Nỗi niềm con trai
Đôi khi con gái có những mặc định khó hiểu về con trai. Nhưng nếu nhìn bằng con mắt cảm thông hơn, bạn sẽ thấy con trai cũng có những nỗi niềm khó xử.
Con trai mà xuống bếp
Con gái nói: Con trai gì mà rành chuyện bếp núc thế? Chỗ đó toàn là địa phận của phụ nữ mà thôi. Mấy anh chàng nấu nướng giỏi này chắc hoặc rất đòi hỏi, hoặc cực kỳ “kén cá chọn canh”. Khó tính lắm đây!
Con trai phản pháo: Con gái gì mà cổ hủ thế không biết. Chuyện nấu nướng có phải của riêng con gái đâu, chưa kể những lúc mẹ vắng nhà công tác, con trai có thể chiên miếng trứng luộc miếng rau phòng thân chứ?
(Ảnh minh họa)
Và biết đâu, một ngày đẹp trời nào đó, con gái sẽ mắt tròn mắt dẹt rồi đổ cái rầm trước một tên con trai biết làm bếp thì sao?
Lúc nào cũng mẹ
Con gái ca thán: Chuyện gì cũng mẹ, mẹ, mẹ. Mẹ tớ thế này thế kia. Hôm nay phải về sớm kẻo mẹ la, hôm sau lại phải ở nhà ăn cơm tối cùng mẹ. Sao con trai lệ thuộc mẹ nhiều thế nhỉ?
Video đang HOT
Con trai đính chính: Không phải lệ thuộc mà là yêu thương mẹ. Liệu con gái có muốn mẹ ăn cơm một mình buồn thiu khi ba đi công tác, hay lo lắng canh cửa chờ cậu quý tử đi chơi về khuya không?
(Và bật mí thêm cho con gái nè, những chàng trai yêu thương mẹ thì cũng sẽ rất biết yêu thương và chung thủy với bạn đấy!)
Khóc hả?
Con gái cho rằng: Con trai phải là những người cứng rắn và mạnh mẽ. Chuyện gì cũng phải kiên cường thì mới là bản lĩnh đàn ông. Con trai tự nhiên khóc (mặc dù không…lênh láng như con gái khóc), thì cũng là không chấp nhận được.
Con trai giải thích: Nước mắt đâu phải bao giờ cũng là yếu hèn. Đôi khi nó là nước mắt của sự trưởng thành khi nhìn thấy sự vất vả của mẹ, khi em gái bị đau ốm, hoặc làm cho ba thất vọng. Những giọt nước mắt như thế là dành cho những người con trai yêu thương cơ mà.
Con trai gì mà điệu thế kia!
Con gái phàn nàn: Con trai gì mà áo quần tinh tươm, láng bóng. Tóc lúc nào cũng gọn gàng, thơm tho. Hắn lại cực kỳ ngăn nắp, tập vở bút thước đâu ra đấy. Eo ơi, con trai gì mà…
Con trai thắc mắc: Vậy phải…dơ dơ mới là con trai à? Sao mà con gái lại có cái kiểu suy nghĩ ngộ nghĩnh như thế sau khi ngồi dán mắt vào mấy anh trai Hàn quốc bảnh chọe kia chứ? Con gái nói đi, muốn đi cùng một anh chàng dễ thương sạch sẽ thơm tho (là tớ) hay một tên cả tuần không tắm và áo đã ngả màu cháo lòng (một tên con trai ở dơ nào đó)?
Lại còn “share” sòng phẳng
Con gái khó chịu kể: Đi ăn, tiền bạc lúc nào cũng share sòng phẳng như kinh doanh chứng khoán. Người gì mà thiếu ga-lăng như thế chứ. Chẳng bao giờ thấy con trai làm chủ chi, người gì keo thấy sợ.
Con trai giãi bày: Con gái nên hiểu là bọn tớ vẫn còn đang xin tiền trợ cấp bố mẹ. Đâu thể cứ xả láng ngoài đường, tối về ngửa tay đòi tiếp viện được. Tớ sẽ tìm việc làm thêm, khi nào lãnh tháng lương đầu tiên tớ chắc chắn sẽ khao con gái một khoản ra trò.
Kỹ tính thế con trai?
Con gái ấm ức: Người gì mà không thoáng chút nào hết. Thu chi gì trong lớp cũng ghi lại chi li. Ăn uống thì không bao giờ ngồi hàng quán lúp xúp lề đường, thậm chí vào quán cũng hỏi tới lui chờ lấy thẻ xe cho bằng đươc.
Con trai le lưỡi: Vậy nếu như thất thoát tiền quỹ mà không có gì làm bằng chứng, hay cả đám bị Tào tháo rượt, kinh dị hơn là chiếc xe máy không cánh mà bay. Những lúc đó con gái sẽ ra sao, và có đúng là sẽ lại đổ hết tội lỗi lên đầu con trai không? Đó không phải là kỹ tính mà là chu đáo và cẩn thận, con gái ạ!
Đôi khi, trong một nửa con trai chính là con gái. Hiểu để thông cảm và yêu thương nhiều hơn, con gái nhé!
Theo PLXH
Nỗi niềm kẻ thứ ba
Anh ấy lên thăm tôi, say xỉn, người mềm nhũn với những lời xin lỗi dài dằng dặc... vì sao à? Vì anh ấy đã quay về với người anh ấy đã yêu trước tôi, vì anh ấy đã phản bội tôi...
Hôm nay lại mưa.
Đã từng có hai người dường như sinh ra là để ghét nhau, hai người ấy đều nhìn người kia bằng ánh mắt đầy thành kiến, không thể làm bạn. Nhưng ở đời biết đâu được, rồi chính hai người ấy đã có thể hòa hợp làm một, đã yêu nhau như thể sinh ra là để cho nhau.
Tôi yêu anh vì anh có thể làm tôi cười với sự quan tâm không bao giờ thể hiện, không khéo léo như những người đàn ông khác, là khi nhắc tôi mặc ấm khi trời chỉ mới nổi gió, là người mắng tôi khi tôi không chịu ăn cơm, là người làm tôi ấm lòng khi được nép vào đôi vai rắn chắc ấy và là người làm tôi khóc thật nhiều trong khi bản thân tôi nhận thấy từ trước tới giờ mình là người ít khóc trong chuyện tình cảm nhất... chúng tôi yêu nhau vậy đấy!
Chúng tôi yêu nhau đã được gần hai năm nhưng những chuyện chúng tôi gặp phải quả là quá sức của tôi, một người con gái yếu đuối. Và chúng tôi đã chia tay...
Một thời gian dài chúng tôi không liên lạc với nhau, tình cảm vẫn đó, nỗi nhớ vẫn đó nhưng không hiểu sự xa cách này là gì? Nhưng rồi tôi đã biết vì sao! Anh ấy lên thăm tôi, say xỉn, người mềm nhũn với những lời xin lỗi dài dằng dặc... vì sao à, vì anh ấy đã quay về với người anh ấy đã yêu trước tôi, vì anh ấy đã phản bội tôi... Đấy là lý do vì sao chúng tôi không còn là bạn, là anh em, không còn những tin nhắn quan tâm, không còn gì cả. Không ai có thể hiểu được nỗi đau xé lòng của tôi lúc biết được sự thật đó? Cảm giác thất bại, bị bỏ rơi và cả cảm giác bị phản bội. Tôi nằm khóc thương cho bản thân mình, suốt đêm đó tôi không ngủ...
Anh ấy không nói với tôi lời nào về những gì anh ấy đang làm, tôi phải làm sao đối mặt với điều này, chưa bao giờ cảm giác bị phản bội là như thế nào. Càng đau hơn vì trong thời gian xa nhau tôi cứ thầm nghĩ anh ấy vẫn còn yêu tôi nhiều và chúng tôi sẽ trở về với nhau, củ chuối là tôi. Có 1 hôm tôi nhận được tin nhắn "Nhớ vợ quá" và sau đó anh ấy bảo là nhắn nhầm, đúng là anh ấy nhắn nhầm, ai có thể giúp tôi không khóc lúc đó không, chẳng có ai cả. Những lời ngọt ngào tình cảm đó anh có thể trao cho nhiều người vậy à, tôi hận anh thật sự.
Cầu mong sẽ không bao giờ tôi gặp anh và cô ấy đi cùng nhau!
Có lần anh ấy đã tìm đến tôi, hai người vẫn có những giây phút là của nhau, nhưng ngày sau đó, tôi chỉ cảm nhận được sự lạnh nhạt từ anh. Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, tôi nổ tung đầu lên mất. Vì sao à, vì đến tận giây phút này anh và người ấy vẫn là của nhau. Trời ơi, anh muốn có cả h người à. Tôi đã tha thứ cho những gì anh ấy làm... và tôi nhận thấy anh ấy cũng đang rất đau khổ vì những sai lầm đó... nhưng không phải là nư thế này, anh ấy chỉ có thể có tôi hoặc cô ấy mà thôi. Tôi không chấp nhận tôi là người thứ ba, tôi không cầu xin tình cảm, không cúi nhặt những gì anh quẳng đi, không phải là người bị người khác ghét bỏ, không phải không có người yêu tôi, vậy đấy.
Hôm vừa rồi tôi đã quyết định về thăm nhà anh ấy, tôi muốn được về nhà anh ấy một lần. Có thể tôi sẽ vẫn nhận được sự phản đối từ gia đình anh nhưng có quan trọng gì đâu so với cách anh ấy thể hiện với tôi? Hình như khi đi với anh ấy, tôi vẫn là người lạc lõng nhất và ngay khi ở nhà anh ấy, tôi vẫn chỉ có 1 mình...
Sau ngày hôm đó tôi đã tuyên bố với anh ấy rằng, hai ngày tới tôi sẽ có người yêu mới, sẽ sống không đúng với chính mình. Nhưng, vô cảm, tôi không đủ dũng cảm để nhận lời vì chỉ nghĩ sau phút giây đó tôi sẽ phải làm những điều có lỗi với bản thân, với anh... và tôi không thể! Càng nghĩ như thế tôi lại nghĩ đến anh. Vậy anh khi ở bên người ấy thì sao? Tức là anh phải có tình cảm với họ thì mới ở bên họ được đến giây phút này chứ? Chỉ nghĩ đến đây thôi thì tôi chỉ muốn quỳ xuống và gào khóc như chưa bao giờ biết nỗi đau là gì... Chẳng nhẽ anh ấy quá đáng với mình vậy sao? Anh ấy nói mình mãi là niềm hạnh phúc của anh ấy lại như thế này thôi sao? Anh thay lòng, đấy mới là sự thật, tôi không tin đàn ông đâu. Nhưng niềm tin của tôi là tôi vẫn là người quan trọng nhất đối với anh, nhưng khi xa nhau anh ấy sẽ tìm được nơi dựa dẫm tình cảm mới, sẽ không sụp đổ như tôi đâu, đáng lẽ người yếu đuối và cần người chia sẻ là tôi chứ?
Anh ấy bảo tôi là người tuyệt vời nhất nhưng lại quẳng nó đi, không muốn cố gắng dù những gì tôi cần rất giản dị. Anh sống biết lắng nghe tôi một chút, biết nghĩ cho gia đình một chút, mở lòng một chút và ân cần với tôi một chút... Tôi không cần nhà anh ấy giàu có, không cần anh ấy mua cho tôi những thứ đắt tiền, chỉ cần anh ấy mãi yêu và bên tôi. Tuy tính cách tôi hơi bướng bỉnh nhưng là một người con gái, tôi tự thấy mình có đủ những thứ mà một người đàn ông cần để không bị sa ngã... Thế nhưng, tôi vẫn thua cuộc!
Sắp tới, rất có thể tôi sẽ phải học cùng người đó, tôi không muốn điều này chút nào. Tôi hoàn toàn không ghét cô ấy nhưng chỉ khi nhìn cô ấy, thậm chí những người hao hao giống cô ta thôi thì con tim tôi tự dưng thắt lại rồi. Tôi không muốn đối mặt với sự thật như thế này, vì tôi là người ích kỷ...
Cầu mong không bao giờ tôi gặp anh và cô ấy đi cùng nhau!
Hôm nay là kỉ niệm tròn 21 tháng ngày chúng tôi yêu nhau, thời gian làm thay đổi con người tôi, đầu óc tôi chưa bao giờ phải giằng xé như bây giờ! Tôi muốn hét lên cho tất cả biết tôi đang sụp đổ như thế nào nhưng liệu có ai muốn nghe tôi không? Không còn những ngày kỷ niệm nào nữa rồi, đúng không anh?
Làm sao để gạt đi những gì không nên nghĩ? Làm sao để đứng dậy sau nỗi đau? Làm sao để bình yên tìm hạnh phúc mới? Làm sao để tin vào tình yêu?... Tôi không biết!
Tôi sẽ để gia đình tìm cho tôi 1 người sẽ là chồng tôi, tôi không tìm đâu vì tôi biết sẽ không tìm được, xin lỗi những người đã tin tưởng và yêu quý tôi... Vì, cố gắng lắm rồi chắc gì mình đã nắm được điều gì đấy, hãy thả nó đi nếu không thuộc về mình. Mình vui khi đã có 1 TY chín chắn với anh, sống cho TY đó, không hối hận. Mong rằng anh cũng đã hạnh phúc bên tôi và để nhớ rằng tôi là một nỗi đau đối với anh. Tôi vẫn yêu anh như ban đầu nhưng có lẽ tôi sẽ để nó đi cùng tôi thôi, anh nhé.
Tôi muốn được hôn và ở trong vòng tay anh một lần nữa để tôi biết được đấy là lần cuối trước khi xa nhau, không mơ hồ. Tôi nhớ anh nhiều, mong rằng anh cũng có lúc nhớ về tôi.
Ăn uống đầy đủ anh nhé, đừng ăn bánh mỳ với rượu, đừng uống bia suông, đừng hút thuốc cầm hơi và cũng đừng làm mình nặng nề hơn. Hãy cảm thấy tự tin khi đi bên người mình yêu, đừng để họ sống trong lo lắng và nghĩ mình không phải duy nhất đối với anh, anh nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sinh viên Mỹ bị lệ thuộc vào Internet "Nhắn tin và chat cùng bạn bè luôn mang lại cho tôi một cảm giác thoải mái không ngừng", một sinh viên Mỹ giãi bày trên blog về các phản ứng của mình khi thiếu Internet. "Khi tôi không thể có hai thứ này, tôi cảm thấy cô đơn và tách biệt khỏi cuộc sống". Theo một nghiên cứu mới công bố, các...