Nỗi lòng của vợ lấy chồng xa
Mai anh ấy đi rồi, vừa mới đó mà mấy ngày nghỉ đã hết, chị Hiền tay vừa đẩy củi vào bếp vừa lẩm nhẩm. Với chị, mấy ngày gần anh sao mà đủ. Từ ngày lấy chồng có mấy khi chị được vui thế này.
Nghe tiếng bước chân của chồng lòng chị cứ lâng lâng, khó tả. Dù đã được báo trước nhưng sao chị thấy hồi hộp quá, trái tim nhỏ như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Chẳng thế mà hai chân chị cứ ríu vào nhau, không chạy nổi. Chị thua hai đứa con nhỏ, chúng chạy nhanh hơn cả mẹ ra ôm chặt lấy bố. Lòng dạ hẹp hòi thế nào mà khi ấy chị ghen với cả con mình. Anh chồng vừa ôm con vừa vội vàng chạy đến thơm lên má chị. Chị đỏ mặt hạnh phúc, cũng không quên mắng yêu chồng một câu “bố mày thật là, hàng xóm nhìn cười chết”. Anh chồng ngọt ngào đáp: “Tôi hôn vợ tôi, ai dám cười nào”. Vậy đấy, mỗi lần đón chồng, chị lại vui như một đứa trẻ.
Anh nhà chị là giáo viên đi công tác trên miền núi. Chị và anh cũng mong xin ở gần nhà nhưng thực tế rất khó khăn. Thế rồi anh chị quyết định chấp nhận tạm thời sống xa nhau. Hồi đầu, anh định đi ba năm, nhưng cái lòng yêu nghề giáo và thương học sinh miền núi đã níu chân anh ở lại chốn nghèo khó này thêm năm năm có lẻ. Anh chị cưới nhau được bảy năm với hai thiên thần nhỏ, một trai, một gái.
Những khi anh nghỉ phép lại đầy ắp chuyện kể cho chị nghe. Hai vợ chồng cùng là giáo viên nên có sự đồng cảm. Anh trăn trở vì công cuộc mang tri thức cho dân bản, nhiều khi lại đau đáu thương lũ học trò nghèo vì cơm ăn chẳng no, áo mặc không đủ ấm, lại phải trèo đèo lội suối mới đến được lớp học. Vợ chồng anh cũng vận động bà con trong xã để quyên góp quần áo, sách vở cho học sinh trên ấy. Con bé út mới học lớp một cũng muốn góp chút quà cho các chị: ” Bố ơi, cái kẹp tóc này con rất thích nhưng con muốn tặng cho các chị, con chúc các chị sẽ học thật giỏi”. Cùng lúc ấy, anh trai nó cũng mồ hôi nhễ nhại ôm một đống sách truyện to tướng ra dặn bố: “Bố ơi, những cuốn truyện này hay lắm. Bố thay con tặng cho các bạn nhé”. Nhìn hai đứa con ngoan mà vợ chồng chị vui không xiết.
Mấy ngày anh nghỉ phép chị cứ có cảm giác như đang chìm trong một miền cổ tích mơ hồ. Niềm hạnh phúc trong ngôi nhà nhỏ với chồng và lũ trẻ như những con sóng dâng ngợp trong lòng, đôi khi còn khiến chị nghẹn thở.
Video đang HOT
Mới đây thôi nhưng quá đỗi xa vời. Chỉ 11 tiếng nữa anh ấy lại phải đi rồi. Hàng chục lần phải tiễn anh ấy đi như thế này nhưng chị vẫn không thể quen được. Chị không muốn nói ra vì sợ chồng buồn nên cứ im lặng. Tự dưng lòng chị dâng lên một nỗi cô đơn và sợ hãi. Anh đi rồi, chị lại tiếp tục đóng hai vai, vừa phải là một người mẹ đảm đang nấu ăn giỏi, dịu dàng, bao dung và hiền từ, lại vừa phải là người cha biết tự tay sửa xe, thay bóng đèn, đóng đinh lại cái ghế, rồi đôi khi phải cứng rắn dạy bảo con, bảo vệ con không bị người khác bắt nạt. Chị chăm sóc con khi ốm đau, đến khi bản thân mình đau yếu thì lại chẳng được ai chăm sóc. Cứ thế đôi khi chị thấy yếu lòng, thấy nhớ anh da diết, thương mình, thương con.
Đêm hôm ấy, anh khẽ khàng hát ru cho chị ngủ. Những bài hát khi yêu nhau anh thường hát cho chị nghe. Những ký ức tình yêu len lỏi trong từng câu hát, mượt mà và ấm áp vô cùng. Nhưng chị vẫn không thể ngủ được, chỉ biết ôm chặt lấy chồng. Đến tảng sáng, chị mới chợp mắt. Chị giật mình tỉnh giấc mà không thấy anh. Mọi lần chị vẫn dậy sớm để nấu xôi cho anh trước khi lên đường, rồi nước mắt ngắn, nước mắt dài tiễn anh ra tận đầu ngõ. Nhưng hôm nay sao anh đi sớm mà không chào chị lấy một tiếng. Bỗng chị thấy một mẩu giấy nhỏ trên bàn. Đó là lá thư của anh. “Lâu lắm rồi em nhỉ, lâu lắm anh mới lại viết thư cho em. Em đừng buồn. Anh đi sớm vì không muốn nhìn thấy đôi mắt xa xăm của em khi tiễn anh. Anh chỉ muốn nhìn thấy em cười thật hạnh phúc. Đợt này, anh chỉ đi ba tháng rồi về hẳn với mẹ con em. Ba tháng nữa thôi, em và các con hãy chờ anh nhé. Đây là tin vui bất ngờ anh dành cho em”.
Chị đọc thư anh mà trong lòng vui khôn xiết. Chỉ ba tháng nữa thôi niềm hạnh phúc sẽ lại quay về với tổ ấm của chị. Lúc này, chị thấy mình yêu anh hơn bao giờ hết.
Theo VNE
Mất người tình đại gia, cô gái như kẻ điên
Đứa con gái họ tin tưởng và hi vọng giờ trở thành người điên điên, dại dại vì tình yêu với gã đàn ông có vợ.
Tình yêu của kẻ thứ ba
Nguyễn Thị Hoa sinh năm 1979 bị tâm thần đã 3 năm nay. Hoa là con gái thứ 4 trong 5 anh chị em ở Hậu Lộc, Thanh Hóa. So với hai người chị gái, Hoa xinh xắn hơn hẳn với gương mặt trái xoan, dáng người cao ráo, nước da trắng hồng. Theo lời bà Đinh Thị Vân, mẹ Hoa thì cô rất thích tiêu tiền và ăn diện.
Sau khi học xong trung cấp, Hoa được anh cả xin cho vào làm kế toán ở một công ty vật tư ngành mỏ ở Cẩm Phả, thu nhập tuy không cao nhưng ổn định. Nhờ công việc này, Hoa quen Vũ Sỹ Phương. Dù biết Phương có gia đình, Hoa vẫn không ngăn được con tim của mình. Cô mê muội đem tình yêu trao cho người đàn ông có vợ.
Đổi lại, Phương lo cho Hoa mọi thứ và lấy lòng người đẹp rất chu đáo. Ngoài vẻ đẹp của Hoa, Phương còn cần cô "trợ giúp" chuyện làm ăn bởi thầy bói phán nếu có quan hệ với phụ nữ tuổi Kỷ Mùi sẽ giúp anh ta kinh doanh phát đạt. Từ khi gặp Hoa, anh ta thấy điều đó nghiệm. Nhờ thế Hoa vừa có tiền, vừa có mọi thứ cô muốn.
Phương và Hoa sống với nhau như vợ chồng. Anh ta mua cho Hoa một căn nhà ở thành phố Hạ Long, đây cũng là chốn đi về thứ 2 của Phương. Phương cho Hoa tiền đi cắt mí, nâng mũi và cô còn có tiền gửi về cho bố mẹ.
Trong thời gian yêu nhau, nhiều lần Hoa có bầu, Phương đều đưa tiền để cô đi giải quyết. Sau này, Phương bắt Hoa đi đặt vòng tránh thai để quan hệ tình dục an toàn, không lo để lại hậu quả. Gần chục năm làm bồ nhí, khi nhận thấy vị trí của mình mong manh, Hoa đòi một danh phận. Lúc ấy Phương nói anh ta không muốn mất gia đình. Mỗi lần gặp nhau, Hoa và Phương lại cãi cọ chuyện con cái. Hoa muốn có con để giữ chân người tình nên cô đã âm thầm đi tháo vòng để lừa Phương vào tròng. Nhưng Hoa không ngờ Phương đã giáng cho cô cái tát nảy lửa và tuyên bố không lo cho cô và con. Thấy Phương làm căng, Hoa vừa sợ Phương bỏ, vừa sợ mất tất cả nên một lần nữa cô lại đi phá thai.
Hơn 3 năm nay ngày nào Hoa cũng sống trong trạng thái mộng mị (Ảnh minh họa)
Phát điên vì đại gia dứt áo ra đi
Sau lần phá thai đó, tình cảm của Phương và Hoa bắt đầu xuống dốc. Phương luôn đề phòng Hoa, anh ta cũng ít gặp cô hơn và không ở qua đêm với cô như trước. Phương chuyển tên căn nhà đứng tên anh ta và Hoa cho riêng Hoa. Cô không biết rằng đây là những thứ mà Phương muốn bù đắp cho gần chục năm sống như vợ chồng.
Khi căn nhà sang tên cho Hoa xong cũng là lúc vợ Phương biết chuyện và thuê người dằn mặt Hoa vì tội cướp chồng. Hoa bị đánh thâm tím mặt mày, bị cắt tóc như đàn ông... Bà Vân chỉ nhớ khi từ quê ra thì con gái đã thân tàn ma dại, còn Phương thì "quất ngựa truy phong".
Từ đó Hoa chưa bao giờ gặp lại Phương. Anh ta cũng thay đổi luôn số điện thoại liên lạc. Mất người tình đại gia, Hoa như kẻ điên. Những ngày đầu Hoa bán hết tài sản, trong đó căn nhà được 2,3 tỷ đồng. Có tiền, Hoa đi mua sắm không tiếc tay, cô mua rất nhiều rồi sau đó lại đập phá. Hàng đêm cô khóc lóc vật vã khiến bố mẹ phải bỏ quê ra Quảng Ninh, mua một căn nhà cấp 4 ở tạm để giữ con. Có hôm hai vợ chồng già nuốt nước mắt trói con gái lại.
Chỉ tay vào mấy chiếc đồng hồ bị đập vỡ, bà Vân kể: "Có ngày nó mua cả chục cái. Con bé có sở thích đeo đồng hồ". Chỉ sau 3 tháng, Hoa đốt sạch số tiền cô bán căn nhà. Hết tiền, Hoa lại mang những đồ trang sức Phương tặng ra bán. Bà Vân chỉ mong con về quê nhưng Hoa kiên quyết ở lại, đòi đi tìm Phương. Gần một tháng, cả gia đình không biết Hoa đi đâu. Khi đưa được con gái về nhà, Hoa đã bị hoang tưởng nặng.
Hơn 3 năm nay ngày nào Hoa cũng sống trong trạng thái mộng mị. Cứ về đêm, Hoa lấy điện thoại, điện lung tung rồi gọi tên người yêu. Không gọi được, cô cười rồi khóc, quay ra chửi tục tĩu. Bà Vân nói: "Đưa nó về quê vài hôm nó lại trốn ra đây nên vợ chồng tôi phải ở lại với con. Khổ nhất là bố nó, 72 tuổi giờ vẫn phải đi mua cây tre, cây dùng về đan rổ rá bán cho người ta kiếm tiền".
Bố Hoa là bộ đội về hưu. Ông bảo ngày ở chiến trường, bom đạn không làm ông khổ mà giờ hòa bình, ông vật lộn với con vì điên tình. Hàng tháng ông vẫn đi xe buýt đến bệnh viện lấy thuốc cho con với hi vọng con gái tỉnh táo hơn để bố mẹ già bớt khổ.
Theo VNE
Choáng váng với lối sống quá Tây của mẹ chồng Sau khi làm con dâu bà, tôi đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Ngày tôi theo anh về nhà ra mắt mẹ, bà nhìn tôi từ đầu đến chân, nheo nheo mày rồi "phán": "Thời đại gì rồi còn quần bò, áo sơ mi cắm thùng. Ngày mai mặc váy đi cháu, chân dài thế kia mà không mặc váy...