Nỗi lòng người vợ đồng tính
Tôi, người phụ nữ 30 tuổi có nghề nghiệp đàng hoàng, có một gia đình như người khác mơ ước: chồng hiền lành chí thú làm ăn, con cái ngoan ngoãn xinh xắn, cuộc sống an nhàn…
Thế nhưng trớ trêu thay, tôi lại không thấy hạnh phúc với điều đó. Những tháng ngày qua tôi luôn sống trong sợ hãi, dằn vặt và đau khổ vì biết bản thân mình “không còn bình thường nữa.
Dẫu biết rằng tình cảm là điều không thể điều khiển được, không phải muốn dứt bỏ là bỏ được dù bản thân đã nhiều lần kiên quyết vì cảm giác tội lỗi với chồng, thế nên chỉ chưa đầy hai ngày, tôi lại nhớ người ấy đến phát cuồng rồi lại chạy về phía đó, lại tiếp tục sống trong lo lắng. Lo một ngày chồng sẽ phát hiện sự thật…
Trước đây, chữ “đồng tính” hay gay, les là điều gì đó rất bình thường đối với tôi mỗi khi nghe nói đến. Trong nhóm bạn chơi thân cũng có một vài người như thế nhưng họ không quá lộ liễu nên tôi vẫn quan tâm với tư cách bạn bè bình thường và không hề kỳ thị. Tôi nghĩ giản đơn, họ có đời sống riêng của họ, có tình cảm và suy nghĩ riêng miễn điều đó không ảnh hưởng đến mình thì không phải lo nghĩ. Rồi một lần trong lúc vui miệng, tôi kể cho chồng nghe là có cô bạn thích người cùng giới thế này thế kia. Lúc ấy chồng đã cuống lên bảo “thôi chết, vậy em đừng nên chơi cùng A. nhiều quá kẻo có ngày em cũng bị cái suy nghĩ đó đó!”. Tôi gạt phắt đi bảo chồng nói bậy, mình đang bình thường sao lại bị như A. được! Vậy mà nào ngờ đến một ngày tôi không còn kiểm soát nổi tình cảm của bản thân nữa!
A. và tôi làm chung công ty, biết nhau cách đây đã 3 năm. A. hơn tôi một tuổi, là cô gái rất cá tính và xinh xắn. Tôi thích chơi cùng A. vì sự tốt bụng, thật thà và hết lòng vì bạn bè. Bên cạnh A. tôi thấy thoải mái và an toàn, cảm giác lúc nào cũng có người bảo vệ. Có lúc tôi đã so sánh A. tốt như chồng mình vậy. Ở nhà tôi được chồng bảo bọc, lo lắng đủ thứ, ở công ty hay những lúc đi du lịch cùng nhóm thì có A. lo lắng, chăm sóc. Cứ nghĩ là bạn tốt của nhau nên vô tư đón nhận sự chăm chút đó từ A. và cũng hết lòng lại với bạn. Nào ngờ một ngày tình cảm ấy đã vượt lên mức tình bạn, đồng nghiệp thân thông thường mà chẳng hay!
Đêm đó tôi khóc như một đứa trẻ vì bất ngờ trước tình cảm của bản thân và cả của A., rồi bất lực vì không kiểm soát được tình cảm của mình. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Cách đây nửa năm, A. cùng một cô bạn đồng nghiệp khác có chuyến công tác nước ngoài 1 tháng. Trước ngày đi, A. và tôi tranh thủ đi mua sắm và ăn uống rất thường xuyên để bù cho khoảng thời gian cô ấy ở nước ngoài, không thể đi cùng được. Lúc ấy, lòng tôi bỗng dưng buồn bực vô cớ khi biết sẽ xa cách A. một thời gian, nhưng cứ nghĩ là cảm giác không có ai bên cạnh để chuyện trò, chia sẻ nên buồn vậy thôi. A. cũng không vui, những lúc 2 đứa đi cùng nhau cô nói nhiều thứ mà khi đó tôi không để ý. A. bảo sẽ nhớ tôi lắm nếu phải đi xa, sẽ luôn nghĩ đến tôi, không muốn rời xa… Rồi thời gian A. đi được 1 tuần, tôi bỗng thấy nhớ đến suy sụp. Nhớ lúc hai đứa bên cạnh nhau, nhớ từng lời A. nói, từng cử chỉ yêu thương, từng cái níu tay khi đi ngoài đường khi xe đông, nhớ cả lúc băng qua đường A. che chắn cho tôi… Thấy bất thường, tôi mang chuyện nói với A., khi đó cô ấy bảo đã yêu tôi lâu rồi nhưng không dám nói!
Đêm đó tôi khóc như một đứa trẻ vì bất ngờ trước tình cảm của bản thân và cả của A., rồi bất lực vì không kiểm soát được tình cảm của mình. Ngay hôm sau, A. báo với công ty là nhà có chuyện gấp nên quầy quả mua vé máy bay về Việt Nam.
Khi A. xuất hiện trước mặt, tôi đã chẳng ngần ngại ai dòm ngó, ôm chầm lấy cô ấy và khóc vì vui mừng. Nỗi nhớ vì một tuần không thể gặp, không thể chạm vào A. của mấy ngày qua giờ đây tbỗng dưng trào dâng. Cảm xúc mãnh liệt mà trước đây tôi chưa bao giờ có với chồng mỗi khi anh đi công tác xa, thậm chí đi biệt hơn 10 ngày… Tôi yêu A thật rồi! Cũng hôm đó, chúng tôi đã trao cho nhau nụ hôn đầu tiên, nụ hôn mà lần đầu trong tôi thấy ngất ngay như người say rượu… Tình cảm con người sao có thể lạ kỳ đến như thế? Tại sao một người phụ nữ đang êm ấm với gia đình, với chồng con như tôi lại có thể một ngày trở nên như thế? Ngày qua ngày, tôi say sưa trong cái hạnh phúc tội lỗi đó. Hạnh phúc khi được ở cạnh A., được cô ấy vuốt ve, yêu thương, được ôm nhau và hôn nhau mỗi khi nhớ nhung vì xa cách. Đi bên A., tôi luôn muốn nhiều hơn nữa… Tội lỗi khi trở về nhà, nhìn gương mặt hình lành, cử chỉ lo lắng của chồng và nụ cười của con nhỏ, thấy mình là người tệ hại nhất trên đời. Tại sao tôi có thể sống hai cuộc đời như thế?
Nhiều lần không thể chịu đựng, tôi bảo với A. hãy rời xa nhau. A. vì nghĩ đến hoàn cảnh của tôi nên đồng ý. Thế nhưng chỉ chưa đầy 3 ngày, tôi đã như người mất hồn, không còn sức sống, nhớ thương A. đến không thể chuyên tâm làm bất cứ gì. Thế là chúng tôi lại lao vào nhau như hai con thêu thân trong màn đêm u tối…. Nhiều lần tôi thấy A. khóc khi nhìn ảnh gia đình tôi. A. bảo muốn để tôi sống thanh thản, trả tôi về với vị trí ban đầu, nhưng nếu ở đó tôi không hạnh phúc nữa thì hãy để A. được bảo bọc tôi suốt phần đời còn lại…
Tôi có phải là người phụ nữ tội lỗi nhất trên thế giới này? Tôi phải làm sao để giải thoát cho cả A., chồng, và bản thân mình đây?
Theo VNE
Chờ đợi mối tình đồng tính suốt 5 năm
Suốt 5 năm trôi qua, khi tôi đã ngấp nghé 30 tuổi, bố mẹ tôi mới hoảng. Vì con gái lớn lại không chịu lấy chồng và cũng chưa một lần đưa bạn trai về ra mắt.
Bố mẹ có vẻ lo lắng lắm, luôn thúc giục tôi phải cố gắng kiếm một người đàn ông tử tế về ra mắt bố mẹ, nếu không bố mẹ sẽ không biết ăn nói sao với họ hàng, bà con.
Ở quê tôi, người ta rất coi trọng chuyện gái lớn mà không lấy chồng. Gái mà gần 30 thì lại là chuyện quá đáng bàn. Vì hàng xóm thường hay nói ra nói vào về chuyện &'nó đi làm xa sao mãi chưa lấy chồng. Mà nó có xấu xí gì đâu, hay là lại ông này bà nọ?'. Họ sẽ dị nghị, nghi ngờ tôi cặp kè này kia, hay là quan hệ lăng nhăng với ai đó mà chưa có ý định lấy chồng. Tôi thật tình cũng bị áp lực về những chuyện đó. Nhưng bố mẹ tôi còn khổ tâm hơn nhiều, vì họ luôn nghe những điều tiếng không hay về con gái. Sống trong miệng lưỡi thiên hạ thì sợ vô cùng.
Tôi cố gắng kiếm cho mình một anh chàng cao to, đẹp trai, là cậu bạn thân nhưng đã có gia đình về làm người yêu để bố mẹ an lòng. Hơn cả là để hàng xóm không còn dị nghị về chuyện chồng con của tôi. 30 tuổi, ở quê là gái ế từ lâu rồi, thậm chí là bị liệt vào danh sách ế nặng, khó mà có ai ngó ngàng tới. Khi tôi đưa bạn trai về ra mắt, bố mẹ tôi mừng lắm, tay bắt mặt mừng với anh và hỏi han đủ điều. Hàng xóm nhà tôi còn sang xem mặt, giống như kiểu về ra mắt người yêu.
Bây giờ, chuyện chồng con với tôi thật khó nói. Người trên thành phố thì hiểu tôi, nhưng người ở quê, nhất là bố mẹ và hàng xóm, làm sao họ nghĩ được chuyện giới tính của tôi lại như thế.(ảnh minh họa)
Nghĩ mà đến buồn cười, cả nhà tôi ai cũng nghĩ đó là người yêu của tôi nên khen lắm, bảo tôi và anh xúc tiến luôn đi là vừa. Sau hôm ấy, mẹ tôi còn hỏi thầy bói xem bao giờ chúng tôi cưới thì đẹp. Họ cũng chỉ mong cho sớm, cho nhanh để còn có cháu ngoại. Thật lòng, tôi thấy có lỗi lắm nhưng không dám nói gì, chỉ biết câm nín.
Vì sao lại như vậy, bởi tôi vốn là cô gái đang che đậy giới tính thật của mình. Cách đó 5 năm, tôi đã yêu và si mê một người con gái khác. Người này là bạn thân của tôi. Từ hôi còn đi học, chúng tôi đã thân nhau như chị em, không tiếc chia sẻ bất cứ thứ gì. Có gì tôi cũng nói với cô ấy và cô ấy cũng vậy. Chúng tôi là một cặp không thể tách rời. Lâu dần, tôi phát hiện ra mình có tình cảm với cô ấy mà không phải là tình cảm bình thường. Tôi buồn mỗi khi không gặp cô ấy thường xuyên. Đi đâu, có cô ấy, tôi cũng có cảm giác an toàn. Đi tiệc tùng với bạn bè, chúng tôi thường xuyên đi với nhau. Ngày đó, tình cảm đồng giới chưa phát triển như bây giờ nên người ta cũng ít nghi ngờ. Với lại, khi đó, chúng tôi còn trẻ và cùng chưa có người yêu.
Mỗi lần đi đâu xa mà không đi cùng nhau là tôi nhớ cô ấy da diết. Cô ấy cũng muốn tôi đi cùng mỗi khi có dịp gì đó. Chúng tôi gắn với nhau như hình với bóng không rời. Tình cảm càng ngày càng thắm thiết. Sau này, có anh chàng thích và theo đuổi cô ấy khiến tôi ghen loạn lên, mấy ngày không nói câu nào. Cô ấy hiểu tôi và dần nhận ra tình cảm của tôi dành cho mình.
Tôi tưởng, cô ấy sẽ sợ mà rời xa nhưng nào ngờ, một thời gian sau đó, cô ấy cũng thổ lộ tình cảm dành cho tôi. Cô ấy còn tỏ ra run sợ vì không biết nên nói thế nào với tôi khi nhận ra, mình cũng có tình cảm đồng giới. Cô ấy nói rất sợ bố mẹ phát hiện ra chuyện này nên không dám thổ lộ thích tôi. Nhưng bây giờ thì yên tâm rồi.
Cuộc tình đồng giới của tôi như vậy, suốt 5 năm qua tôi chung tình nhưng người ta đã phản bội tôi. (ảnh minh họa)
Nhưng thời gian sau đó, tưởng chừng như chúng tôi có thể bên nhau thì cô ấy lại đi du học nước ngoài theo dự định của bố mẹ. Thời gian đầu, chúng tôi nhớ nhau lắm, thường xuyên gọi điện về an ủi, động viên nhau. Nhưng lâu dần, cô ấy cũng ít liên lạc với tôi hơn. Cô ấy nói phải đi học tầm 5 năm, cứ chờ đợi cô ấy về rồi sẽ tính tiếp chuyện tương lai. Tôi cứ ôm mộng, cứ chờ đợi người con gái tôi yêu như vậy cho tới tận 5 năm sau, dù là cô ấy không còn liên lạc với tôi nữa. Gần đây thì nghe tin cô ấy đã lấy chồng, tôi chết lặng.
Cuộc tình đồng giới của tôi như vậy, suốt 5 năm qua tôi chung tình nhưng người ta đã phản bội tôi. Tôi không hiểu cô ấy hứa hẹn cho tôi chờ đợi làm gì mà lại phản bội tôi. Giờ trái tim tôi như có ai đó bóp nghẹt, tôi không thể vui được, cũng không muốn lấy chồng. Có lẽ, tôi bị lệch lạc giới tính quá nặng, còn cô ấy chỉ là người bị tôi cám dỗ mà thôi.
Bây giờ, chuyện chồng con với tôi thật khó nói. Người trên thành phố thì hiểu tôi, nhưng người ở quê, nhất là bố mẹ và hàng xóm, làm sao họ nghĩ được chuyện giới tính của tôi lại như thế. Chắc biết con gái mình như vậy thì họ chết mất, tôi phải làm sao bây giờ?
Theo VNE
Cưới 4 năm, vợ đòi sống với người cùng giới Để ý thấy đêm nào vợ cũng ôm máy tính tới nửa đêm, hỏi thì cô ấy bảo công việc giải quyết chưa xong nên mang về nhà làm. Biết nhau từ khi hai đứa còn học phổ thông rồi lên đại học mới chính thức ngỏ lời yêu. Tình yêu của tôi và cô ấy trải qua biết bao năm tháng ngọt...