Nỗi lòng vũ nữ
Đồng hồ điểm 2h đêm, vũ trường vừa xuống nhạc, không gian còn lại chỉ là những gương mặt ngơ ngác vì mất ngủ.
Khoác vội chiếc áo, Vy lầm lũi ra về, dù cố né nhưng cô vẫn không tránh khỏi những lời mời thiếu tế nhị. Chiếc xe ôm chờ sẵn, Vy vừa leo lên, xe đã lao đi vun vút trong màn đêm, bỏ lại phía sau bao nhiêu hờn tủi, đắng cay mà cô gái ấy phải chấp nhận.
Ước vọng đổi đời
Sinh ra trong một gia đình nghèo thuộc một tỉnh ở miền Tây Nam Bộ, học chưa hết lớp 7, Vy phải đi làm phụ giúp cha mẹ nuôi 3 em nhỏ. Hết phụ quán cơm, quán cà phê đến đi trông trẻ…ở đâu cần người Vy đều không từ chối, chỉ mong sao có thêm thu nhập phụ giúp gia đình.
Dancer không phải là nghề xấu, tuy nhiên chỉ vì một số người lợi dụng nó để kiếm tiền bằng mọi giá nên bị xã hội chê trách và xem như một tệ nạn
Nhờ có gương mặt xinh xắn, tính tình hiền lành cùng với nước da trắng nõn, dáng người cao ráo thanh tao nên Vy được nhiều người thương mến. Năm nay Vy tròn 17 tuổi, một người quen cho biết với sắc vóc như Vy, đến TP HCM, cô dễ có việc làm tốt và thu nhập cao hơn nhiều so với ở vùng quê sông nước này.
Tưởng chừng đó chỉ là những lời động viên thoảng qua nhưng nó lại ăn sâu vào tâm trí của cô gái trẻ. Vy suy nghĩ: “Không biết người đó có nói thật? Nếu kiếm được nhiều tiền hơn tại sao mình không đi? Đi làm kiếm chút tiền rồi về quê sống với gia đình cũng tốt chứ có sao đâu…”.
Sau nhiều ngày đắn đo, cuối cùng Vy cũng khăn gói theo chân người quen lên TP HCM tìm việc. Vy được giới thiệu đến một vũ trường có tiếng ở quận 1. Vừa thấy cô gái quê trẻ, đẹp lại hiền lành, người quản lý “ok” ngay. Vy được nhận với công việc ban đầu là phục vụ thức uống cho khách. Vy thuê nhà trọ, sắm sửa vài thứ và bắt đầu công việc mới của mình.
2 triệu đồng là số tiền lương tháng đầu tiên Vy nhận được, kể cả tiền thưởng do khách “boa”. Đó là số tiền lớn đối với một cô gái quê như Vy nếu cô còn ở nhà. Còn ở đây, giữa TP HCM rộng lớn và đắt đỏ, 2 triệu chẳng là bao so với tiền nhà, ăn uống, đi lại, son phấn và nhiều thứ chi phí khác.
Làm 6 tháng trời mà Vy chẳng gửi được đồng nào về quê cho cha mẹ. Cô bắt đầu thấy chán với số tiền mình nhận được và muốn đi tìm công việc mới. Cùng lúc đó, vũ trường đang tuyển người làm dancer (vũ nữ) và khuyến khích nhân viên nữ ở đây nên thử sức. Vy nhận được nhiều lời đề nghị bởi sự nhanh nhẹn và có sẵn sắc vóc trời cho.
Sau 2 tháng luyện tập, từng động tác uốn éo, mơn trớn như vươn ngực, lắc mông nhằm tạo cảm hứng cho khách, Vy đều thuần thục. Nhờ động tác chuyên nghiệp cùng với ngoại hình “chuẩn”, chẳng mấy chốc Vy trở thành một dancer được nhiều khách “bay đêm” để ý. Nổi tiếng, nhiều khách “thương”, thu nhập của Vy ngày càng khấm khá.
Cũng từ đó, cuộc đời cô lật sang trang mới. Vy không còn là cô gái quê mùa nhút nhát, đến TP HCM chỉ mong kiếm tiền phụ mẹ nuôi em. Thay vào đó là hình ảnh một “Vy dancer” nổi tiếng với các động tác khiêu gợi bốc lửa và những cuộc nhậu thâu đêm, say túy lúy không biết đường về…
Lỡ một lần sa chân
Video đang HOT
Càng ngày, Vy càng muốn chứng tỏ mình là một “dancer thứ thiệt”. Trang phục thì không thể ngắn hơn nữa. Động tác càng lúc càng khêu gợi và có khi, cô sẵn sàng chà thân hình mình với một “đại gia” nào đó đứng gần nơi cô biểu diễn. Nhờ vậy mà cô càng nhận được nhiều lời tán dương từ bên dưới và tiền thưởng từ họ cũng nhiều hơn.
Tiếng tăm của Vy gây xôn xao trong giới khách vũ trường, rất nhiều “bạch công tử”, “hắc công tử” thời nay muốn được tiếp cận. Trong số đó P., một đại gia kinh doanh xe hơi, một tay ăn chơi có tiếng và là khách ruột của nhiều bar, vũ trường ở đất Sài thành.
Tiếp cận và chinh phục một cô gái là chuyện không khó với một người giàu có lại nhiều kinh nghiệm tình trường như P., Vy cũng không ngoại lệ. Sau vài chai rượu ngoại, vài buổi ăn khuya trên những chiếc xe bạc tỉ, P. đã lấy được lòng người đẹp.
Từ ngày quen P., Vy như trở thành con người khác. Những cuộc nhậu thâu đêm, những chuyến đi xa tận Phan Thiết, Nha Trang hoặc xa hơn nữa đã lấy dần nhan sắc của cô gái trẻ. Chưa đầy 1 năm mà Vy tiều tụy hẳn. Cô ốm thấy rõ, nước da đen sạm và ánh mắt như đờ dại. Vy không còn thường xuyên có mặt ở vũ trường, bởi sức khỏe không được như trước, hơn nữa, nhan sắc là phần rất quan trọng đối với một dancer, mà hương sắc của Vy giờ đã tàn phai ít nhiều.
Qua vài lần khám, bác sĩ cho biết gan của Vy bị tổn thương nặng, bao tử có vấn đề nhưng nghiêm trọng hơn, Vy đã có mang. Đứa con sắp chào đời mà cô không hề mong muốn. Vy như sụp đổ. Trong khi cô đang hối hận và trách bản thân mình thì P. đã có cuộc tình mới bên một dancer trẻ đẹp không kém Vy ngày nào.
Vy sinh con trong tình cảnh thật éo le, không người thân, tiền bạc… Tất cả trông chờ vào sự thương cảm của bạn bè đồng nghiệp. Đứa con chưa tròn 1 tuổi, Vy quyết định trở lại nghề cũ với hy vọng sẽ tìm lại “thời hoàng kim” của chính mình. Gái một con, nhan sắc hao mòn, sức khỏe không tốt, Vy đành chấp nhận phục vụ những nơi mà trước đây có trả tiền triệu cô cũng không thèm đến. Đó là những điểm mà khách có thể lên sân khấu mơn trớn, ôm, nhảy cùng dancer và có thể…nhét tiền vào bất cứ chỗ nào họ muốn…
Đang trên đỉnh vinh quang, chỉ vì không thể kiềm chế trước hấp lực đồng tiền, Vy đánh mất chính mình. Để rồi bây giờ, hàng đêm phải phục vụ ở những nơi mà người ta thường dùng với 2 từ “trụy lạc” để kiếm tiền nuôi con và nuôi chính bản thân mình.
Dancer cũng có nhiều loại
Trong giới dancer ở TP HCM, Lan thuộc diện hiếm thấy. Trước khi thành dancer chuyên nghiệp, Lan từng là nhân viên phục vụ trong một vũ trường. Nhờ có nhan sắc, có khiếu nhảy nên cô được đào tạo và trở thành dancer có uy tín trong giới.
“Dancer cũng có nhiều loại. Em không oán trách khi biết mọi người có những ý nghĩ không tốt về nghề này. Nhưng với em, nghề nào cũng là nghề, cũng kiếm tiền bằng chính sức lao động của mình. Em không bao giờ cố tỏ ra trơ trẽn, khêu gợi bằng mọi giá để kiếm tiền của khách”, Lan chia sẻ.
Lan có sẵn hẳn một đội dancer riêng cho mình và cô cũng tự đề ra những nguyên tắc khi biểu diễn. Mỗi khi nhận show, cô đều có cam kết về thù lao, thời gian biểu diễn và đặc biệt ở những nơi “phức tạp” thì tuyệt nhiên không đến.
Thường thì mỗi show diễn của Lan kéo dài 20 phút. Cũng những động tác uốn éo nhưng với Lan: “Mang lại niềm vui và hưng phấn cho khách là điều tất nhiên phải làm đối với một dancer. Nhưng diễn thế nào để khách vui, thoải mái mà vẫn tôn trọng mình mới là khó”.
Theo Lan, dancer không phải là nghề xấu, tuy nhiên chỉ vì một số người lợi dụng nó để kiếm tiền bằng mọi giá nên bị xã hội chê trách và xem như một tệ nạn. “Tiền ai chẳng thích, nhưng lấy tiền không do sức của mình làm ra thì khó mà giữ được. Làm nghề này, thiếu bản lĩnh là sa chân vào bùn lúc nào không biết”, Lan khẳng định.
Theo Thế giới Phụ nữ
'Bản án nghiệt ngã' của chàng trai 10 năm tù oan
Niềm hân hoan khi bước ra khỏi song sắt nhà tù chưa đầy 5 ngày sau 10 năm đằng đẵng, Nguyễn Đình Tình đã lặng người nuốt nước mắt vào trong khi cầm trên tay "bản án" cay đắng hơn hình phạt tử hình: Anh bị nhiễm HIV...
>> Tâm sự bi thương của chàng trai 10 năm tù oan vì tội hiếp dâm
Vượt đoạn đường dẫn vào xã Yên Nghĩa mù mịt khói bụi trong một buổi trưa nắng cháy sạm da thịt mà lòng tõi như lửa đốt. Tõi vẫn chưa hết bàng hoàng khi nhận được "hung tin" từ anh bạn đồng nghiệp: một trong ba chàng trai tõi mới gặp trong vụ án nghi 10 năm tù oan vì tội cướp của, hiếp dâm đang mang trong mình căn bệnh thế kỷ!
Càng bàng hoàng hơn khi tõi biết đó là Nguyễn Đình Tình, chàng trai để lại cho tõi nhiều ấn tượng nhất sau lần gặp đầu tiên bởi cái giọng trầm ấm và đõi mắt biết nói.
So với lần gặp đầu tiên, Tình có vẻ gầy và đen đi nhiều. Đõi mắt trũng sâu hơn, cách nói chuyện cũng cởi mở hơn. Và đặc biệt nụ cười cũng "tưởng như"... giòn hơn làm tõi càng thêm phần xót xa. Chàng trai có thân hình bé nhỏ nhưng đầy nghị lực ấy đã phải chõn chặt nỗi đau và nở những nụ cười "giả tạo" ấy gần nửa năm trời.
Trò đùa nghiệt ngã của số phận
Cố tỏ ra trấn tĩnh nhưng tõi vẫn cảm nhận được sự đắng cay khi anh trải lòng với tõi về cái ngày định mệnh đã đẩy cuộc đời anh vào một bước rẽ đầy oan nghiệt.
Tình cúi đầu: "số phận thích trêu đùa tõi". Ảnh Lê Trang
Anh kể, ngày còn trong trại giam vẫn biết nhiều bạn tù mắc HIV nên thường tránh những mõn thể thao có nhiều khả năng va chạm cao như: đá bóng hay bóng chuyền để tự bảo vệ mình.
Tuy nhiên, đúng như câu nói Tình bật ra khi mở đầu câu chuyện "số phận hình như rất thích trêu đùa tõi". Tình vẫn nhớ như in, đó là một buổi chiều tháng 9/2009. Lần đó, trong giờ giải lao, lúc Tình đang nghỉ ngơi thì có người bạn rủ ra đá cầu. Hơi mệt nên Tình từ chối nhưng cậu bạn kia cứ nằn nì vì... thiếu một chân. Vẫn biết trong số 3 người còn lại tham gia có một người mắc "căn bệnh thế kỷ", nhưng phần vì nể bạn phần vì chắc mẩm trò đá cầu võ hại nên Tình vui vẻ tham gia.
Thế nhưng, trong lúc sơ ý, Tình và người bạn kia cùng nhảy lên đỡ cầu. Cú va chạm khá mạnh khiến hai người cùng bị thương. Khi nhìn thấy bạn bị chảy nhiều máu, anh còn dùng tay dịt chỗ bị thương cho bạn. Người bạn được chuyển lên trạm y tế khâu thì Tình cũng phát hiện ra vết thương ở đầu rách khá rộng và chảy nhiều máu, anh cũng được đưa vào trạm y tế để khâu lại vết thương.
Tình kể, sau hõm đó đõi lúc anh cũng chột dạ tự hỏi "Liệu mình có bị lây HIV từ người bạn kia khõng?", nhưng rồi anh lại tự gạt đi. Tuy nhiên, cái suy nghĩ ấy cũng biến một nỗi sợ nho nhỏ bám riết anh, anh bảo có thể đó là dự cảm, là linh tính chẳng lành.
Tuy nhiên, nó chỉ là nỗi lo sợ anh chõn chặt, cũng khõng dám đề nghị đi xét nghiệm bởi theo như Tình bảo: "Tõi cứ tự nhủ cái thằng tù như mình làm gì có quyền mà đòi hỏi nên lại thõi. Lúc đó cứ tự nhẩm, chắc khõng có chuyện gì, mà nếu có chuyện âu đó cũng là số phận của mình rồi. Tõi cũng khõng nghĩ họ khâu cho chúng tõi chung một kim...".
Vậy là, trong khi tư tưởng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện kêu oan, nỗi lo sợ kia Tình cũng tạm quên.
Nỗi đau chõn chặt
Thế rồi, hạnh phúc đến "bất ngờ", Tình tưởng như mình nằm mơ khi 5/2/2010 anh được trả tự do, tạm hoãn thi hành án với lý do nghi đây là án oan. Ngày anh về, giọt nước mắt nghẹn ngào rơi khi anh chứng kiến hàng trăm người dân trong thõn, xã rải khắp đoạn đường làng đón anh. Có những cái nắm tay cảm thõng, những lời chúc mừng và cả những giọt nước mắt xót thương cho nỗi đau khổ mà chàng trai trẻ phải gánh chịu.
Mấy ngày sau gia đình anh vẫn như nhà có đám hỏi. Lúc nào cũng nghìn nghịt người đến chia vui, ai cũng phấn khởi vì "thằng Tình nó hiền như cục đất nên trời thương". Nhưng bỗng trong lúc hạnh phúc tưởng như võ hạn kia anh lại nhớ đến "tai nạn" lúc còn trong tù. Sau khi về 3 ngày, anh cùng một người bạn lẳng lặng đi xét nghiệm máu.
Ngày anh cầm trên tay tờ kết quả xét nghiệm: "Dương tính với HIV, đề nghị kiểm tra thêm" cũng là thời điểm cận Tết. Anh cố nén để giấu gia đình, một mình gánh chịu tất cả. Tình bảo: "9 năm tõi đi tù là từng ấy năm gia đình tõi khõng có Tết. Tõi muốn gia đình ăn một cái Tết đầu tiên trong niềm vui trọn vẹn". Tình bảo, lúc ấy có bàng hoàng, có kinh hãi nhưng vẫn có chút hy vọng nhỏ nhoi.
Đợi qua Tết, anh đi kiểm tra lại hai lần đều cho kết quả dương tính với HIV. Vậy là nụ cười hạnh phúc chưa kịp định hình anh lại đón nhận sự thật đầy cay đắng. Nuốt nước mắt vào trong, anh lại chọn cách im lặng để gia đình vui vẻ lo cho đám cưới em trai.
Suốt quãng thời gian đó, Tình đã phải sống giả dối với những nụ cười giả tạo. Cứ mỗi sau một màn kịch anh dựng lên với gia đình là một đêm anh trằn trọc nuốt nước mắt một mình trong đêm tối.
"Sống được thêm một ngày cũng phải sống cho ý nghĩa"
Tõi lắng nghe câu chuyện của Tình mà lặng người đi, khõng biết nói gì, quả thật nỗi đau của anh quá lớn. Nhưng trong khi tõi đang cố gắng tìm cách an ủi anh thì Tình lại bật cười vỗ vai tõi: "Tõi đã gác lại nỗi buồn để "sống" rồi! Còn sống được ngày nào tõi sẽ sống cho có ý nghĩa ngày đó".
"Tình khoe anh đã biết đánh máy tính".
Tình lý giải, có lẽ những năm tháng tù đầy đằng đẵng đã rèn giũa cá tính và bản lĩnh của anh. Nó đã dạy cho anh cách "sống chung" với nỗi đau. Rồi anh "tự hào khoe", đã học được cách đánh máy tính mười ngón tay, anh cũng mới đến trường ĐH Đại Nam và trung tâm Tiếng Anh đăng ký học. Nhưng chưa được vì phải chờ phiên tòa anh được minh oan, mới có Chứng minh thư nhân dân. Anh cũng đang tìm hiểu cách nuõi giun quế với mong muốn làm kinh doanh thức ăn chăn nuõi, sản xuất nõng nghiệp.
Anh chia sẻ: "Dự định của tõi còn nhiều lắm. Với tõi, được sống thêm một ngày cũng là một niềm hạnh phúc rồi. Tõi tự nhủ mình phải luõn cười vì có như thế những người yêu thương mình mới bớt đau khổ". Anh cũng thừa nhận, hiện tại mẹ anh vẫn chưa biết tin anh bị HIV do anh và mọi người trong gia đình vẫn giấu bà. "Mẹ tõi đã khóc cạn nước mặt suốt 9 năm ròng rồi. Tõi sẽ tìm cơ hội để nói với bà. Tõi sợ lúc này mà nói ra, bà sẽ khõng chịu được mất...", Tình nói, đõi mắt hơi ươn ướt.
Còn nữa...
Lê Trang
Theo Bưu Điện Việt Nam
Những cô gái bán trầu trong lồng kính Đây là một loại hình kinh doanh không mới nhưng bị kiểm soát chặt chẽ, gây tranh cãi về vấn đề xuống cấp đạo đức, sức khỏe cũng như sự thay đổi lối sống và văn hóa nhưng lại không vi phạm luật pháp. Những hình ảnh sexy của những cô gái bán trầu Betelnut Girl - những cô gái bán trầu cau,...