Nỗi nhớ lạc đường
Em đã quen rồi mỗi sáng thức dậy với nỗi nhớ anh bơ vơ trong lồng ngực. Một nỗi nhớ lạc đường, mãi mãi lạc đường. Bởi sẽ không bao giờ nỗi nhớ trong em tìm thấy trong anh…
Em biết nhớ đến anh vào một chiều đông muộn. Bàng rụng lá. Màu huyết dụ trải ngập gót chân em. Nhìn lên, xuyên qua những thân cây trơ trọi, em đi tìm một khoảng trời và cũng lúc đó em vô tình bắt gặp ánh mắt anh. Ánh mắt anh buồn, buồn như chính buổi chiều em gặp anh vậy.
Sau đó, có rất nhiều những buổi chiều, em cùng anh ngồi khắc nỗi buồn lên những chiếc lá bàng mọng đỏ. Anh nói anh thấy vơi nỗi buồn. Em mỉm cười. Em đang khắc sâu dần nỗi nhớ trong em.
Rồi chiều nay anh không buồn nữa. Lá bàng khô quằn quại. Em một mình, nhặt lá bàng, em khắc tên anh.
Ngày anh đi. Bàng xanh thẫm lá. Khoảng trời xưa khác quá. Anh gửi lại em chỉ một tin nhắn tạm biệt ngắn gọn.
Rồi bàng lại đỏ lá. Mùa đông hoang tàn khi anh ở nơi xa. Em thấy mình chơi vơi như một câu thơ viết dở. Em biết anh chẳng nhớ em như em nhớ. Em cũng biết rằng anh chẳng hiểu rằng em lại nhớ đến anh. Nỗi nhớ trong em không tìm được nơi ký gửi. Mãi mãi lạc đường vì không tìm thấy trong anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Kỷ niệm ngọt ngào
Em nói yêu anh sau bao nhiêu lần hò hẹn, sau bao nhiêu lần gặp gỡ, sau bao nhiêu lời yêu anh nói với em. Đó là lời yêu duy nhất được lưu lại qua email. Nó làm anh hạnh phúc choáng ngợp, làm cho anh nghĩ không phải là sự thật.
Tất cả sẽ thật là ngọt ngào nếu chỉ là như thế. Em đã nói yêu anh, nhưng sẽ không đên với anh, vì em không thê vượt qua được những khó khăn mà em lường trước được khi đên với anh, anh châp nhân từ ngày ây, từ ngày anh biêt yêu em, chỉ đơn giản là như thê. Và cũng kê từ đó anh lặng lẽ chịu đựng, chịu đựng những đôi thay, chịu đựng những niêm đau nho nhỏ khi biêt em đang đên với nhiêu người khác, biêt em đang mong muôn nhiêu điêu khác lạ, biêt em đang dành cho nhiêu người khác những điêu mà trước đây em đã dành cho anh. Anh vân yêu, với môt tình yêu duy nhât không đôi thay, vì anh yêu chính con người em, yêu cả những tât xâu của em... Anh chỉ mong, mong môt điêu thât nhỏ nhoi, đó là mong em hãy luôn nói thât, hãy luôn cho anh biêt và cho anh những câu trả lời hợp lý môi khi anh hỏi..... Vây mà mọi thứ dường như không phải như thê, anh đã rủ em đi ăn tôi, đi mua những món đô mà em thích, nhưng môt sự sắp xêp đã xảy ra, có lẽ nó đã xảy ra với em nhiêu lân nhưng anh không chịu châp nhân. Em đã từng hẹn với ngưòi bạn mới đi chơi, đi ăn tôi, em muôn đi thât nhanh, thât tranh thủ với anh đê vân có thê đi được với người bạn ây. Và rôi em nói với anh vì gia đình, vì những người thân trong gia đình nên em không thê đi vê muôn, không thê đi lâu.
Anh chở em đi trong niêm vui hân hoan được cùng em đi lang thang mua đô và nói chuyên huyên thuyên như trước đây em vân thích. Niêm vui vỡ vụn trong anh, mọi thứ xung quanh làm cho anh cảm thây ê chê và cảm giác thời gian như ngừng trôi khi anh biêt điêu đây. Em biêt anh lâu hơn những người bạn mới rât nhiêu, cũng đã có bao nhiêu kỷ niêm với anh, vây mà chỉ đơn giản là như thê, đơn giản là em đã không thât với anh cho dù em rât rât hiêu anh. Có lẽ anh sẽ mãi chỉ là môt cái gì đó mờ nhạt trong em, môt cái gì đó thoảng qua, môt cái gì đó mà ta gọi là dùng tạm, khi cân thiêt thì dùng, còn không thì sẽ bị gạt bỏ và thay thê bởi những cái mới hơn, tôt hơn. Anh châp nhân như thê, châp nhân đên môt lúc nào đó sẽ phải tự hiêu và rút lui. Châp nhân như khi môi lân em gọi điên hay anh gọi điên cho em, em sẽ luôn là người cúp máy trước, đê anh được cảm nhân hơi âm của em vân còn đâu đây, đê được nghe tiêng tút tút làm thức tỉnh tâm hôn. Cảm ơn em đã cho anh những kỷ niêm đẹp và ngọt ngào, anh sẽ chỉ nhớ đên thê đê nó luôn là đẹp, phải không em.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh nhớ em nhiều Chiều nay anh dọn dẹp phòng, sắp xếp lại đồ đặc cho gọn gàng và sạch sẽ. Anh chợt tìm được bé trai bằng bông cầm quần. Đây là món quà đầu tiên em tặng anh. Mới tìm được thì anh vui vì cũng lâu rồi anh không nhớ mình để nó ở đâu nữa. Lúc đầu nhìn nó thì anh cười, nhớ...