết, mỗi năm có đến hàng ngàn ca bệnh trầm cảm được điều trị ở viện Sức khỏe Tâm thần quốc gia, trong đó trầm cảm sau sinh chiếm tỉ lệ khoảng 10%. Có 3 nhóm nguyên nhân có thể dẫn đến trầm cảm sau sinh, bao gồm yếu tố sinh lý (một vài yếu tố sinh hóa trong cơ thể phụ nữ sau sinh đột ngột tăng lên hoặc giảm xuống, quá trình này cũng có thể bắt đầu từ lúc mang thai do thay đổi nội tiết tố), yếu tố thể trạng (ví dụ người có tiền sử trầm cảm sẽ dễ mắc trầm cảm sau sinh hơn), yếu tố tâm lý xã hội (ví dụ sự thiếu quan tâm chăm sóc đối với phụ nữ sau sinh khiến họ rơi vào trạng thái cô đơn buồn chán…).
Bởi vậy, nhận thức đúng, nhận thức sớm các dấu hiệu bệnh lý trầm cảm sau sinh cùng với thái độ hợp tác điều trị sẽ là cứu cánh cho nhiều phụ nữ và nhiều gia đình để duy trì sức khỏe và hôn nhân.
“Trầm cảm sau sinh hoàn toàn có thể chữa khỏi hoàn toàn, bằng việc kết hợp dùng thuốc trầm cảm và trị liệu tâm lý. Song thật đáng tiếc vẫn có nhiều người nhận thức sai về bệnh, kể cả những người có trình độ học vấn cao, như người chồng của nữ giảng viên Quỳnh nói trên” – bác sĩ Phương nói. B.Y (Tên nhân vật đã thay đổi)
Mẹ chồng hồ hởi dẫn dượng về ra mắt, cho đến khi giáp mặt người đàn ông ấy thì con dâu hóa đá không cất nổi một tiếng chào
Tôi xuất thân trong một gia đình không hạnh phúc. Lúc tôi học lớp 3, bố tôi phải lòng người đàn bà khác nên về ruồng rẫy vợ con để chạy theo người đó. Mặc cho mẹ tôi khản cổ van xin, ông vẫn nhẫn tâm bước đi không ngoảnh đầu trở lại.
Tôi còn nhớ khi ấy mình đã khóc rất nhiều. Khi tôi túm lấy chân bố giữ lại, ông đanh mặt nhìn tôi với ánh mắt vô tình bảo: "Để bố đi. Khi nào có thời gian, bố sẽ về thăm con".
Mười mấy năm mẹ con tôi dựa hơi nhau để sống. Trải qua thời gian, nỗi đau trong lòng của mẹ cũng nguôi ngoai đi phần nào. Nhưng tâm trí tôi thì vẫn nhớ mãi lời hẹn ấy của bố. Tiếc rằng ông đã chẳng thực hiện lời hứa ấy, cũng không một lời nhắn nhủ hỏi han tới đứa con gái duy nhất của ông.
Có đôi lần họ hàng bên nhà nội kể lại rằng sau khi bố rời bỏ mẹ con tôi, ông đã đi vào Nam với người đàn bà kia nhưng được thời gian ngắn họ cũng chia tay. Mà nói chung tôi cũng không quan tâm chuyện đó lắm.
Tốt nghiệp đại học, đi làm hơn 2 năm thì tôi kết hôn. May mắn mẹ chồng tôi là người hiền lành, bố chồng tôi mất từ khi anh học cấp 3, mình bà ở vậy nuôi com ăn học. Được cái bà thương con trai thế nào thì thương con dâu thế đó nên sống với bà tinh thần tôi thoải mái vô cùng.
Cách đây 2 tháng, đột nhiên mẹ anh gọi 2 đứa chúng tôi vào nói chuyện. Bà khoe đã tìm được một người đàn ông tâm hợp ý đầu. Ông ấy có hoàn cảnh éo le, bị vợ con bỏ mười mấy nắm rồi nên bà thương và muốn tái hôn cùng người đó.
(Ảnh minh họa)
Nói thật, nghe mẹ chồng nói thế cả tôi với anh đều mừng cho bà. Bởi trước nay chúng tôi vẫn động viên mẹ nên mở lòng tìm lấy 1 người bạn đời mới để tâm sự tuổi già.
Đến cuối tuần vừa rồi, thấy mẹ chồng thông báo sẽ dẫn người đàn ông ấy về giới thiệu với gia đình, tôi liền xin công ty cho nghỉ phép để ở nhà đi chợ, nấu nướng tiếp khách quý. Ngờ đâu, gần 11h trưa mẹ dắt người đó vào cửa, thấy ông tôi lập tức "hóa đá" miệng không cất nổi tiếng chào. Ông ấy cũng bất ngờ không kém. Cả hai sững người nhìn nhau không chớp mắt.
Thật sự có chết tôi cũng không thể ngờ người đàn ông mà mẹ chồng tôi muốn tái hôn cùng lại chính là bố đẻ - người đã rũ bỏ mẹ con tôi mười mấy năm về trước. Cay đắng hơn, để chiếm được tình cảm, sự quan tâm của mẹ chồng tôi mà ông lại đang tâm dối rằng chính ông là người bị vợ con phụ bạc. Chỉ nghĩ tới đây thôi, những tổn thương năm xưa ông gây ra cho mẹ con tôi lại trỗi dậy, thậm chí cảm giác còn đau đớn, xót xa hơn gấp ngàn lần.
Vì không muốn để mẹ con anh sốc nên tôi giữ im lặng không nói gì. Bữa cơm hôm ấy bố tôi cũng không ăn được mấy, thi thoảng ông lại liếc nhìn tôi mà đỏ mặt. Hôm sau, ông gọi điện giải thích xin lỗi rồi bảo tôi cho ông thêm chút thời gian ông sẽ chủ động chia tay mẹ chồng tôi.
Lúc này tôi thật sự rất bối rối, tôi không ngờ mình lại gặp lại bố đẻ trong hoàn cảnh như vậy. Liệu tôi có nên im lặng để tự bố tôi giải quyết đúng như lời ông nói, hay tôi nên thẳng thắn nói cho mẹ con anh biết mọi chuyện. Tôi đắn đo quá, xin mọi người tư vấn giúp tôi với.
M.C
Tết đến nhà nhà quây quần vui vẻ, còn tôi nuốt nước mắt bế con ra khỏi nhà giữa đêm đông buốt giá Ở quê tôi, phụ nữ ly hôn là một chuyện vô cùng hệ trọng. Những người phụ nữ bỏ chồng hoặc bị chồng bỏ thường không được xem trọng. Người ta nói Tết là để đoàn viên, để kéo những người thân trong gia đình quay trở về bên nhau. Còn với tôi, cái Tết năm nay thật đáng nhớ. Đáng nhớ vì...