Nỗi thiệt thòi của một người con gái lấy chồng xa
Lấy chồng xa, mỗi lần về quê thấy tóc mẹ hoa râm nhiều hơn lần về trước mà tôi chạnh lòng. Mẹ tôi cũng ngoài 70 rồi, lại có nhiều bệnh. Tôi chỉ sợ một ngày nào đó, mẹ ngã xuống mà tôi không về kịp nhìn mặt mẹ lần cuối thì…
Chào Phạm Thị Huyền, người phụ nữ hiền lành và nhu nhược trong bài Tâm sự “Cả nhà chồng tai quái khiến tôi thành đứa con bất hiếu”!
Hôm nay, đọc bài viết của bạn mà lòng tôi ngổn ngang. Tôi thấy thương mẹ bạn nhiều vì bà vất vả, khổ vì bạn quá. Rồi, tôi lại nhớ tới mẹ tôi. Có lẽ giờ này bà cũng đang khóc thầm vì nhớ đứa con đi làm dâu xa.
Nhà tôi quê ở Bố Trạch – Quảng Bình. Bố mẹ tôi chỉ có hai người con gái. Hai chị em tôi đều xinh xắn, học giỏi, là niềm tự hào của bố mẹ. Chị tôi hơn tôi 5 tuổi. 6 năm trước, chị tôi học Thạc sĩ ở Anh, gặp một chàng Tây. Hai người yêu nhau rồi cưới.
Từ ngày chị lấy chồng, tôi đã tự nhủ sau khi ra trường sẽ về Quảng Bình làm, lấy chồng gần nhà để còn chăm sóc bố mẹ. Vậy mà khi tình yêu đến, nó cuốn phăng hết mọi ý nghĩ về bố mẹ của tôi. Ra trường hai năm, tôi bị Phong – một chàng trai Hà Nội bắt cóc về làm vợ.
Lấy chồng gần, con gái nhỏ của tôi sẽ được ríu rít bên ông bà, hát cho ông bà nghe vui cửa vui nhà.
Ngày ấy tôi đã hiểu hết được lấy chồng xa sẽ chịu nhiều thiệt thòi như thế nào. Nhưng đặt nặng chữ tình, tôi đành dở dang chữ hiếu. Lấy chồng xa tủi lắm, lúc nào cũng ngóng về bố mẹ ở quê.
Nhiều lúc tôi mơ và thèm khát giá như ngày ấy tôi lấy chồng gần. Ít ra như vậy, thứ bảy chủ nhật vợ chồng con cái sẽ đèo nhau về nhà mẹ. Cả nhà cùng nhau quây quần ăn bữa cơm đầm ấm. Con gái nhỏ nhà tôi sẽ được ríu rít bên ông bà, hát cho ông bà nghe vui cửa vui nhà.
Lấy chồng gần, những ngày lễ Tết tôi sẽ về cùng mẹ vào bếp nấu những món ăn như ngày xưa vẫn còn ở với mẹ. Thỉnh thoảng tôi sẽ trốn chồng về ngủ cùng để được nằm ôm mẹ. Những lúc bố mẹ trái nắng trở trời, tôi sẽ ở bên cạnh để an ủi, chăm sóc và nhiều nữa…
Video đang HOT
Lấy chồng xa, nghĩ bố mẹ côi cút một mình mà buồn lòng và chẳng thể an tâm được. Ngày lễ Vu Lan, nhìn mẹ chồng khóc hạnh phúc khi được chồng tặng bó hoa đẹp mà lòng tôi lại ghen tị và chạnh lòng thương mẹ đẻ của mình. Vu Lan, ngày báo hiếu cha mẹ mà tôi cũng chỉ gọi điện thăm hỏi kèm theo lời hứa sẽ về quê ngay khi thu xếp được công việc trên này.
Mẹ tôi dáng người nhỏ bé, bà lại bị bệnh tiền đình, bệnh khớp, huyết áp thấp… Do đó người bà thường hay ốm yếu lắm, nhất là những lúc trái nắng trở trời. Vì thế, cứ mỗi lần nói chuyện với mẹ, tôi cứ rớm nước mắt khi thấy giọng mẹ yếu ớt, buồn buồn. May những lúc ấy được chồng tôi an ủi, chứ nếu không tôi sẽ không kìm lòng được mà khóc vì lo lắng cho mẹ.
Người ta nói mùng 1 Tết cha, mùng 2 Tết mẹ mà chẳng bao giờ tôi được ở cùng bố mẹ đẻ hai ngày ấy. Năm nào cũng phải lo Tết trên Hà Nội, rồi về thăm ông bà nội của chồng ở tận Thái Bình. Đến chiều mùng 3, tôi mới lách cách bắt tàu về quê để ăn Tết cùng bố mẹ.
Lúc nào tôi cũng nghĩ 1 năm về thăm bố mẹ được vài lần. Những lần này, tôi luôn ý thức tranh thủ làm nhiều việc để bố mẹ đỡ vất vả. Nhưng chẳng bao giờ bố mẹ để tôi phải đụng tay vào việc gì. Bố mẹ nói “Cả năm mới được chăm cháu, chăm con gái, con rể 1 lần, phải để bố mẹ làm!”.
Tôi và chồng chẳng tranh nổi việc gì với ông bà, chỉ biết lăng xăng xung quanh phụ giúp, trò chuyện để ông bà thêm vui. Buổi tối, tôi giao cho chồng chăm lũ trẻ, còn tôi lên ôm mẹ tâm sự hay đấm lưng cho mẹ.
Thế mà mỗi lần về quê, nhìn từ đằng sau thấy tóc mẹ hoa râm nhiều hơn lần về trước mà tôi chạnh lòng quá. Mẹ tôi cũng ngoài 70 rồi, lại có nhiều bệnh. Tôi chỉ sợ một ngày nào đó, mẹ ngã xuống mà tôi không về kịp nhìn mặt mẹ lần cuối thì…
Nhiều lúc tôi phải tự an ủi mình, lấy chồng xa, hàng ngày sẽ không đến quấy rầy mẹ, lũ trẻ không làm ông bà inh tai nhức óc. Những lúc tôi buồn hay ốm đau, bố mẹ không nhìn thấy dĩ nhiên sẽ đỡ lo lắng và vất vả rồi.
Nhưng thực lòng, tôi ghen tị với những người được lấy chồng gần như bạn lắm, bạn Huyền ạ. Tôi mà là bạn sẽ chẳng bao giờ để mẹ phải chịu thiệt thòi như vậy đâu. Thật tình, mẹ bạn có con gái lấy chồng gần mà còn tủi thân và khổ gấp mấy lần mẹ tôi có con lấy chồng xa. Bạn đúng là bất hiếu quá.
Huyền ạ, chồng thì có thể không lấy chồng này thì lấy chồng khác. Nhưng mẹ của bạn thì chỉ có một mà thôi. Vì thế, nếu chồng sống xa cách với nhà vợ, là vợ đáng lẽ bạn phải biết dạy và góp ý cho chồng chứ. Để chồng cũng có thể cùng bạn báo hiếu cho bố mẹ bạn ở quê nhà.
Như chồng tôi, chỉ cần 1 tuần anh quên không gọi về hỏi thăm bố mẹ là tôi sẽ nhắc và cho anh 1 bài ca vô tận vì không quan tâm đến bố mẹ vợ cô đơn, già yếu. Từ đó, tôi đã tạo một thói quen rất tốt cho anh đó là biết tự gọi điện về cho bố mẹ vợ những ngày lễ, tết.
Ngay như mẹ chồng tôi ngày xưa cũng hay có thái độ và ý kiến chuyện bố mẹ tôi “nhà quê”, nói giọng như chim hót. Tôi nói ngay là tôi không đồng tình, cảm thấy bị miệt thị, xúc phạm.
Ngày lễ 30-4, Tết Nguyên đán, bà nội cũng hay xót cháu không hài lòng khi con dâu đưa cháu về thăm ông bà ngoại. Thấy vậy, tôi quán triệt tư tưởng ngay. Tôi tâm tình với bà về những nỗi niềm của tôi, của ông bà ngoại. Tôi hỏi bà nếu em chồng tôi cũng lấy chồng xa, mẹ chồng tương lai của nó cũng không cho con dâu, cháu về thăm nhà thì bà sẽ như thế nào.
Nếu lấy chồng gần, thỉnh thoảng tôi sẽ trốn chồng về ngủ cùng để được nằm ôm mẹ.
Cũng may mẹ chồng tôi là người biết điều. Từ sau dạo ấy, bà chẳng bao giờ ý kiến chuyện tôi đưa con về nhà ngoại. Nếu chẳng may mẹ chồng tôi mà cũng như mẹ chồng bạn, tôi sẽ cứ đưa con về thăm bố mẹ, rồi sau đó đến đâu thì đến.
Thời đại nào rồi mà còn bắt người ta phải bỏ bê bố mẹ đẻ, chăm chăm việc nhà chồng. Đọc bài của bạn, tôi ức và giận bạn lắm.Tôi ước có mẹ bên cạnh mà chẳng được. Còn bạn chỉ làm khổ mẹ mình thôi.
Đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh nữa Huyền ạ. Tôi khuyên bạn 1 câu thật lòng, mau mau mà sửa chữa, yêu thương, phụng dưỡng mẹ bạn hết lòng. “Mẹ già như chuối chín cây”, đừng để đến ngày mẹ ra đi, bạn hối hận không kịp, sống ăn năn cả đời.
Và những chị em nào lấy chồng xa hãy vào đây chia sẻ cùng Huyền và tôi đi để những phụ nữ lấy chồng xa như chúng tôi có thêm nguồn lực và biết cách quan tâm, chăm sóc bố mẹ đẻ của mình từ xa tốt nhất.
Theo afamily
Chồng con đuề huề vẫn thèm quá khứ
Sống bên người chồng khô khan, gia trưởng, tôi không khỏi chạnh lòng, nhớ về thời sinh viên và mối tình xưa cũ. Tôi không biết bên bắt đầu kể về cuộc đời mình bắt đầu từ đâu nữa bởi vì ai cũng có quá khứ. Những nỗi buồn, niềm đau làm tôi chạnh lòng và đau thắt khi nhớ đến. Nhưng cũng có những niềm vui nồng ấm và ngọt thơm như buổi sáng ban mai. Ngồi giữa bốn bức tường tĩnh lặng, giữa cái rét mướt của mùa đông phương Bắc, tôi muốn viết một cái gì đó cho tôi và chia sẻ với các bạn để đừng ai vấp sai lầm như tôi.
Tôi và bạn tôi yêu nhau từ hồi học phổ thông rồi vào đại học và ra trường, đi làm, trải qua bao nhiêu buồn vui của cuộc sống, tôi và bạn đã cùng chung vai, chia sẻ những ngày bạn tôi ra trường long đong tìm việc làm. Cứ tưởng cuộc đời trải màu hồng nhưng số phận lại đẩy đưa bạn tôi đi theo con đường khác. Nhưng khi tiến đến hôn nhân, phải bắt buộc xét lý lịch, gia đình tôi lại không đủ điều kiện. Đúng lúc ấy, tôi biết mình có thai. Tôi mừng lắm vì nghĩ là có thể ràng buộc gia đình bạn đồng ý chấp nhận tôi, mặc dù tôi đồng ý sống không có hôn thú.
Tôi chưa kịp kể gì cho gia đình thì bạn tôi đã bắt tôi phải đi bỏ thai. Bạn tôi nói chưa đủ điều kiện để nuôi con. Khỏi phải nói, tôi đau lòng như thế nào khi người đã đầu gối tay ấp với tôi trở nên như thế. Tôi buồn và khóc suốt. Tôi hận bạn tôi hơn bao giờ hết. Tôi không đồng ý, tôi sẽ cố nuôi con. Vì tôi mất mẹ sớm nên tôi biết tình mẫu tử nó thiêng liêng như thế nào. Nhưng có lẽ do tôi hay buồn rầu và một mình chịu đựng nên tôi bị hư thai.
Kể từ đó, tôi xa lánh bạn trai tôi và vết thương bạn tôi đã gây ra không bao giờ tôi tha thứ. Mỗi khi nhớ lại, lòng tôi vẫn còn quặn đau. Khi đó, tôi đang đi làm ở một công ty tư nhân, lương không cao nhưng cũng đủ để trang trải cuộc sống nơi thành phố đắt đỏ. Hằng ngày, tôi đi làm, tối đến, tôi còn đi học thêm. Dần dần tôi cũng khuây khoả.
Một lần đến nhà bạn chơi, tôi gặp anh-chồng tôi bây giờ, mới từ nước ngoài về. Nhìn bề ngoài, anh khá lớn tuổi nên tôi xưng hô là chú. Chúng tôi nói chuyện qua, sau đó, anh xin bạn tôi số di động và chủ động liên lạc với tôi. Tôi cũng nhiệt tình chở anh đi uống cà phê, đi ăn món ăn vặt vì anh không biết đi xe máy. Thật lòng, tôi chỉ đi chơi cho vui chứ không nghĩ đến chuyện xa hơn vì trái tim tôi đã đóng băng.
Sau này về nước, anh liên lạc với tôi qua mail. Hằng ngày vẫn chat với tôi mỗi khi tôi đến văn phòng sớm. Nói nhiều chuyện với nhau nên dần dần, tôi cũng quý anh và thấy nhớ mỗi khi anh không online. Khi đó, tôi không hề biết đó là tình yêu hay tình bạn và tôi chấp nhận nó như cái gì đến thì đến.
Mấy tháng sau, tôi đính hôn và đám cưới. Hai năm sau, chồng tôi hoàn thành thủ tục bảo lãnh tôi sang định cư. Những năm đầu, tôi hạnh phúc vô cùng nhưng sau này, khi sống gần gũi nhau và chồng tôi lại khá gia trưởng, kỹ tính nên tôi đâm ra chán nản. Tôi không hề biết chồng tôi làm lương tháng bao nhiêu, tài khoản có bao nhiêu tiền vì tất cả mọi thứ chồng tôi giữ hết. Nếu nói đến những vấn đề đó, chồng tôi sẽ cho là tôi ham tiền, chỉ để ý đến tài khoản nên tôi không bao giờ đả động đến.
Tôi thích gì, chồng tôi đều mua cho nhưng tôi không có quyền quản lý tiền bạc. Anh đưa bao nhiêu thì tôi xài bấy nhiêu chứ tôi không đòi hỏi. Có lần, trong người tôi không còn một xu, đẩy con ra công viên chơi, trời nóng mà tôi không có tiền để mua nước uống và nước tôi đem theo thì con tôi uống hết rồi. Tự nhiên, lúc đó tôi muốn khóc òa nhưng vì con, tôi đã cố gắng. Tôi đã vun đắp, lo cơm nước tươm tất. Với lại, chồng tôi lớn tuổi hơn nên tư tưởng và suy nghĩ khác tôi. Tôi thích lãng mạn, bay bổng, thích dạo ngắm biển thì chồng tôi ngược lại hoàn toàn. Tính tôi khá trầm, không thích đôi co nên càng ngày, vợ chồng càng ít nói chuyện với nhau. May có con là động lực cho tôi sống tiếp ngày mai.
Hiện tại, tôi ở nhà nội trợ. Khi con tôi đi học, tôi cũng đi học nghề, phòng khi có chuyện gì, tôi còn biết cách kiếm tiền nuôi con. Nếu nhìn vào, mọi người sẽ nghĩ tôi được voi đòi tiên vì chồng tôi làm nhà nước nên ổn định, có nhà cửa nhưng tinh thần không thoải mái làm tôi buồn. Đôi khi, tôi muốn hét lên rằng cuộc đời bất công với tôi nhưng nghĩ lại, số phận luôn thử thách tôi và tôi cũng cố gắng vượt qua.
Thỉnh thoảng, bạn trai cũ của tôi cũ nhắn tin hỏi thăm. Tôi cũng nhắn lại với lời lẽ đao búa nhưng bạn tôi vẫn im lặng và vẫn quan tâm tôi như xưa, mặc dù, hắn đã có vợ và hai con. Tôi tưởng quãng đường dài đã qua, tưởng như thế đã đủ để lãng quên tất cả nhưng trái tim vẫn luôn có sự lựa chọn riêng. Tôi không có ý định phá vỡ hạnh phúc gia đình của bạn trai cũ nhưng chỉ thèm được một lần đi dưới cơn mưa chiều Sài Gòn, lang thang dọc bờ sông, ăn bữa cơm sinh viên đạm bạc, ngồi ngắm biển, để rồi lục lại những cảm xúc của ngày xưa ấy và mỉm cười với những kỷ niệm đẹp. Thế thôi! Nhưng tôi cũng không biết mình muốn gì nữa? Tôi chỉ mong rằng nếu đã yêu ai thì bạn hãy cố đấu tranh để giữ cho được tình yêu đó và sống hết mình với nó bởi mỗi khi bạn buông tay, tình yêu không thể tròn vẹn như xưa.
Theo Ngoisao
Yêu phải người chỉ thích tiền Vì chuyện làm ăn không suôn sẻ, tôi không giúp được em đồng nào, em đã lẳng lặng không gặp tôi nữa. Hình minh họa Chúng tôi mới yêu nhau chưa đầy 1 năm. Tôi hơn bạn gái 5 tuổi, đã ra trường và đi làm, còn em ấy vẫn đang học đại học. Tình yêu của chúng tôi bắt đầu từ những...