Nỗi lòng người mẹ trẻ sống không tình yêu
Anh yên tâm là mình đã đóng ‘cổ phần’ cho tôi để có em bé, nên không quan tâm gì tới vợ rồi toàn tâm với công việc, đi uống, tiếp khách suốt ngày.
Tôi lấy chồng đã được gần hai năm và cũng đã có bầu được gần 9 tháng. Chỉ còn một thời gian ngắn nữa thôi là em bé sẽ chào đời, vậy mà sao lòng vẫn nặng trĩu.
Tôi đã có một tình yêu rất sâu sắc trước khi lấy chồng, nhưng có lẽ do duyên số nên chúng tôi không thể đến được với nhau. Với tôi, tình yêu ấy đặc biệt tựa như tri kỉ, dù ở xa nhau thế nào vẫn cảm giác huyết quản của anh chảy trong tôi. Bốn năm yêu nhau là bốn năm có cả hạnh phúc tột đỉnh và đau thương. Anh bị mắc một căn bệnh hiểm nghèo và không thể đến với tôi được.
Tôi và chồng hiện tại gặp nhau tình cờ, mà đến bây giờ tôi chắc chắn rằng chúng tôi lấy nhau là định mệnh. Chúng tôi ở bên nhau gần một năm, dù anh là mẫu người được nhiều cô gái yêu thích, mà chính xác là cả những người lớn tuổi cũng rất dễ có cảm tình nhưng sâu thẳm trong trái tim, tôi có cảm giác chúng tôi là hai đường thẳng song song. Người thúc giục tôi nhiều nhất chính là mẹ đẻ tôi – người rất hiểu tôi. Có lẽ cũng một phần vì tin tưởng vào người lớn, một phần nghĩ mình cũng đến tuổi lập gia đình, và đã tự nhủ rằng mình đã quá khó tính và kén chọn với anh chăng?
Anh có ngoại hình, tính cách dễ thương, công ăn việc làm ổn định, gia đình có nền tảng. Thú thực là nếu như tính cách chúng tôi hòa hợp hơn thì tôi đã thấy mình may mắn khi lấy được một người chồng như vậy. Về phần tôi, cũng có nhiều người tìm hiểu, thậm chí chờ đợi tôi đến gần chục năm, nhưng tôi vẫn nhớ lời bố dạy là hãy chọn người mình yêu thương thực sự.
Cái dự cảm khiến tôi không yên tâm ở chồng tôi đó là khi đang tìm hiểu tôi, anh vẫn còn chưa dứt khoát với một người con gái khác. Và sau đó, tạm xa tôi để dứt điểm với người con gái ấy, nhưng rồi dùng dằng đến một thời gian và có thể do người nhà anh ấy không ưng cô gái ấy nên anh đã chọn tôi. Điều này mãi đến sau khi cưới anh tôi mới biết.
Tôi thấy anh chưa chín chắn khi quyết định lấy tôi nhưng tôi lại hội tụ những tiêu chí mà anh cần để làm vợ, và tất nhiên anh cũng có chút tình cảm. Nhưng không phải là thứ tình cảm yêu thương để có thể hy sinh cho người mình yêu. Lỗi ở đây là thời gian tìm hiểu không nhiều và anh có phần bảo thủ. Vì còn trẻ nên tôi đã nghĩ rằng, ai cũng có thể vấp váp và tạm gác câu chuyện lại. Tôi tin vào bản chất con người anh, tôi cảm nhận anh thực sự là người tốt, chỉ có điều anh còn trẻ và có được mọi thứ tương đối dễ dàng.
Quan điểm sống của anh là độc lập, không cần chia sẻ nhiều. Ai làm tròn bổn phận của người ấy. Chúng tôi lấy nhau được một thời gian thì phải tạm xa nhau vài tháng vì tôi phải đi công tác. Tôi thấy rất có lỗi với anh, và thương anh nhiều. Sau khi tôi về nước, một thời gian sau chúng tôi có tin vui. Khỏi phải nói là mọi người đều mừng đến như thế nào. Tôi đã mong việc tôi có bầu sẽ khiến anh bớt công việc và dành nhiều thời gian cho gia đình hơn nhưng chỉ được một thời gian rất ngắn (có lẽ vài ngày) thì anh vẫn miệt mài trên từng mặt trận.
Anh – hình như yên tâm là mình đã đóng cổ phần cho tôi để có được em bé – toàn tâm với công việc, đi uống, tiếp khách suốt ngày. Cũng may là tôi không ốm nghén nhiều, thậm chí còn được khen là hợp với sinh nở. Có một lần anh về muộn, gọi cho chồng không được tôi bèn gọi cho bạn anh để hỏi thăm về chồng, vậy mà anh về nhà chỉ tay vào mặt tôi và nói đã sỉ nhục anh. Thậm chí anh còn ném vỡ điện thoại của mình rồi đòi đập cả điện thoại của tôi. Khi đó, tôi đang ở giai đoạn đầu của thai kỳ mà anh không chăm sóc tôi, tôi không tin nổi trước mắt mình là người chồng dễ thương đáng yêu nữa. Tôi khóc nức nở, có lẽ chưa bao giờ tôi khủng hoảng như vậy.
Ảnh minh họa: Sinbustory.
Anh cho rằng tôi đang đòi hỏi, trói buộc, làm anh mệt mỏi với những nghĩa vụ của một người chồng. Mà… tôi có đòi hỏi gì? Việc anh về nhà ăn cơm với tôi thực sự quá xa xỉ. Tôi ngậm đắng nuốt cay lủi thủi một mình và chấp nhận. Sau chuyện ấy, chúng tôi cũng có những lúc vui vẻ, nhưng niềm vui chẳng tày gang.
Video đang HOT
Cách đây một thời gian, tôi chợt thấy biểu hiện của chồng tôi khang khác, có những hôm về muộn không nghe máy, thái độ với tôi cũng rất lạ. Tôi tự trấn an là không sao cả nhưng đúng là sao trực giác của phụ nữ nó lại đúng đến vậy. Anh đang tán tỉnh một người con gái khác, là đồng nghiệp với anh. Khi biết chuyện, biết rằng những hôm anh thức khuya đọc tài liệu thực chất để nhắn tin cho cô ấy, rồi có hôm về muộn 2-3h sáng là ở bên cô ấy, nói những lời yêu thương cô ấy, thậm chí trong giờ làm việc còn viết mail cho cô ấy, tôi biết sự thật và đã bủn rủn tay chân.
Tôi biết là mình không yêu anh nhiều như mối tình trước, nhưng khi điều này xảy ra thì tôi hiểu là mình yêu chồng và thất vọng đến dường nào. Tôi đã không biết làm thế nào, đã gặp người con gái kia và nói chuyện. Hóa ra chồng tôi lại chủ động. Tôi đau đớn và tủi thân, tôi không khóc nổi vì quá chua xót. Về nhà nói chuyện với bố mẹ chồng, bố mẹ cũng an ủi và có phần bênh anh. Sau đó có họp gia đình, nhưng anh lại không thực sự nhận lỗi và nói rằng do thất vọng vì tôi. Thất vọng vì tôi không làm tròn bổn phận của một người con dâu… Trong khi ai cũng biết tôi đã rất cố gắng như thế nào. Và tôi đã nín nhịn khi mang trong mình đứa cháu đích tôn của dòng họ anh.
Tôi vì con mà giữ bình tĩnh đến mức anh cũng ngạc nhiên khi tôi có thể bình tĩnh đến vậy. Tôi không muốn khóc vì một người như anh, không muốn con tôi phải buồn ngay từ trong bụng mẹ. Sau cú sốc này, tôi đã mong anh có động thái tốt hơn, nhưng chỉ sau đó, anh lại liên tục đi công tác. Tôi biết công việc của anh bận, nhưng cái cách đi tối ngày của anh, cách anh cư xử với những người trong nhà thì tôi hiểu rằng đừng bao giờ níu kéo và nên buồn lòng vì con người này nữa. Mục đích sống của anh là vị trí trong xã hội và tiền. Anh là người sống rất tình cảm, yếu đuối nên càng dễ cực đoan.
Việc cuối cùng dẫn đến tôi viết tâm sự này là do tôi tự nhận mình đã có lỗi khi nhắn tin cho cô gái kia lúc tôi thấy trong hộ chiếu Boarding pass (thẻ lên máy bay) có tên của cả hai người. Anh đã xin lỗi tôi và nói tôi vứt hộ anh, nhưng cái quan trọng là khi tôi hỏi cô gái kia thì cô ấy đã nhắn lại cho anh rằng đừng làm phiền cô ấy. Chúng tôi đang bình thường lại trở nên im lặng. Cái sự im lặng và chấp nhận đến đáng sợ. Tôi đã muốn nghĩ đến ly hôn khi mình sống như thế này, và còn sau này nữa. Tôi cần một mái ấm, có tình yêu thương, chứ không phải cần một người ngủ chung giường.
Tôi đang cố gắng cân bằng, lặng lẽ từng ngày để chờ đến khi con yêu chào đời, để tôi toàn tâm toàn ý cho con. Tôi muốn sống đúng nghĩa vợ chồng. Tôi sợ cuộc sống như thế này, nó bóp nghẹt tôi. Nếu tôi không có công việc và ông bà nội ở cạnh thì chắc tôi… đã khác rồi. Tôi phải làm thế nào bây giờ? Bản tính con người sao có thể thay đổi?
Theo Ngoisao
Cô chỉ là người đàn bà đẻ thuê!
Ngày Hương lấy chồng, ai cũng nói hắn là "cứu tinh" của gia đình cô vì cô vừa lấy được chồng "xịn" lại vừa giúp bố thoát con đường tù tội.
Mọi người thầm ghen tị với Hương, chỉ có người trong cuộc như cô mới hiểu được sự chua chát và cay đắng của cuộc đời mình, bởi lẽ đó là cuộc hôn nhân không có tình yêu.
Bố Hương làm ăn thua lỗ, phải gán nợ tất cả cũng chưa đủ trả ngân hàng. Ông có nguy cơ sẽ phải vào tù nếu không trả được hết nợ. Trong hoàn cảnh khốn cùng ấy, hắn là đối tác của bố Hương, đứng ra trả nợ cho ông với điều kiện Hương phải lấy hắn. Chẳng phải hắn yêu thương gì Hương, mà ở cô hội tụ đủ điều kiện về trí tuệ, nhan sắc để làm mẹ của các con hắn. Hắn đã có người yêu và sống với nhau mấy năm nay rồi, nhưng cô ta không thể có con, thế nên hắn phải lấy vợ để sinh con cho bố mẹ vui lòng.
Từ ngày cưới Hương về, hắn luôn đối đãi với cô rất lịch sự chứ không thân mật như những cặp vợ chồng mới cưới khác. Mỗi tối, hắn ta làm xong nhiệm vụ của người đàn ông là lạnh lùng đi về phòng riêng ngủ, chẳng có một cái ôm, hay một lời thì thầm quan tâm nào đến Hương. Với hắn ta, Hương chỉ là cái máy đẻ, hắn sắm về để sinh con cho gia đình hắn mà thôi. Ngược lại, hắn ta sẽ chu cấp đầy đủ cho Hương và gia đình Hương, chỉ cần Hương là người vợ biết điều.
Rồi Hương có thai, cô được bố mẹ chồng cưng chiều hết mực, thế nhưng mãi mãi chẳng có được tình yêu của chồng. Thời gian cô mang thai, chưa được một lần hắn đưa đi khám thai, chưa nhận được một lời quan tâm của hắn. Cuộc trò chuyện của cô và hắn chỉ có vài câu ngắn ngủi duy nhất là "đứa bé có phát triển bình thường không?" hay "cô có vấn đề gì thì phải kêu người đưa đi bệnh viện, đừng để chuyện gì xảy ra với đứa bé". Thái độ của hắn làm Hương thấy mình giống một cô gái đẻ thuê chứ không phải là vợ. Mà cũng đúng thôi, cô có khác gì người đẻ thuê cho nhà hắn đâu, thậm chí đẻ thuê còn nhận được sự quan tâm của bố đứa trẻ, còn cô chẳng bằng đứa đẻ thuê. Hương chẳng hi vọng tình yêu của hắn, nhưng cô cũng muốn một chút quan tâm, chỉ là tình thương với đứa bé trong bụng mình thôi. Vậy mà hắn quá lạnh lùng, quá dửng dưng. Người đàn ông này khiến Hương không dám nghĩ làm thế nào mình có thể sống với hắn ta cả đời đây?
Hương sinh được một bé trai bụ bẫm. Nhìn con trai cô không khỏi xót xa, số phận của nó từ bé đã không nhận được tình thương của bố. Ai cũng cưng nựng yêu thương bé, chỉ có bố nó chưa bao giờ ôm ấp nó. Chỉ đúng một lần khi mới sinh, hắn nhìn nó xem là con trai hay con gái, mặt mũi có bình thường hay không thôi. Những lúc ngắm nhìn con trai ngủ say, nước mắt cô lặng lẽ rơi, vì sao cô lại có cuộc hôn nhân trớ trêu này, vì sao chồng cô lại lạnh nhạt với con như thế. Nó là máu mủ của hắn cơ mà, hắn chẳng thương cô, cô không trách nhưng với con mà hắn cũng làm vậy, cô quá hận người đàn ông này.
Rồi Hương có thai, cô được bố mẹ chồng cưng chiều hết mực, thế nhưng mãi mãi chẳng có được tình yêu của chồng. (Ảnh minh họa)
Khi con trai được hơn 3 tháng tuổi, cô người yêu của hắn đến tìm Hương. Cô ả ngang nhiên nói Hương hãy cuốn xéo khỏi cuộc đời hắn, nếu không đừng trách cô ta. Có chuyện bồ đến nhà sỉ nhục và đe dọa vợ, sao cuộc đời Hương lại ngang trái đến vậy? Cô chẳng bon chen với ai, thậm chí người chồng kia, cô cũng không cần mà. Cô chỉ cần được yên ổn sống với con trai thôi, tại sao người ta cũng không cho cô được yên? Bao nhiêu nỗi uất hận với người chồng, giờ lại cả bồ của hắn ta làm Hương phát điên lên. Cô muốn một lần vùng lên, để cho người chồng kia đừng quá chèn ép cô. Hương nhìn cô bồ, cô cũng thách thức cô ta, cô nói sẽ giữ bố cho con trai và đừng bao giờ cô ả đến tìm Hương nữa. Và tất nhiên, Hương sẽ chịu "sự trừng phạt" của hắn ta.
Hắn ta như con sói điên, lao vào phòng tát cô: "Ai cho cô cái quyền láo xược, ai cho cô cái quyền nói như thế với người con gái tôi yêu?"
"Anh thật là đồ khốn. Tôi là vợ anh chứ không phải cái giẻ rách nhà anh. Tôi đã mắt nhắm mắt mở để anh tự do thoải mái, giờ cô ta còn đến để đe dọa tôi. Ở đâu có chuyện ngược đời như vậy?" - Hương cũng gào lên.
"Dù cô ấy có đánh chửi cô, cô cũng phải chấp nhận, cô hiểu chứ. Cô phải biết mình là ai chứ? Vợ ư? Tôi chưa từng coi cô là vợ cả, cô chỉ là đồ con đàn bà đẻ thuê cho tôi mà thôi!" - Mắt hắn đỏ hằn tia máu, hắn gào lên như muốn cắn xe cô ngay lập tức.
"Đẻ thuê ư? Được, vậy thì từ nay tôi cũng không cần anh nữa. Chúng ta ly hôn đi, tôi phát ớn khi sống cùng anh rồi." - Dù biết mình chỉ là người đẻ thuê, nhưng nghe chính miệng hắn nói ra, có cái gì đó như căm phẫn, bùng cháy ở trong lòng Hương. Cô quyết định vùng lên để giải thoát cho cuộc đời mình và con.
"Được thôi, cô nghĩ cô đáng giá lắm à? Ly hôn ngay ngày mai, cô cút ra khỏi nhà tôi, còn đứa bé thì để lại" - Hắn căm phẫn nhìn Hương.
"Không, tôi ở đâu con trai tôi sẽ ở đó. Anh chẳng yêu thương gì nó, giữ nó lại làm gì? Anh rước cô bồ của anh về mà sinh con cho anh đi, anh cần gì đứa con đáng thương của tôi" - Hương sẽ không để ai cướp con ra khỏi cô.
"Cô nghĩ mình sẽ được ở bên nó sao? Cô chỉ là người đẻ thuê, đẻ xong rồi thì cút đi. Tôi sẽ nuôi nó, dù chẳng yêu thương nó nhưng tôi cũng không để nó cho cô. Tôi và cô ấy sẽ là bố mẹ của nó, cô biết chưa. Cô không thắng được tôi đâu." - Hắn nhếch miệng cười đểu giả rồi đóng sập cửa phòng lại.
Năm năm sau, Hương trở về quê cũ. Cuộc đời cô có quá nhiều thay đổi, hắn cũng vậy. Cô gặp lại hắn khi đang đưa con đi chơi. (Ảnh minh họa)
Tiếng cãi vã làm con trai cô tỉnh giấc, nó khóc thét lên, dường như nó biết trước số phận của mình. Hương ôm con mà lo lắng, xót xa. Hắn ta có tiền, cô và con có thoát khỏi hắn ta không? Chưa bao giờ Hương thấy hoảng loạn khốn cùng như lúc này, cuộc đời cô tối đen như bóng đêm ngoài kia. Dù chết, cô cũng phải bảo vệ con mình thoát khỏi con người ma quỷ như hắn.
****
Năm năm sau, Hương trở về quê cũ. Cuộc đời cô có quá nhiều thay đổi, hắn cũng vậy. Cô gặp lại hắn khi đang đưa con đi chơi. Hắn ngồi bán đồ chơi ở cổng công viên, con trai cô chạy lại đòi mua đồ chơi. Hắn sững sờ khi nhìn thấy cô và con trai. Cô dường như không nhận ra hắn, cũng phải thôi, giờ bộ dạng hắn như vậy, làm sao cô nhận ra. Còn đứa bé kia lớn lên nhìn rất giống hắn. Hắn luyến tiếc nhìn con trai, giá mà ngày ấy... Giờ hắn hối tiếc cũng đã quá muộn rồi.
"Xe này bán bao nhiêu?" - Cô lạnh lùng nhìn người đàn ông bán hàng, cái mũ chụp kín nửa mặt, nhưng cô đã kịp nhận ra ông ta là ai.
"Cháu bé, cháu thích nó hả, bác tặng cháu nhé" - Hắn dường như không nghe thấy lời cô hỏi, chỉ chú ý đến con trai cô.
"Mẹ cháu không cho phép nhận quà của người lạ" - Thằng bé rụt rè đặt chiếc xe đồ chơi xuống. Nó nhìn cô như dò hỏi.
"Con cứ cầm lấy đi, mẹ sẽ trả tiền cho người ta. Mình về thôi con." - Cô dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của con trai. Trước khi đi cô đặt tờ tiền 500 nghìn lại cho người đàn ông bán hàng.
"Cô ơi, còn tiền thừa" - Hắn ta gọi theo cô.
"Không cần, tiền này là của người đàn bà đẻ thuê trả lại cho ông vì ngày xưa đã cứu giúp bố cô ta. Giờ cô ta với ông, không ai còn nợ ai cái gì nữa." - Cô không quay lại nhìn người đàn ông đó nữa, cô coi khinh hắn ta từ ngày đó.
Ngày đó, cô đã ôm con trốn khỏi nhà chồng giữa đêm mưa gió. Cô ôm con chạy mãi, chỉ sợ hắn ta phát hiện rồi đuổi theo. Cuối cùng cô cũng gã gục trên đường, tay vẫn ôm chặt lấy con trai. Có một cặp vợ chồng lớn tuổi không con cái thấy cô ôm đứa trẻ nằm gục ngoài đường đưa cô về nhà. Sau đó họ nhận cô làm con gái và chăm sóc cho mẹ con cô. Con trai cô bị ngấm nước mưa, sức đề kháng của bé không tốt, vậy là một thời gian dài bé bị viêm phổi cấp. Cũng may được chăm sóc và thuốc men tử tế, khi bé lên hai tuổi thì khỏi hẳn. Rồi bố mẹ nuôi chuyển vào Nam, họ mang theo cô và con trai đi cùng. Trước khi đi, họ cũng lo lắng chu đáo cuộc sống cho bố mẹ đẻ cô. Có thể nói, cuộc đời này cô may mắn gặp được bố mẹ nuôi. Chính ông bà là người đã tái sinh ra cô và con trai một lần nữa.
Theo Khampha
Chồng trắng trợn ngoại tình khi tôi mới mang thai Hôn nhân với người phụ nữ giống như một canh bạc cuộc đời, may nhờ rủi chịu. Tôi không phải là một người kém nhan sắc cũng không phải là người không biết điều trong đường ăn lối ở nhưng lại có một cuộc hôn nhân giống như địa ngục trần gian. Khi tôi còn là sinh viên đến học tại một trường...