Nỗi niềm sợ… yêu
Tôi nhạy cảm, dễ rung động và hay mơ mộng… (Ảnh minh họa)
26 t.uổi, sau vài mối tình, tôi vẫn chưa tìm được người yêu mình nên đ.âm ra… sợ yêu, cảnh giác cao độ. Nhiều người nói tôi khó tính trong tình cảm, tôi chỉ cười xòa. Có lẽ cũng tại tôi nhạy cảm, dễ rung động, hay mơ mộng và có phần sĩ diện.
Nhiều người nhận xét tôi xinh xắn, giỏi giang, sớm thành đạt (là trưởng phòng năm 23 t.uổi) và là niềm mơ ước của nhiều chàng trai. Tôi từ chối mọi lời ong bướm, những ánh mắt trìu mến để lao vào công việc…
Cách đây ba năm, tôi bắt đầu thương anh. Anh không đẹp, có vẻ khô khan, cộc cằn nhưng thật ra rất giàu tình cảm. Tôi vô tư và thương anh trong tâm tưởng, còn anh thì chỉ một lần nhắn tin nói rằng có để ý tôi, thế thôi! Thời gian giúp tôi nhận ra mình đã ngộ nhận nhưng cả trái tim sôi nổi, lần đầu yêu của tôi đã trao anh trọn vẹn.
Tôi nói: “Mình không hợp nhau, từ đây về sau chúng ta sẽ là bạn tốt”, cũng mong anh nói một lời giải thích nhưng anh chỉ im lặng. Tôi thấy mình thật ngốc nghếch. Có lẽ đến tận giờ anh cũng không hiểu được tôi đã khổ sở thế nào để quên được anh khi nỗi chán chường cứ tìm về hằng đêm và không ít lần tôi bị stress nặng.
Sau đó, công ty tôi có lãnh đạo mới chuyển về công tác. Một người đàn ông hơn tôi gần 10 t.uổi, rất đẹp trai, quyền lực, giàu có, rất hiền và giản dị. Anh được mọi người, nhất là nhân viên nữ trong công ty, cho “điểm 10 tròn”.
Anh rất hay nhìn lên cửa sổ phòng tôi, nhìn tôi trìu mến mỗi lần anh bước vội qua phòng. Tôi cảm nhận được tình cảm của anh nhưng không dám tin vào sự may mắn cũng như khả năng chinh phục trái tim anh.
Có người nói với tôi là sếp để ý tôi đấy, lúc đó tôi chỉ cười và chối bay nhưng không có nghĩa là tôi không suy nghĩ về điều ấy. Tôi cũng dặn lòng mình không được ngộ nhận, phải cẩn thận để không đau khổ lần nữa. Tôi không muốn ai đoán được tình cảm của mình nên tỏ ra rất vô tư, thờ ơ và lạnh lùng, kể cả với sếp.
Sau những thất bại tình cảm ấy, tôi không biết mình còn đủ sức để tin và yêu nữa không… (Ảnh minh họa)
Tình cảm tôi dành cho anh lớn dần, vẫn trong âm thầm, đơn phương. Tôi tự vui khi bắt gặp ánh mắt của anh hay một lời nói ngọt ngào. Tôi tự đau khổ, hờn trách khi anh rầy la tôi trong công việc. Tôi vẫn cảm nhận được dường như anh luôn đắn đo, do dự và không muốn tiến xa hơn trong tình cảm với tôi.
Anh sợ tôi không xứng với anh hay vì anh có người con gái khác rồi? Sự nghi ngờ cũng là niềm hi vọng để tôi thận trọng nuôi dưỡng tình cảm và mơ về một mái ấm gia đình ở t.uổi 26. Có lẽ chẳng bao giờ anh muốn hiểu và hiểu được những tình cảm mà trái tim tôi trao anh sau khi trải qua thời gian dài câm lặng. Nhưng hiểu để làm gì, chỉ thêm xấu hổ vì một người con gái không biết phận mình, trèo cao và ảo tưởng, thà cứ để trong lòng mà còn chút sĩ diện với đời, với mọi người và… với anh!
Tôi không thích v.an x.in tình cảm của người khác, đơn giản vì tình yêu là sự tự nguyện nảy sinh từ hai phía, huống hồ tôi không đủ tự tin về thân phận, địa vị của mình. Tôi yêu anh nhưng xác định sẽ không đến với anh vì những lẽ trên và tôi tin anh cũng vậy.
Video đang HOT
Một ngày tôi nghe đồng nghiệp nói anh đã có bạn gái – cô ấy rất xinh đẹp, con của một quan chức cấp cao của tỉnh, làm ở hãng hàng không. Tôi cười nhạt mà lòng thì héo hắt. Đúng là anh không dành cho tôi.
Sau những thất bại tình cảm ấy, tôi không biết mình còn đủ sức để tin và yêu nữa không. Tôi vẫn lạnh lẽo, tủi phận giữa dòng người tấp nập. Trái tim ơi, xin mách bảo t.uổi yêu nào cho tôi?
Theo T.uổi trẻ
Bàng hoàng khi đọc nhật kí em gái
Cô em hồn nhiên của tôi ngày nào không còn nữa... (Ảnh minh họa)
Lần đầu tiên đau quá! Thế mà chồng bảo là "Thích lắm! Không đau chút nào hết".
Em tôi là một cô bé t.uổi teen mơ mộng với những thay đổi kì lạ của cảm xúc và cuộc sống. Mặc dù ở cái t.uổi 16 nhưng em đã phát triển như một thiếu nữ thực sự.
Là một cô bé ngoan và học giỏi nên em được rất nhiều người quý mến. Đó cũng chính là niềm tự hào của gia đình tôi mỗi khi anh em làng xóm đưa em ra làm gương cho con cháu họ.
Em tôi hồn nhiên và rất hay cười. Mặc dù chưa thực sự lớn nhưng suy nghĩ của em khá chính chắn. Cứ mỗi ngày đi học ở trường về, em lại ngồi chăm chú vào bàn học, thi thoảng ngồi xem ti vi hoặc ca nhạc để giải trí, còn mỗi lần em muốn đi đâu cùng bạn bè, em đều xin phép gia đình và không bao giờ về trễ.
Cũng vì em chăm ngoan và ham học nên gia đình tôi quyết định mua cho em một cái máy tính để em có cơ hội tìm hiểu nhiều thông tin và kiến thức bổ ích. Kể từ đó, em dường như chăm chỉ học tập hơn và cũng hạn chế đi chơi với bạn bè hơn.
Một thời gian sau, thấy em hay buồn và mặt mày lúc nào cũng xanh xao, tôi hỏi "Em có chuyện gì buồn à?" thì em chỉ trả lời: "Dạo này bài vở nhiều quá nên em học hành hơi mệt". Thấy em chăm chỉ học hành cho gầy cả người, tôi thương em lắm! Nhưng tôi chỉ biết động viên em sắp xếp thời gian học hành và vui chơi cho khoa học, đừng vì chúi mũi vào học tập mà quên hết mọi thứ xung quanh mình...
Nhờ cơn gió gửi đến em ngàn nụ hôn ấm... (Ảnh minh họa)
Nhưng... cho đến một hôm, tôi bàng hoàng khi vô tình đọc được cuốn nhật kí của em. Không ngờ em tôi lại dính vào chuyện tình cảm để rồi bỏ bê việc học và tự nhốt mình với những nỗi ưu tư của cô gái 16 t.uổi.
Ngày 21 - 11
Hôm nay được cô cho điểm 9 môn Văn thật là vui. Lên mạng nghe được một bài hát mới có tên là "Nụ hôn của gió" thật dễ thương. Ôi! Bài hát mới giống mình làm sao? "Ngày xưa ấy có một cơn gió kia hồn nhiên. Bởi còn vô tư, cơn gió chưa biết yêu bao giờ. Và cơn gió vẫn hồn nhiên gió đến bên em mỗi ngày, cơn gió ấy vẫn chờ một tình yêu". Hihi... đáng yêu quá!
Ngày 28 - 11
Chiều nay tự nhiên thấy buồn buồn, lên mạng chát vu vơ, ai ngờ quen được một anh chàng dễ thương đang học Đại học... Hihi... chàng ta lãng mạn ghê. Mới biết người ta mà đã nói chuyện như thân thiết từ bao giờ rồi. Ghét mỗi cái mắt một mí, nhìn gian... hihi...
Ngày 30 - 11
Hôm nay hắn tặng mình bài hát "Nụ hôn của gió" và nói của hắn sáng tác chứ? Yêu quá đi mất... hihi... chụt chụt. Tối nay nhắm mắt hoài mà không ngủ được. Hình như mình cứ nghĩ về hắn nhiều hơn. "Nhờ cơn gió gửi đến em ngàn nụ hôn ấm, đôi môi mềm. Hãy nói rằng ở đây một người đang thương nhớ đến em". Chưa gì hắn đã đòi hôn mình rồi. mình thấy hơi tò mò sao ấy? Có khi nào mình yêu không nhỉ?
Ngày 10 - 12
Hôm nay trốn học để được đi chơi với "chồng iu". Chồng mình kinh nghiệm ghê... cảm giác thật lạ khi chồng hôn mình như thế. Nhưng mình thấy sợ khi anh ấy đòi hỏi mình "chuyện người lớn". Mình sợ có em bé, thế mà anh ấy lại giận và nói mình không yêu thật lòng. Chẳng nhẽ cứ phải làm như thế mới là yêu à? Mình chẳng muốn như vậy chút nào nhưng sợ chồng buồn, chồng sẽ không yêu mình nữa... hic hic...
Thôi chồng đừng buồn nhá! Vài bữa nữa sinh nhật chồng, vợ sẽ đền cho nhé!
Vợ hứa đấy! Yêu chồng nhất... chụt... chụt...
...
Ngày 15 - 12
Ôi! Thế là hôm nay mình đã trở thành đàn bà. Lần đầu tiên đau quá! Thế mà chồng bảo là "Thích lắm! Không đau chút nào hết". Mình thấy sợ sợ làm sao ấy. Bố mẹ mà biết thì c.hết... Chồng ơi! Không được hư như thế nữa đâu nha...
...
Em tôi hay khóc một mình, buồn một mình và chẳng bao giờ tâm sự nỗi niềm cùng ai! (Ảnh minh họa)
Ngày 20 - 12
Dạo này chồng chẳng quan tâm tới mình gì hết.
Hình như... chồng chán mình rồi!
Ngày 23 - 12
Hôm nay con bạn thân cho mình nghe bài hát "Nụ hôn của gió" do ông nào đó sáng tác và hát, chứ không phải là do chồng sáng tác. Bài này không phải của chồng... mà chồng lừa em à? Sao chồng kỳ vậy?
Ngày 28 - 12
Hu hu... Chồng bỏ đi rồi... Chồng bảo đừng tìm chồng nữa. Chồng cũng đổi số luôn rồi. Sao chồng bảo yêu em suốt đời cơ mà? Em yêu chồng mà... đừng bỏ em nhé, chồng ơi!
....
Tôi như c.hết đứng khi tận mắt đọc được những dòng nhật kí này. Tôi chẳng dám nói ra vì sợ bố mẹ biết sẽ đ.ánh c.hết em mất, không những thế, nó sẽ khiến em càng tổn thương thêm...
Cô em hồn nhiên của tôi ngày nào không còn nữa. Giờ đây, em tôi hay khóc một mình, buồn một mình và chẳng bao giờ tâm sự nỗi niềm cùng ai!
Phải chăng do tôi đã không quan tâm đến em nhiều hơn? Phải chăng gia đình chúng tôi tin tưởng và chiều em quá... để rồi em ra nông nỗi này? 16 t.uổi của em đâu rồi? Cái t.uổi hồn nhiên, ngây thơ của em đâu rồi? Sao đôi mắt em lại u buồn và dáng người lại gầy gò, xanh xao thế kia? Tôi phải làm sao để giúp em tôi thoát ra khỏi sự bế tắc này đây?
Mong độc giả chuyên mục Tâm sự hãy cho tôi lời khuyên! Hãy chỉ cho tôi biết, tôi nên làm gì để kéo em thoát khỏi nỗi đau này? Qua đây, tôi cũng mong rằng, các bậc bố mẹ, anh chị hãy biết quan tâm đến con em của mình hơn nữa! Đừng để mọi chuyện đã rồi như cô em gái tôi thì có nhận ra sai sót của mình thì cũng đã quá muộn màng.
Anh Quân (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Hụt hẫng tình một ngày Người ta có tình một đêm, tôi có tình một ngày... (Ảnh minh họa) Người ta có tình một đêm, tôi có tình một ngày. Một ngày rung động bất chợt ấy đã thay đổi cuộc sống của tôi... Sau khi kết hôn 5 năm, những vướng mắc trong cuộc sống gia đình khiến tôi suy sụp. Không phải chồng tôi có người...