Nỗi lòng người phụ nữ 7 năm chưa được làm mẹ
Thôi thì, số phận bất hạnh, mẹ chấp nhận cuộc đời này. Mẹ sẽ tìm cho mình một người con nuôi, mẹ sẽ yêu con nuôi của mẹ giống như con mẹ sinh ra vậy.
Gửi con yêu của mẹ! Mẹ chỉ dám viết những lời này khi không có ba con ở đây. Mẹ thật sự không dám thổ lộ lòng mình, không dám để ba con biết, mẹ đau khổ nhường nào. Mẹ đã từng cầu nguyện, cầu nguyện cả trăm ngàn lần rằng, một ngày nào đó, mẹ sẽ có con trên cuộc đời này. Con sẽ là sinh linh bé nhỏ lớn dần lên trong bụng mẹ, để mẹ cảm nhận được con của mẹ đang bên cạnh mẹ, cảm nhận được hơi ấm và nhịp thở của con.
Lúc không có ba con ở cạnh là lúc mẹ buồn chán nhất. Lúc không có ba con ở cạnh, mẹ cảm thấy mình là người cô đơn nhất trên thế giới này. Không có ai bầu bạn tâm sự, chỉ có mình mẹ với khát khao cháy bỏng một ngày nào đó sẽ có được con.
Ba mẹ cưới nhau đến giờ đã được 7 năm rồi, quá lâu phải không con? Thời gian đó với một cặp vợ chồng thì không có gì là dài, thậm chí còn quá ngắn ngủi. Nhưng với thời gian đó dàn cho hai vợ chồng cô đơn, chưa có một mụn cho thì quả thật, nó quá là thảm khốc với mẹ. Cưới ba, mẹ đã nghĩ, mẹ sẽ có được con trong cuộc đời này. Ngày ngày, người ta hỏi mẹ đã có bầu chưa, mẹ chỉ cười trả lời rằng, mẹ chưa có. Mẹ nghĩ, một ngày nào đó con sẽ xuất hiện trong cuộc đời của ba mẹ.
Ba mẹ cưới nhau đến giờ đã được 7 năm rồi, quá lâu phải không con? Thời gian đó với một cặp vợ chồng thì không có gì là dài, thậm chí còn quá ngắn ngủi. (ảnh minh họa)
Nhưng chờ, chờ mãi, chờ đến 2 năm sau đó, mẹ cũng không thấy tín hiệu gì của việc có con. Mẹ bắt đầu lo lắng, áp lực gia đình cũng ngày càng nhiều hơn. Mẹ đã đi khám sức khỏe với bao lo âu và hồi hộp. Bác sĩ nói, xác suất có con của mẹ quá ít, khó có thể có con nhưng nếu có hi vọng thì chỉ là vài phần trăm nhỏ. Mẹ buồn lắm, là do mẹ?
Mẹ hết lòng chữa trị, thuốc thang, tìm mọi cách để có thể có khả năng sinh con. Nhưng mà, thời gian đó, cứ bảo phải sống vô tư vì con, vậy mà mẹ không làm được, mẹ lo lắng đến gầy héo đi. Mẹ lo lắng mình sẽ không thể có con được, vĩnh viễn không được. Mẹ khóc suốt những ngày tháng đó.
Ba con động viên mẹ. Ba nói, mẹ không phải lo. Cứ sống thoải mái thì mọi chuyện sẽ đến, mình ở hiền gặp lành. Được ba yêu thương và quan tâm, động viên, mẹ yên tâm lắm. Mẹ chấn tĩnh tinh thần, mẹ muốn có được con càng sớm càng tốt. Nhưng đến khi đó, cuộc hôn nhân của ba mẹ đã được 5 năm rồi, con vẫn chưa xuất hiện.
Hàng xóm, họ hàng cũng tế nhị, không còn ai hỏi han mẹ về chuyện đó nữa. Mẹ hiểu nỗi lo lắng của mẹ, họ hiểu rằng, mẹ cũng như bao người phụ nữ hiếm muộn khác, khát khao con biết nhường nào.
Ba con động viên mẹ. Ba nói, mẹ không phải lo. Cứ sống thoải mái thì mọi chuyện sẽ đến, mình ở hiền gặp lành. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Con biết không, mẹ đã từng đề nghị với bà về chuyện xin con nuôi. Mẹ từng khóc rất nhiều khi nói với ba rằng, chính mẹ là người khiến cho ba con không được làm ba. Nhưng ba vẫn động viên mẹ, ba nói mẹ đừng lo lắng, cứ chờ thêm một thời gian nữa. Ba tâm lý, cho mẹ đi du lịch khắp nơi, cho mẹ đi những nơi mà mẹ thích. Tính mẹ đa nghi, mẹ lại nghĩ, hay là ba đang dành cho mẹ những món quà cuối cùng? Hay là ba đang cho mẹ những giây phút cuối cùng trước khi nói lời chia tay. Thường đàn ông không thể có con, họ sẽ đi tìm người phụ nữ khác để sinh con cho họ.
Có lẽ, mẹ đã đa nghi quá rồi. Mẹ đã quá hoài nghi tình cảm của ba con, ba không có động tĩnh gì cả, vì thế, mẹ càng cảm thấy có lỗi với ba con. Ba con yêu mẹ thế mà lại bị mẹ nghi ngờ. Chỉ là người phụ nữ tổn thương quá lớn không dám tin tưởng vào tình yêu của chồng, con ạ.
Mẹ khóc suốt đêm, mẹ tủi thân mỗi khi nhìn thấy người ta mang bụng bầu, thấy họ dắt tay nhau đi khám thai. Mỗi lần buồn ra công viên, mẹ lại khóc. Mẹ khóc vì con đã không có trên đời này, mẹ khóc vì con của mẹ đã không đến bên mẹ. Mẹ buồn khi người ta được gọi mẹ, gọi con ríu rít bên nhau, còn mẹ, không biết bao giờ mới được như thế…
Con à, mẹ đã làm mọi cách, đã cố gắng mọi thứ có thể làm được để có con. Nhưng gần như mọi cách để vô hiệu. Mẹ sợ lắm, mẹ sợ vĩnh viễn không thể có con được nữa. Và mẹ sợ mất ba…
Thôi thì, số phận bất hạnh, mẹ chấp nhận cuộc đời này. Mẹ sẽ tìm cho mình một người con nuôi, mẹ sẽ yêu con của mẹ giống như con mẹ sinh ra vậy. (ảnh minh họa)
Đã 7 năm rồi con ơi, mẹ đã cố gắng ở bên cạnh ba con. Mẹ đã quá ích kỉ khi cứ cố giữ lấy ba con khi không thể sinh cho người chồng mẹ yêu thương một đứa con. Mẹ quá tàn nhẫn phải không con? Và bây giờ, thời gian quá dài, 7 năm qua mẹ đã giam hãm ba con, bây giờ mẹ phải ra đi… Mẹ sẽ để ba con được tự do, để ba con tìm hạnh phúc mới. Mẹ biết, ba con đã đấu tranh với gia đình mình thế nào để được ở bên mẹ 7 năm qua, mẹ biết ơn ba con nhiều lắm. Và đây là lúc mẹ trả ơn ba con vì ba con cũng không chịu nhận con nuôi…
Chờ đợi gì nữa đúng không con? Có lẽ mẹ và con không có duyên với nhau trên cuộc đời này, mẹ không thể là người mẹ của con, không thể cho con có người ba tốt như ba con. Mẹ ra đi thôi, mẹ phải tìm cho mình cuộc sống mới và quan trọng, mẹ phải để cho ba con có quyền tự do, quyền được làm cha…
Thôi thì, số phận bất hạnh, mẹ chấp nhận cuộc đời này. Mẹ sẽ tìm cho mình một người con nuôi, mẹ sẽ yêu con của mẹ giống như con mẹ sinh ra vậy. Và mẹ hi vọng, quãng thời gian sau này, mẹ và con của mẹ sẽ sống hạnh phúc. Mẹ cũng sẽ không giấu giếm, sẽ kể cho con của mẹ nghe về cuộc đời bất hạnh của mẹ khi không được sống bên người mình yêu nhưng cũng sẽ nói cho con của mẹ hiểu, mẹ tự hào biết bao khi có được con dù con không phải là giọt máu mà mẹ mang nặng đẻ đau…
Cầu chúc ba con sẽ có được một người vợ tốt, một người phụ nữ mang lại mái ấm gia đình thực sự cho ba con…
Theo Khampha
Quá xấu, tôi buộc mình làm mẹ đơn thân
Chị tôi không xấu, vậy mà tôi lại xấu đến mức chẳng ai muốn yêu. Khi tôi lớn lên, lòng tôi có chút lo sợ. Tôi đã nghĩ đến chuyện làm mẹ đơn thân.
28 tuổi vẫn chưa được ai yêu thật lòng
Người ta bảo &'xấu không phải là cái tội', hay &'nghèo cũng không phải là cái tội'. Bố mẹ sinh tôi ra xấu gái, bố mẹ không có tội. Gia đình tôi nghèo cũng đâu phải là cái tội nhưng mà tôi mang phận nghèo, phận xấu để sống tiếp quãng đời tiếp theo mà không có được một tình yêu thương chân thành, tôi mang tội với bố mẹ.
Khi lớn lên, khi bắt đầu ý thức về nhan sắc, khuôn mặt và cách ăn mặc, tôi tủi thân vô cùng. So với chúng bạn, tôi có ngoại hình khác xa hoàn toàn. Tôi xấu, còn bạn bè tôi cứ đẹp lung linh. Tôi cứ tự nhủ, tại sao bạn tôi lại đẹp như thế trong khi tôi lại xấu như vậy. Da chúng thì mịn màng, còn da tôi vừa sần lại bị mụn. Mẹ tôi cứ bảo tuổi dậy thì nhiều mụn, không phải lo...
Tôi nhớ có lần tôi ra chợ, tự mua đồ ăn về nấu nướng thay mẹ, bà bán cá hỏi tôi con nhà ai. Nghe tôi nói xong bà ấy há hốc mồm nhìn tôi ngạc nhiên, vì bà ấy chắc không tin. Bố mẹ tôi có ngoại hình tương đối, không quá đẹp nhưng mà lại có cô con gái rất khác người, nhìn xấu xí. Tôi hiểu cảm giác của bác ấy cho đến tận sau này khi tôi lớn lên, nó mới càng rõ ràng hơn. Chắc tôi lấy hết nét xấu của bố và mẹ cộng lại.
Chị tôi không xấu, vậy mà tôi lại xấu đến mức chẳng ai muốn yêu. Khi tôi lớn lên, lòng tôi có chút lo sợ. Tôi sợ tôi không thể tìm được một người đàn ông nào đó yêu thương tôi thật lòng. Đã có lúc tôi khóc thầm vì chị tôi được bao nhiêu đàn ông săn đón, còn tôi, dù kém chị chỉ có 2 tuổi mà chẳng ai để ý tới tôi, họ coi tôi như đứa con nít, chắc là họ cố tình làm như vậy...
Chị tôi không xấu, vậy mà tôi lại xấu đến mức chẳng ai muốn yêu. Khi tôi lớn lên, lòng tôi có chút lo sợ. (ảnh minh họa)
Chẳng hiểu sao nhà có hai chị em mà chị lại đẹp còn tôi lại kém sắc. Nhiều khi tôi đã ghen tị với chị, giận chị vô cớ và trách cứ bố mẹ sao lại không công bằng. Đó là hành động trẻ con vì bố mẹ tôi nào có tội tình gì. Tôi buồn lòng lắm, tôi chán nản vô cùng... Mỗi lần đi đâu, gặp ai, tiếp xúc với ai, tôi đều tự thu mình lại, tủi thân lắm! Đi đâu tôi cũng chỉ làm nền cho người ta, chẳng ai hỏi tôi đến câu thứ hai ngoài cái tên và công việc. Tôi tự ăn, tự uống, tự làm việc mà tôi thích còn họ tha hồ nói chuyện với nhau.
Tôi cũng từng thích một hai người đàn ông. Ban đầu thấy tôi hiền lành, nhiệt tình, họ cũng để ý. Có người thì vì chơi với tôi từ bé nên đã quen, không còn nghĩ tôi quá xấu nữa nên họ có thích tôi. Nhưng cũng chỉ được một thời gian, vì sau đó, khi đưa tôi đi chơi cùng bạn bè, chắc là bạn bè họ chê bai nói này nói nọ, và họ cũng lại &'cao bay xa chạy'..
Đi làm mấy năm, ở công sở tôi cũng chỉ chơi với chị em phụ nữ. Tôi bắt đầu học cách tránh xa đàn ông. Tôi chẳng dám nghĩ đến chuyện yêu ai. Người ta bảo, tình yêu không phân biệt hình thức nhưng nào phải, họ quan tâm đến hình thức, họ chẳng yêu những cô gái xấu, ai mà chẳng thích gái đẹp. Tôi đau khổ khi bị hai người đàn ông mình thích khước từ. Chính tôi đã dũng cảm viết thư tỏ tình với họ khi có tình cảm. Tôi thử xem họ có thích tôi hay không chứ không muốn tủi thân chờ đợi một tình yêu trong vô vọng. 28 tuổi, tôi đi làm bao nhiêu năm, kiếm tiền giúp bố mẹ và chưa một lần yêu. Bố mẹ giục giã vài lần rồi thôi vì họ hiểu, con gái họ đâu được như người ta, yêu đương đâu phải là chuyện dễ dàng gì.
Xin con trai Tây để sau này con có tương lai
Nhìn bạn bè ăn diện xúng xính, quần là áo lượt, tôi tủi lắm. Giá như tôi đẹp một chút thì khoác lên mình cái gì cũng là sang chảnh. Nhưng mà tôi xấu nên khi mặc bộ quần áo giống như đứa bạn thân, nhìn tôi như đứa dở hơi thích kệch cỡm.
Nhìn bạn bè ăn diện xúng xính, quần là áo lượt, tôi tủi lắm. Giá như tôi đẹp một chút thì khoác lên mình cái gì cũng là sang chảnh. (ảnh minh họa)
Chị tôi đi lấy chồng, ngày chị vu quy, tôi khóc rất nhiều. Khóc vì nhớ chị một phần, phần nhiều khóc vì nghĩ, mình sẽ chẳng bao giờ có được ngày như thế này, hạnh phúc mặc bộ váy cưới và nắm tay người mình yêu. Tôi chỉ khát khao có được một tình yêu chân thành, một người đàn ông yêu tôi thật sự, nhưng mà, kiếm mãi rồi, mấy năm rồi, đâu có ai ngó ngàng đến tôi.
Con gái 28 tuổi đâu còn trẻ. Đã xấu lại còn già, tuổi này chẳng dễ lấy chồng chút nào. Cũng qua vài mai mối, nhiều người đến gặp mặt nhưng rồi họ lại ra đi không lời từ biệt. Vì thế mà tôi càng tủi thân. Tôi cảm thấy mình là người con gái quá thiệt thòi. Ai trong đời cũng một lần được yêu, người ta nói vậy nhưng tôi, chưa từng được yêu lần nào. Có quá phũ phàng cho tôi không?
Tôi đã mất hơn 1 năm trời để suy nghĩ về chuyện làm mẹ đơn thân. Tôi muốn có một đứa con với người tôi yêu nhưng mà không được, vì chẳng có ai yêu tôi cả. Tôi chấp nhận làm mẹ đơn thân với hi vọng sẽ có một đứa con, đó là động lực để tôi sống. Tôi sẽ làm thật tốt trách nhiệm, vai trò này. Tôi sẽ trở thành người mẹ chăm chỉ, người mẹ hết lòng hết dạ vì con, chỉ có con là điều an ủi duy nhất với tôi.
Nhưng đàn ông Việt với tôi mà nói, tôi không cần nữa. Tôi không thích họ, cũng không có cảm tình với họ. Tôi đã chán những người chỉ biết nhìn vào hình thức. Đàn ông ngoại quốc, họ sẽ chẳng quá quan trọng chuyện xấu đẹp như đàn ông mình. Tôi nhờ một người bạn làm ở công ty nước ngoài, qua mai mối này kia, tôi đã quen được một anh chàng ngoại quốc.
Con gái 28 tuổi đâu còn trẻ. Đã xấu lại còn già, tuổi này chẳng dễ lấy chồng chút nào. Cũng qua vài mai mối, nhiều người đến gặp mặt nhưng rồi họ lại ra đi không lời từ biệt. (ảnh minh họa)
Ban đầu chỉ là tiếp xúc gặp gỡ giao lưu, rồi sau đó, tôi đặt thẳng vấn đề. Tôi muốn anh ta cho tôi xin một đứa con. Vì người nước ngoài cao to, vạm vỡ, họ có mũi cao da trắng. Tôi đã quá xấu, tôi không muốn con mình lại khổ như tôi nên tôi nhất định xin con trai Tây để con tôi sau này đẹp hơn, có tương lai.
Thật may, anh ta đã đồng ý. Tôi vui quá, tôi quyết định làm mẹ đơn thân, tôi sẽ làm một người mẹ tốt, không bao giờ phụ lòng con. Còn người đàn ông kia, tôi cám ơn anh ta rất nhiều và sau này sẽ không tìm anh ta nữa...
Một cô gái xấu như tôi thật sự quá tội lỗi. Tôi không muốn làm mẹ đơn thân vì ai chẳng muốn có một bờ vai nương tựa nhưng yêu ai, tin ai bây giờ. Thôi thì chọn con đường này để mình bớt khổ và cũng mong có một đứa con ngoan, sau này là động lực sống và làm việc. Chỉ mong con bình an, ngoan ngoãn, nghe lời mẹ, như thế là tôi hạnh phúc lắm rồi...
Theo VNE
Em đã yêu và có con với anh thật nhẹ nhàng Ngày anh đến với tôi, anh đã nói anh có vợ và hai con lớn, tôi ngô nghê nói với anh là tôi sẽ không bao giờ yêu anh. "Trời trở thu rồi em nhỉ", nghe thấy chị P nói tôi liền ngẩng mặt lên khỏi cái màn hình máy tính và nhìn ra ngoài trời. Đúng là sắp thu rồi, bỗng dưng...