Nỗi lòng người chồng nghiện “bóc bánh trả tiền”
Bị vợ lạnh nhạt, anh sa vào kiểu “ bóc bánh trả tiền” với những người tình không tên.
Anh bật khóc, những giọt nước mắt của một thằng đàn ông mặn chát, lăn dài. Bạn bè ai cũng hiểu, anh đang phải trải qua những tháng ngày đau khổ nên mới thốt lên những câu như vậy.
Cách đây hai năm, anh còn hùng hồn tuyên bố với bạn bè rằng, anh đang ở một thiên đường hạnh phúc. Bởi anh lấy được người vợ thông minh, giỏi giang, yêu chồng và biết vun vén cho gia đình.
Đôi chân anh như muốn sụp xuống khi người đứng trước mặt anh không ai khác là chị (Ảnh minh họa)
Bạn bè thường ghen tị khi anh lấy được một cô vợ “sắc nước hương trời”. Thế nhưng “ở trong chăn mới biết chăn có rận”, cuộc sống sau khi cưới của anh với chị lại không “như mơ”. Nhất là “chuyện ấy”, cái điều anh tưởng mĩ mãn nhất.
Video đang HOT
Cưới nhau xong khoảng ba tháng thì vợ anh có bầu, từ đó là chuỗi ngày gần như anh “ngủ chay”. Thương vợ nên anh chiều theo ý chị mọi chuyện, có lắm cũng chỉ dám ôm chặt và âu yếm nhau sơ sơ. Vài tháng sau nghỉ sinh, chị lao đi làm kiếm tiền như một con thiêu thân. Khi về nhà lại dành thời gian cho con cái.
Thời gian rảnh, chị lại ôm chiếc máy tính. Chuyện muốn ân ái với anh chị cũng chưa một lần nhắc đến. Chị quên đi sự tồn tại của anh, chẳng quan tâm đến những ham muốn rất bình thường đó. Bản thân anh, thấy chị vất vả, nên dù có ham muốn đến đâu anh cũng không dám “đụng chạm” vì sợ sẽ mất giấc ngủ của chị.
Công việc, gánh nặng cơm áo gạo tiền càng khiến chị muốn phấn đấu hơn. Dù anh có đưa bao nhiêu tiền với chị cũng không đủ. Về phần mình, anh bắt đầu có cảm giác bị bỏ rơi. Có những đêm, sau khi đã xong xuôi mọi việc, anh nhẹ nhàng ngồi cạnh và ôm chị, chị lại gạt tay ra “em còn nhiều việc phải làm”.
Những cái ôm ấp áp, nụ cười hạnh phúc biến mất, có chăng trong đêm tối chỉ là tiếng thở dài hắt ra từ việc suy nghĩ kiếm tiền của chị. Có lần vì không chịu đựng được cảnh “ngủ chay” anh đã như một con thú điên lao vào chị, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt như đang phải chịu đựng, vậy là bao nhiêu cảm giác đam mê tiêu tan hết, anh lại buông chị ra.
Nhiều lần anh tự hỏi, phải chăng sau khi sinh chị bị lãnh cảm, chị không còn yêu anh nữa hay… “cô ấy có bồ”. Anh cảm thấy tổn thương ghê gớm. Vài lần anh đã nói ra những suy nghĩ của mình nhưng chị không chịu hiểu, quá mức chịu đựng anh đã nghĩ đến việc ly hôn. Nhưng nhìn thấy nụ cười giòn tan của đứa con anh chững lại, cố chịu đựng vì con mình.
Anh tâm sự với bạn bè, thì một vài thằng bạn cũng bảo anh “không có cơm thì ăn phở”, ngoại tình, bồ bịch thiên hạ làm được thì anh cũng có thể, sao phải chịu đựng cảnh “ngủ chay” mãi. Không thể sống thêm cảnh “nhịn thèm, nhịn nhạt” anh sa vào kiểu “bóc bánh trả tiền” với những người tình không tên.
Lâu dần, anh nghiện cái kiểu “bóc bánh trả tiền” và cũng quên luôn việc sẽ làm vợ thay đổi. Anh coi đó là cách để trả thù chị. Đêm qua, sau khi hẹn người tình không tên tại một nhà nghỉ, chỉ vài phút sau, anh nghe thấy tiếng gõ cửa. Đôi chân anh như muốn sụp xuống khi người đứng trước mặt anh không ai khác là chị. Chị không xông vào túm lấy cổ áo anh hay giằng xé ả tình nhân kia. Chị gạt vội vài giọt nước mắt rồi bước đi thật nhanh.
Nhìn chị khóc, anh nhận ra chị còn yêu anh rất nhiều, nhưng tại sao trong thời gian qua chị lại đối xử với anh như vậy. Trong đầu anh đưa ra hàng nghìn lý do cũng không thể giải thích vì sao hơn hai năm qua chị lại lạnh nhạt với anh. Anh không biết khi nào cuộc sống của anh mới trở lại như ngày mới cưới.
Theo Người đưa tin
Ly hôn vì chồng thản nhiên 'bóc bánh trả tiền'
Tôi đã ly hôn chỉ vì câu trả lời của chồng khi tôi hỏi: "Anh có em rồi mà còn đi gác tay gác chân; đi tăng 2, tăng 3. Anh thấy họ thế nào?". Chồng tôi thản nhiên trả lời: "Cũng vậy thôi mà!".
Có người cho tôi là hâm, là dở người vì đã có thể chấp nhận chuyện chồng mình "ăn bánh trả tiền" mà lại không thể chấp nhận một câu nói... bình thường như thế. Sự thật, tôi là loại người vợ hèn yếu, nhẫn nhịn, nhưng sự chịu đựng nào cũng có giới hạn.
Lần đầu tiên biết chồng mình đi cà phê ôm, bia ôm, gác tay gác chân, tôi đau lắm, nhưng cũng đành chấp nhận những gì anh nói: "Đàn ông bây giờ, mười thằng hết tám là vậy, còn hai thằng thì thuộc loại thử rồi không hạp. Em phải mừng là anh không nói dối, giấu diếm em, luôn cố gắng để gìn giữ, không mang bệnh về nhà".
Tôi từng khóc ngày khóc đêm với cái lý luận của anh nhưng cũng phải nhìn nhận, trong lời anh có một phần sự thật. Tôi vốn bệnh tật, yếu ớt, không đáp ứng nổi nhu cầu của anh, nên anh có ra ngoài "ăn bánh trả tiền" cũng là bất đắc dĩ, là thậm chí như anh nói: "Thà vậy còn hơn vì bức bách mà anh có bồ nhí rồi bỏ em luôn".
(Ảnh minh họa)
Thế nhưng, khi nằm cạnh nhau trong một lần anh đi hai ngày mới về nhà, tôi đã lấy hết can đảm hỏi anh câu hỏi đó, để biết cảm giác của anh là gì khi làm chuyện đó với những người phụ nữ bán thân nuôi miệng.
Câu trả lời của anh như đâm một nhát dao chí mạng vào tim tôi. Vậy là với anh, tôi không khác gì họ. Với anh, tôi không phải là người vợ được tôn trọng, thương yêu; thậm chí còn tệ cả họ, là một món đồ chơi không dùng được. Mọi chịu đựng, cố gắng của tôi đã sụp đổ.
Tôi hiểu ra rằng, mình còn thấp kém hơn những cô gái đó. Họ bán thân nuôi gia đình, nuôi con cái, nuôi chính bản thân; còn tôi, tôi chẳng có gì để bán nên chấp nhận mua anh làm chồng bằng sự im lặng chịu đựng những khinh rẻ, nhục nhã anh dành cho tôi.
Tôi đã làm đơn ly hôn trong nỗi đau mà tôi biết khó bao giờ mình có thể gột rửa, xóa nhòa.
Theo Phunuonline
Nỗi lòng bồ nhí Tôi đã quá cao ngạo và mơ mộng, tưởng rằng mình sẽ chiến thắng trong cuộc tình này. Nhưng đã rõ tôi là võ sĩ chưa lên sàn đấu đã bại trận... Trời nóng như thể cả thành phố đang được đặt trên một nồi rang. Ai cũng than nóng, ai cũng ngước mắt lên trời nhìn thử xem những cành cây cao...