Nỗi niềm của kẻ thứ 3
Tôi đã chán cảnh phải lén lút gặp anh vì sợ bị mọi người phát hiện, tôi muốn nói cho tất cả bạn bè, người thân biết rằng tôi và anh đang yêu nhau đấy.
Biết anh đã có vợ, có con, nhưng tôi vẫn yêu anh say đắm. Với tôi, anh không chỉ là một người đàn ông giỏi giang mà còn rất đặc biệt. Anh chính là bạn thân của anh trai tôi, họ chơi với nhau từ hồi học cấp 1, cấp 2, cấp 3 rồi đến đại học.
Tôi yêu anh từ ngày anh là một cậu học sinh, thi thoảng qua nhà tôi rủ anh tôi đi học, hình ảnh của anh, nụ cười và ánh mắt của anh cứ lớn dần trong tâm trí tôi từng ngày.
Anh lờ mờ đoán biết được tình cảm của tôi, anh nói, luôn coi tôi như em gái. Rồi anh đi lấy vợ, vợ anh hơn tôi một tuổi, xinh đẹp và dịu dàng. Họ rất xứng đôi, cưới xong, anh có con, nhưng thi thoảng vẫn đến nhà tôi chơi với anh trai tôi. Tình cảm của họ vẫn vậy từ bao năm nay, và tình cảm của tôi dành cho anh cũng vậy, chưa bao giờ thay đổi, ngay cả khi tôi biết anh đã có vợ, có con.
Tôi cứ âm thầm đi bên cạnh anh như thế, chẳng hẹn hò, chẳng muốn yêu ai. Dù biết cuộc tình này rồi sẽ chẳng đi đến đâu. Biết vậy, nhưng tôi chẳng thể quên anh được.
Yêu anh mà không dám nói, thương cho cuộc tình của mình, thương cho bản thân mình. Tôi một mình đi uống rượu say, càng say tôi lại càng nhớ đến anh nhiều hơn và tôi khóc. Tôi bấm số điện thoại cho anh, tôi muốn gặp anh để nói cho anh nỗi niềm của mình. Dù không muốn, nhưng anh cũng đến gặp tôi.
Video đang HOT
Đó là lần đầu tiên anh biết rằng tôi yêu anh nhiều đến thế, đó cũng là lần đầu tiên anh ôm tôi vào lòng, vỗ về tôi, tôi thiếp đi trong vòng tay anh rồi chẳng biết gì nữa. Đến khi tỉnh dậy, tôi thấy mình và anh ở bên nhau trong tình trạng không có mảnh vải trên người, Tôi hạnh phúc đến ngỡ ngàng, vì cái cảm giác mình đã có được anh. Tôi hôn anh thật lâu, và mong muốn cái cảm giác này kéo dài mãi mãi.
Những ngày sau đó, anh chưa một lời nói yêu tôi, nhưng thi thoảng vẫn chủ động hẹn hò với tôi. Anh bảo, anh không thể bỏ vợ, bỏ con để cưới tôi làm vợ. Nên mối quan hệ của chúng tôi chỉ có thể lén lút như thế này, nếu tôi chấp nhận thì tiếp tục, còn không, thì thôi. Tôi cũng chẳng cần gì nhiều hơn thế, chỉ cần thi thoảng anh đến bên tôi, như vậy là quá đủ rồi.
Cứ thế, hơn 1 năm nay tôi và anh lén lút gặp gỡ nhau mà không bị ai phát hiện. Chỉ có điều, nếu như trước đây tôi nghĩ chỉ cần như vậy là quá đủ thì bây giờ tôi lại mong muốn nhiều hơn thế.
Tôi đã chán cảnh cứ phải lén lén lút lút gặp anh vì sợ bị mọi người phát hiện, tôi muốn nói cho tất cả bạn bè, người thân của tôi biết rằng tôi và anh đang yêu nhau đấy. Tôi cũng không muốn san sẻ anh với bất kỳ ai khác, cho dù người ấy là vợ, là con anh.
Tôi muốn anh bỏ vợ để làm đám cưới với tôi, để tôi có một danh phận như bao nhiêu người phụ nữ bình thường khác. Nhưng anh vẫn nhất quyết không chịu, anh bảo họ không có lỗi và anh không thể bỏ họ được. Họ cần đến anh, nhất là con anh, nó cần có bố.
Vậy còn tôi, tôi là gì của anh đây, tôi cũng cần có anh, phụ nữ có thì, tôi cũng là phụ nữ, cũng đến lúc phải lấy chồng, sinh con, sao anh không hiểu cho tôi…
Theo VNE
Người đàn bà cười
Mọi người cố nhịn cười còn thị lại phấn khởi cười suốt. Lần đầu tiên thị cười "thoải mái" như thế vì có hàm răng mới. Hơn nữa đây lại là ngày mà gần 40 năm qua thị chờ đợi: Ngày thị lấy chồng.
Cả làng được phen choáng váng khi thị trở về sau chuyến lên thủ đô thay hàm răng mới. Mọi người vốn đã quen với hàm răng vổ của thị bao nhiêu năm qua. Chẳng hiểu sao 4 chị em của thị đều xinh xắn, dễ thương, duy chỉ có thị không chỉ "tươi quá quy định" mà đường nét góc cạnh chả thứ gì hòa hợp. Có lẽ cũng bởi thế mà gần bước sang tuổi 40 thị vẫn chưa có lấy một mảnh tình vắt vai.
Ngày thị còn trẻ, bạn bè thường trêu "Sau mày tính hôn người yêu thế nào?". Thị đáp chẳng cần đắn đo: "Không hôn trực tiếp thì hôn gió, chả sao". Khổ một nỗi, bao nhiêu năm qua đến cả một nụ hôn gió thị cũng chẳng kiếm được chàng trai nào muốn nhận.
Trời sinh thị "tươi tắn" nên lúc nào thị cũng cười. Thị ý thức được "vẻ đẹp" của mình. Thị có cái ham muốn hừng hực của một người đàn bà ế. Nhưng lại có cái kiêu kì, khinh khỉnh của một người đàn bà có học. Nhiều gã trai làng cho rằng thị xấu giờ có thằng sờ tới là mừng lắm nên giở trò sàm sỡ, bờm xơm, cợt nhả. Thị lớn tiếng quạc lại không chút nể nang:
- "Đồ vô văn hóa, tưởng chị đây thèm cái loại người như mày hả! Mày còn lâu mới xứng được với chị, chị chả thiết".
Mọi người thấy thế cười nghiêng ngả. Người cười tên bị làm cho bẽ mặt, người cười sự hống hách của thị. Thị chả quan tâm. Thị vẫn tuyên bố "Không tìm được người xứng đáng, thà ở vậy còn hơn".
Ở thị, người ta thấy một lòng yêu sống bản năng, không lo sợ trước cuộc đời, không âu sầu oán trách số phận. Thị chấp nhận cuộc đời và đón nhận mọi thứ trong lạc quan. Thị ham học hỏi, hiểu biết khá nhiều và là người có tấm lòng chân thật. Ẩn sau cái vẻ bề ngoài "hâm hâm" và xấu của thị là cả một tâm hồn đẹp mà nếu ai đó không dành thời gian để hiểu sẽ khó mà nhận ra. Thị cầm tiền đi chợ nhưng nếu giữa đường gặp ăn xin là thị cho hết với lí lẽ:
- "Nếu người ta là ăn xin thật, mình không cho thì thật tàn nhẫn. Còn nếu người ta là ăn xin giả thì việc chường mặt đi xin cũng là đáng thương rồi. Coi như xem kịch trả tiền".
Thị tốt một cách kì lạ. Bất kì người nào trong làng, thân hay quen sơ sơ thậm chí chả biết tuổi tên, gặp việc gì cần giúp đỡ là thị giúp. Nhiều bữa giúp người ta xong, mệt người còn mất của, nhưng thị vẫn thấy vui. Thị bảo "Miễn mình vui, người ta vui là được. Đời sống được bao lâu, thấy vui thì làm".
Rồi thị gặp anh. Anh góa bụa, vợ mất sớm. Thị gặp anh ở chùa, trong ngày rằm. Thị vẫn lên chùa thường xuyên để giúp chùa quét dọn sân vườn. Hỏi thăm biết anh lên chùa để thắp nén hương cầu khẩn cho người vợ quá cố, thị rưng rưng xúc động. Gần một năm qua đi, thị và anh gặp nhau đều đặn vào mỗi ngày rằm, mồng một. Hơn một năm sau anh mới ngỏ ý đón thị về sống cùng một nhà, vui lúc về già cho đỡ cô quạnh. Thị chẳng đắn đo, đồng ý luôn. Còn bảo: "Thấy anh tốt bụng, hiền lành hợp với yêu cầu của em nên em đồng ý".
Thế là thị cưới trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Chưa hết, thị còn "hào phóng" chi một khoản tiền dành dụm được đi thẩm mĩ viện, thay toàn bộ hàm răng "quá khổ" của mình. Hỏi lí do thì thị bảo: "Gặp được người đàn ông tốt, yêu mình nên muốn được hôn thật chứ không hôn gió". Ai cũng phải cười ra nước mắt trước cái căn nguyên "thật như đùa" của thị.
Thị nhận lời anh vì anh là người đàn ông chừng mực, không vồ vập, cũng không nhìn vào cái vẻ bề ngoài của thị mà đánh giá. Anh "cố tìm mà hiểu" cái bản chất tốt đẹp trong thị. Thị không ham hố giàu sang, tiền bạc, thị chỉ cần có một mái ấm, một người chồng để mình yêu thương, một đứa con để hi vọng, một tổ ấm để sớm tối quây quần. Tất cả những cái đó thị gọi là hạnh phúc. Với thị mọi sự phù phiếm xa hoa, mọi cám dỗ vật chất chẳng nghĩa lí gì. Còn anh yêu thị có lẽ cũng vì thấy được cái lòng tốt nguyên thủy của thị, không tính toán, suy bì thiệt hơn, làm mọi việc đơn giản chỉ vì "Thấy cần phải làm thôi".
Ngày cưới, thị cười suốt. Trông thị xinh đáo để. Thi thoảng thị không ngần ngại đặt một cái hôn lên má chồng rồi cười tít mắt. Có ai đó nói bâng quơ trong đám cưới: "Nhìn họ thấy cuộc đời thật hiền".
Theo VNE
Gặp lại Anh là mối tình thứ mấy tôi không nhớ, nhưng chắc chắn là mối tình sâu đậm nhất trong số những mối tình đã đi qua đời tôi. Tôi và anh gặp lại nhau trong một chiều thu Hà Nội se lạnh, không mưa. Anh cùng tôi lãng đãng khu phố cổ khi mặt trời nghiêng bóng, ăn kem Tràng Tiền giữa trời...