Nóng, vợ toàn ‘thả rông’ đi làm
“Ối làng nước ơi, ra đây mà xem vợ ông X như người Tây kìa, không mặc áo ngực đi làm, quần áo xúng xính, lả lướt, nhìn đến là ngán”.
Tiếng bà giúp việc bên hàng xóm xa xả nói về cô vợ hớ hênh của tôi, khiến gã chồng như tôi ngượng chín mặt, không biết lấy cái gì đậy vào. Bà giúp việc già rồi nên cái chuyện ăn mặc thoáng hay cái chuyện không mặc nội y đi làm của vợ đúng là khiến bà nhức mắt, khó chịu. Và cũng vì bà già nên bà chẳng sợ ai, chẳng ngại ai nói bà soi mói này nọ, bà chỉ cần thấy khó chịu là bà hô cả làng, giống như đúng cái giọng chửi mất gà của bà hồi ở quê.
Cả sáng ấy, tôi phải ngó bà giúp việc vào trong thì mới dám đi làm, vì sợ bà lại soi, lại gọi, lại hỏi đủ thứ. Lần nào bà cũng: “Cậu làm chồng mà để cho vợ thế à, mất vợ có ngày”. Xem ra tư tưởng của bà cũng hiện đại ra phết, đã nghĩ được tới chuyện cặp bồ ngoại tình ngoài kia.
Cả sáng ấy, tôi phải ngó bà giúp việc vào trong thì mới dám đi làm, vì sợ bà lại soi, lại gọi, lại hỏi đủ thứ. (ảnh minh họa)
Tối ấy vợ về, bị tôi choảng cho một trận: “Này, người ta nói đầy ra đấy, họ bảo cô hư hỏng, dâm đãng, gì mà ăn mặc như thế đi ra ngoài. Cô không xấu mặt, không ngại với hàng xóm à. Người ta cười vào mặt cái thằng chồng như tôi đây này. Cô giữ thể diện cho tôi một chút đi, đừng có cứ thả rông đi nhông nhông ra đường như thế. Sống ở Tây thì to lắm à, thích thì sang Tây mà sống nhé. Còn ở đây là Việt Nam, Việt Nam đích thị, không có cái kiểu không mặc gì mà cứ phô trương ra thế”.
Tôi còn muốn nói cả tràng, muốn nói nhiều lắm nhưng mà vợ không hưởng ứng, dửng dưng như không nên tôi càng tức.
Khi gần lên gác, vợ gọi với lại: “Này anh, anh có thể bỏ cái tính đàn bà của anh đi được không. Anh sợ mất thể diện à. Tôi đã làm gì sai. Tôi mặc thế nhưng tôi có lăng loàn không, có ngoại tình không, có lẳng lơ không hay tôi chỉ biết đi làm rồi về nhà. Tôi sống thoáng, nghĩ thoáng cũng là tội hay sao. Tôi ở bên kia người ta mặc thế đầy, mặc thế chống được ung thư vú. Anh không thấy bây giờ áo lót cũng bị ung thư ấy à, cũng có chất gây ung thư đó à. Cái gì cũng phải cho nó thở chứ. Không cho nó thở thì làm sao nó lớn. Bó nó suốt ngày được à?”.
Video đang HOT
Tôi còn muốn nói cả tràng, muốn nói nhiều lắm nhưng mà vợ không hưởng ứng, dửng dưng như không nên tôi càng tức. (ảnh minh họa)
Nghe vợ nói tôi vừa tức vừa buồn cười. Cái lý sự của vợ thật trẻ con khiến tôi thấy đúng là vợ hồn nhiên thật. Nhưng người ta nói rồi, ở đâu quen đó. Mình dù có bản chất tốt nhưng cứ nhìn vào cái kiểu ăn mặc hở hang, không áo ngực của mình thì chẳng ai đánh giá mình tử tế cả. Ai bảo mình đang sống ở Ta, không phải ở Tây nên mình phải chấp nhận những quy tắc sống của Ta, những chuẩn mực của Ta, đừng a dua, đua đòi theo thói của người khác vì nó không hợp với thuần phong mỹ tục.
Vợ nói, vì trời nóng bức, tới công ty làm mà cứ suốt ngày áo ngực chật nịt chẳng thể nào mà chịu được. Nên vợ muốn ăn mặc như vậy cho thoải mái. Làm sao thì làm, để mình cảm thấy dễ chịu là được. Nói nhiều thì chỉ có cãi nhau. Nói mãi không nghe cũng bất lực.
Thú thực, tôi cảm thấy mệt mỏi chán nản vì chuyện này. Thôi thì đành vậy, thiên hạ dị nghị, vợ tự chịu. Không nói nổi vợ là tội của tôi nhưng nói mà được thì có khi cũng tới lúc li dị.
Theo Eva
Tôi thấy mặt chồng như trông thấy của nợ!
"Trời ơi, đi nhẹ nhẹ chút coi. Ngủ có chút xíu, chiều còn đi làm nữa...". Cái giọng nhề nhệ của anh khiến tôi nổi điên.
Lập tức, thay vì "đi nhè nhẹ" tôi cố ý đá vào chân anh một cái thật mạnh. Vậy là anh thức giấc luôn.
Đồng hồ chỉ 13h30.
Khi anh thức dậy và chưa kịp trút cơn giận dữ vào đâu đó thì tôi phủ đầu: "Nè, người cần ngủ là em chớ không phải anh, đừng có cằn nhằn". Anh gầm gừ trong cổ họng nhưng không nói gì mà lẳng lặng đi tắm rồi xách xe rời khỏi nhà. Tôi cũng đến cơ quan buổi chiều, chưa kịp ngã lưng, chưa kịp chợp mắt.
Tôi là một người vợ đảm đang, hiền lành. Nhưng đó là những ngày đầu mới cưới. Còn bây giờ, sau 19 năm sống với anh, tôi thành sư tử. Và nguyên nhân tôi thành sư tử, không thể trách ai ngoài anh.
Ngày lên xe hoa về nhà chồng, mẹ tôi dặn: "Vợ chồng ăn đời ở kiếp với nhau chớ không phải ngày một, ngày hai. Cho nên tụi con phải nhường nhịn nhau mà sống. Nhất là con. Làm vợ thì phải nhịn chồng mới trong ấm ngoài êm".
Khi anh thức dậy và chưa kịp trút cơn giận dữ vào đâu đó thì tôi phủ đầu: "Nè, người cần ngủ là em chớ không phải anh, đừng có cằn nhằn". (ảnh minh họa)
Năm đó tôi 24 tuổi. Tôi có một công việc ổn định, mức lương tạm đủ sống. Anh cũng vậy. Chuyện tiền bạc tôi ít đề cập vì rất ngại. Đôi khi có cảm giác nếu vợ chồng mà nói chuyện tiền bạc với nhau thì thật là nhỏ mọn. Vì vậy, anh lãnh lương, đưa tôi bao nhiêu thì đưa, không đưa thì thôi. Mọi việc trong nhà tôi tự xoay sở bằng tiền lương của mình. Có nhiều tôi xài nhiều, có ít xài ít. Riêng tiền lương của anh tôi không đụng tới mà để dành gởi tiết kiệm. Nhờ vậy, khi sinh con, tôi không phải xin viện trợ của ba mẹ.
Nhưng anh thấy vậy thì bắt đầu lơ là. Chắc anh nghĩ tiền lương của tôi nhiều lắm, đủ để trang trãi cuộc sống cả nhà nên không thèm hỏi han, quan tâm. Tháng nào anh có đám tiệc nhiều ở công ty hoặc tiệc tùng, đi chơi đâu đó với mọi người thì coi như phần của vợ con còn có chút xíu. Tôi nuốt cục ấm ức vào lòng cho đến khi anh đòi tôi sinh đứa thứ hai. Tôi nhất quyết từ chối: "Em không nuôi nổi". Anh bực bội: "Em không nuôi nổi thì anh nuôi. Ít nhất cũng phải 2 đứa chớ một đứa lỡ nó có bề gì...". Tôi bụm miệng anh: "Nè, đừng có nói bậy".
Anh thấy làm căng không được thì xuống giọng năn nỉ. Tôi xiêu lòng. Mà thật ra tôi cũng muốn có nhiều con như ba mẹ tôi cho vui cửa vui nhà. Mỗi khi đau yếu bệnh hoạn, không có đứa này thì có đưa kia lui tới cũng đỡ quạnh hiu. Vậy là tôi sinh đứa thứ hai.
Anh giữ lời hứa, tháng nào lãnh lương cũng đưa đủ cho vợ. Nhưng đó là phần cứng, có liệt kê, đóng dấu của công ty trong mảnh giấy nho nhỏ. Mỗi tháng anh đưa tôi đúng 4 triệu đồng. Để được quyền tiêu xài số tiền ấy, tôi phải đưa đón con, chợ búa, cơm nước, dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo và làm tất tần tật những công việc có tên và không tên khác ở nhà. Dĩ nhiên là tôi còn phải làm việc 8 tiếng, có hôm nhiều hơn thế nếu có việc đột xuất ở cơ quan.
Còn anh, buổi sáng anh ra khỏi nhà, đúng 11h30 về tới nhà. Tôi làm gì thì làm, 12h30 phải có cơm canh dọn lên cho anh. Ăn xong, anh đánh một giấc tới gần 14h mới dậy đi làm buổi chiều. Trong khi anh ngủ thì tôi phải dọn dẹp, rửa chén, làm thịt cá, rau củ cho vô tủ lạnh để chuẩn bị cho bữa chiều vì anh không ăn được thức ăn cũ.
Buổi chiều cũng vậy, tôi về nhà lúc 18h30, đến 19h phải có cơm cho anh. Ăn xong, anh xem tivi, đọc báo, xem đá banh, lên mạng chát chít... Còn tôi dọn dẹp, lau nhà, giặt quần áo, ủi quần áo cho con... Hôm nào xong việc ngước lên đồng hồ cũng chỉ 23h. Nhiều lần tôi nhờ anh phụ giúp chuyện này, chuyện kia trong nhà; anh cũng làm nhưng vừa làm, vừa nói nghe nhức xương không chịu nổi nên tôi lại thôi.
Nhiều lần tôi nhờ anh phụ giúp chuyện này, chuyện kia trong nhà; anh cũng làm nhưng vừa làm, vừa nói nghe nhức xương không chịu nổi nên tôi lại thôi. (ảnh minh họa)
Bây giờ thì sức khỏe tôi sa sút lắm rồi. Tôi làm việc gì cũng rất mau mệt, tinh thần lại chẳng thấy vui. Mấy chị bạn tôi bảo tôi không biết dạy chồng, chứ vào tay mấy chị thì phải biết. Tôi bảo, vợ chồng thì chẳng ai dạy ai, biết điều với nhau thì sống hạnh phúc, không biết điều thì cảm giác khó chịu như nhai cơm sống; người này thấy mặt người kia như trông thấy của nợ.
Đúng là giờ đây, tôi trông thấy mặt chồng tôi như trông thấy của nợ. Anh đi công tác hoặc đi đâu đó vài ngày, ở nhà mẹ con tôi thật sung sướng, thoải mái; không phải đi nhẹ, nói khẽ; không phải cơm bưng, nước rót... Một bữa thằng út bảo: "Mẹ phải vùng lên thôi. Mẹ đừng có nhường nhịn ba nữa. Từ nay, mẹ phải làm như vầy nè...".
Nó bày cho tôi, quần áo nào anh đem bỏ ra ngoài thì tôi mới giặt; nấu cơm xong cứ để đó, nếu anh không phụ dọn cơm thì tôi cứ lấy tô xới ăn một mình; ăn cơm xong phải phụ dọn dẹp rồi mới được ngủ...
Nó bày rất nhiều chuyện nhưng chẳng có chuyện nào thành công. Tôi không vào phòng lấy quần áo đi giặt thì anh mặc đồ dơ đi làm; tôi không dọn cơm thì anh quát tháo ầm ầm đến nỗi hàng xóm không biết chuyện gì phải chạy qua xem. Dĩ nhiên là ăn cơm xong, anh súc miệng rồi tót lên giường ngủ liền. Lúc đó, 3 mẹ con phải "đi nhẹ, nói khẽ", nếu không là chết với anh...
Bây giờ thì tôi có chiêu của riêng mình. Tôi canh anh cứ vừa thiu thiu là tôi vô phòng lấy quần áo đi giặt và làm như vô ý đá trúng chỗ này, chỗ kia hay vấp té khiến anh giật mình. Hôm nào không vô phòng thì tôi mở tivi thật to. Tôi cũng không thèm thay đổi món ăn sáng chiều; thậm chí cho ăn một món hai ngày liên tiếp. Anh cằn nhằn thì tôi rót cho chén nước mắm và trái ớt...
Cuộc phản công của tôi kéo dài đã hơn 2 tuần lễ và xem ra ít nhiều có tác động. Tuy nhiên, tôi không biết kết quả sẽ ra sao bởi đã quá kỳ lương mấy ngày mà tôi chưa thấy anh đưa tiền. Từ tuần trước, anh bảo anh ăn trưa ở công ty, chỉ về nhà ngủ. Buổi chiều anh về muộn hơn. Buổi tối anh lên mạng khuya hơn, nghe điện thoại nhiều hơn, nhắn tin nhiều hơn. Và lâu lắm rồi, không thấy anh vô phòng thằng út kéo tay, kéo chân tôi về phòng mình...
Tôi không có tiếc 4 triệu đồng tiền lương của anh nhưng tôi thấy cuộc sống vợ chồng như thế này thì nhạt nhẽo quá. Chẳng lẽ từ nay đến cuối đời, tôi phải chung sống với cuộc hôn nhân vô vị thế này sao?
Theo Eva
Sai lầm lớn nhất đời tôi là lấy anh làm chồng Đó không phải lần đầu Kha nghe vợ tuyên bố "sai lầm lớn nhất đời tôi là...". "Alô. Anh về mà coi trời thì nóng như điên mà cúp điện. Nhà với cửa, chịu hết nổi cái nhà này". "Ơ, anh đang đi công chuyện mà...". Kha nói chưa xong, Hương (vợ Kha) đã cúp điện thoại cái rụp. Thoáng chút ngơ ngác,...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Vợ quá mê công việc, tôi lỡ sa vào lưới tình của em nhân viên mới

Chồng từ chối thừa kế mảnh đất 1000m2 vì không muốn nuôi bố, con trai tôi thấy vậy liền hỏi một câu khiến cả nhà giật mình sửng sốt

Con gái tôi 34 tuổi, nhan sắc bình thường nhưng vẫn khăng khăng chỉ lấy đại gia

Chồng cờ bạc nợ gần 1 tỷ đồng, muốn vợ bán nhà để 'làm lại cuộc đời'

Đang hẹn hò vui vẻ, tôi quyết định dừng lại vì bạn trai quá giàu

Tôi suýt bị ô tô cán chết sau cú ngã vì tiếng còi xe tải

Xem phim "Sex Education", người đàn ông cứng rắn như tôi cũng phải đỏ hoe mắt: Thương con nhưng khiến con xa lánh bố

Chị gái 37 tuổi chưa lấy chồng, ai hỏi lý do cũng phì cười với câu trả lời của chị, riêng bố mẹ tôi thì lo lắng đến bạc đầu

Xem phim "Khi cuộc đời cho bạn quả quýt", tôi ngán ngẩm nhìn sang chồng, anh kéo chăn trùm hết mặt: CÁI GIÁ QUÁ ĐẮT cho sự ương bướng

Xem phim "Sex Education", tôi tâm đắc rút ra bài học để dạy con trai hư hỏng: 4 chữ vàng thay đổi suy nghĩ, khiến con quay đầu

Ăn liên hoan công ty, nhìn người phục vụ bóc tôm, tôi giật mình thốt gọi "mẹ vợ", hôm sau đi làm, sếp cho tôi nghỉ việc

Chồng đưa mỗi tháng 10 triệu, đòi mua ô tô hơn 500 triệu đồng
Có thể bạn quan tâm

Có một An Giang bình dị, đặc sắc
Du lịch
08:46:24 21/03/2025
Sức khỏe Giáo hoàng Francis tiến triển tốt, không cần đeo mặt nạ ôxy
Thế giới
08:45:22 21/03/2025
Việt Nam lại tăng vượt bậc về chỉ số hạnh phúc, lập kỷ lục mới
Tin nổi bật
08:29:18 21/03/2025
Mất 10 năm phát triển, game bom tấn cuối cùng cũng cập bến Steam, người chơi Việt vẫn hoang mang vì một điều
Mọt game
08:10:41 21/03/2025
Báo động tội phạm ma túy gen Z: Những 'hot girl' lao vực thẳm tù tội
Pháp luật
07:37:19 21/03/2025
Sao Việt 21/3: Tuấn Hưng bị vợ giận dỗi, Lệ Quyên khoe eo nhỏ xíu
Sao việt
07:01:05 21/03/2025
Những chặng đường bụi bặm - Tập 9: Bố Nguyên để lại một ngăn tủ bí mật
Phim việt
06:54:58 21/03/2025
G-Dragon "sượng trân" trong lần đầu sánh đôi mỹ nữ kém 12 tuổi, 1 tiết lộ 18+ gây chú ý
Nhạc quốc tế
06:45:08 21/03/2025
Ăn gì, kiêng gì trong những ngày 'đèn đỏ'?
Sức khỏe
06:39:33 21/03/2025
Một số cách nấu canh chua cá hú chuẩn vị miền Tây cực thơm ngon, bổ dưỡng cho cả nhà
Ẩm thực
06:18:31 21/03/2025