Nổi lòng cho anh
Thật sự là cho mãi đến hôm nay em cũng không biết là mình nên vui hay buồn khi đã yêu anh? Nước mắt cứ rơi dài và em chợt hiểu rằng mình không thể nào hết yêu anh, nỗi nhớ thương anh trong em sẽ chẳng bao giờ vơi khi trái tim em vẫn còn hơi thở, dù chỉ là tình cờ anh đến bên em và cho dù như thế nào đi chăng nữa thì anh cũng đã ra đi em phải làm quen với sự thật này và phải tự hy sinh với chính bản thân mình….
Không hiểu là vì đâu trong sâu thẳm trái tim, em vẩn cứ tin rằng nơi chân trời xa xôi ấy hình bóng em trong anh vẫn còn nguyên vẹn,chưa bao giờ em thật sự cảm thấy mình đã mất anh,mặc dù trên thực tế ta không từng có được nhau trong đời, có phải chăng em đang tự lừa dối chính mình? em đâu phải là người không biết chấp nhận thực tế càng không phải là người sống trong ảo mộng viển vông,thế mà không hiểu sao trong những tháng ngày qua em cứ chơi vơi chìm đắm giữa tình anh không lối thoát… Có những giây phút sầu tư thương nhớ em bổng căm ghét bản thân mình vô tận, không quên được anh với em đã là nổi đau không thốt được nên lời, thế mà tại sao trong trái tim em lẫn khuất đâu đó vẫn còn hy vọng, em đâu có tự nuôi cho mình ảo tưởng, nhưng không hiểu vì đâu niềm tin dành cho anh cứ trơ trơ như sắt đá không phai mòn bởi mưa gió của thời gian, có phải chăng tình yêu em dành cho anh sâu nặng hơn chính bản thân mình, nên hình bóng anh trong em không thể nào phai nhạt?
Anh chỉ là làn gió nhẹ lướt qua em rồi tan biến giữa màn đêm tĩnh lặng, em cũng chỉ là hạt mưa chiều vô tình chạm nhẹ bờ vai anh rồi thấm sâu vào lòng đất, ta như chiếc lá vàng rơi rụng giữa trời thu tháng tám phải không anh? Anh vẫn nói ” Tình ta mong manh và rất dễ vỡ tan “Thế là anh đã đúng em mất anh rồi ta đã vĩnh viễn mất nhau… Có nghĩa gì không một cơn gió đêm, một giọt mưa chiều, một chiếc lá rơi bên muôn ngàn chiếc lá? Và có nghĩa gì không với anh một khối tình mong manh đến nhanh và ra đi trong vội vã? Nhưng với em anh mãi mãi tồn tại giữa cuộc đời, chính cái sợi tình mong manh ấy đã vô tình trói buộc một trái tim, và cũng chính anh làn gió khuya lướt nhẹ giữa trời đêm ấy đã ru hồn em vào giấc ngủ ngàn thu, một giấc ngủ ân tình lịm chết giữa cô đơn …
Video đang HOT
Đâu phải em không từng nếm trãi vị đắng của yêu thương,và cũng đâu phải ta đã có với nhau trăm ngàn ước hẹn? thế mà em lại xót xa vô hạn khi biết mình đã thật sự mất anh,anh đến trong vô tình và ra đi trong hờ hững để lại sau lưng bao cay đắng chỉ mình em,anh đành tâm bóp nát một trái tim để em mãi đớn đau trong nổi nhớ… Không có men cay của rượu nồng nhưng em vẫn thấy mình say khướt,không có lần gặp gỡ nhưng em vẫn thương tưởng một bóng hình, không có buổi chia ly nhưng lệ ai vẫn mền môi mặn đắng, không có câu hẹn ước nhưng tim em vẫn khắc khoải nổi chờ mong trong tuyệt vọng âm thầm. Em tự biết mình không xứng đáng nên chưa một lần em dám trách hờn anh,một mãnh đời trách nát như em thì làm sao có thể đến bên anh một cuộc đời toàn vẹn? Khó khăn lắm em mới có thể dỗ dành trái tim mình thôi không còn đau đớn nữa sau vấp ngã đầu đời, suốt bao tháng năm qua trái tim ấy đã bình yên không một lần xao xuyến, để rồi giờ đây nó rung động trước anh,khi biết được tim mình sai nhịp đập, cũng là lúc em hiểu mình sẽ phải ôm tan vỡ trong cay đắng của tình yêu, một lần rung động trước yêu thương là một lần em nhận lãnh đớn đau, mỗi một lần nghe con tim thổn thức là một lần em căm ghét bản thân mình, bởi em biết lại một lần nữa “Em không phải là em ” . Tự hỏi với lòng phải mất bao lâu nữa để có thể dỗ dành cho trái tim kia giấc ngũ bình yên? phải mất bao lâu nữa em mới có thể trở lại là chính mình? phải mất bao nhiêu lâu nữa em mới có thể lãng quên anh? Và em phải mất bao nhiêu thời gian nữa mới có thể tự mình thức giấc, giấc ngủ ân tình mà anh đã hát ru em? Nếu quả thật đời có kiếp ” Lai Sinh ” em xin được một lần nữa làm người,sống để yêu anh và chỉ có anh thôi với tình yêu tròn vẹn nhất .
Nếu nhân gian có hai chữ “luân hồi”, em mong ta gặp nhau không phải trong ngang trái và chua xót bởi muộn màng. Cám ơn anh tình yêu của em, dẫu không nhiều nhưng ta cũng đã có với nhau những giây phút rung cảm chân thành, cám ơn cái vị trí quang trọng ma anh luôn dành sẳn cho em trong trái tim (như lời anh đã nói ), có một điều mà em đã hiểu và luôn tin rằng khi nói tiếng yêu em, anh đã nói bằng tất cả cảm xúc chân thành xuất phát tự trái tim? Cám ơn tiếng yêu ngọt ngào mà anh đã ban tặng cho em, dù biết rằng anh giờ đã ra đi và mang theo cả tiếng yêu ấy rời xa em mãi mãi, cám ơn anh đã khiến em hiểu được hơn chính bản thân mình, và cũng trưởng thành hơn trong tình yêu đó. Em tôn trọng những gì anh lựa chọn, cũng như luôn trân trọng tất cả những gì anh đã dành cho em, đâu phải ai cũng có thể hiểu được mình và cũng đâu phải ai cũng khiến mình rung động, anh hiểu được em như chính bản thân mình và kể cả những điều mà em chưa kịp nói, nhưng mãi mãi có một điều anh không bao giờ hiểu được anh chính là hạnh phúc của đời em. Không trách anh đâu người ơi không bao giờ em trách, em yêu anh nhiều hơn những gì anh biết và vượt cả những điều anh hiểu DV à,nếu ta sinh ra nhưng không phải để dành sẳn cho nhau thì em chỉ con biết vui với hạnh phúc của riêng anh mai này, hạnh phúc nha anh em cầu mong anh hạnh phúc, bởi hạnh phúc đời anh cũng sẽ là niềm vui của chính em .Dẫu biết rằng rồi đây tất cả sẽ qua đi,anh sẽ lãng quên, quá khứ sẽ vùi chôn trong anh tình yêu ấy, và tiếng yêu xưa sẽ chìm sâu vào dĩ vãng, nhưng em sẽ yêu hoài một tình cảm đã vỡ đôi Đêm nhớ anh như vạn ngàn đêm đã nhớ, em yêu anh và mãi mãi vẫn còn yêu .
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em vẫn mãi chờ anh vì em yêu anh
Anh đã từng nói "thời gian và khoảng cách là thử thách của tình yêu và hãy luôn tin tưởng ở anh em nhé" nhưng tại sao anh cứ bắt em phải chờ anh lâu đến vậy? Bây giờ em cũng không biết có nên tin anh nữa hay không, tại sao anh lại vô tâm đến vậy hả T.
Từ ngày xa anh em chưa có ngày nào vui thực sự cả, những lúc vui cùng bạn bè nhưng hình ảnh của anh vẫn luôn hiện trong tâm trí và lại ước giá như có anh bên cạnh lúc này, nhưng anh thì vô tình chẳng hiểu cho em, anh cũng không gọi cho em một cuộc điện thoại nhiều lúc muốn nói chuyện với anh em lại ra mạng ngồi mặc dù biết là anh cũng không ra mạng nhưng em vẫn ra và đọc đi đọc lại những dòng thư anh gửi cho em cho đến thuộc nhưng tất cả giờ đây chỉ còn lại là kỷ niệm thôi sao anh, liệu anh có còn tìm em nữa không sao anh không nói với em dù chỉ một lời là anh đã không còn yêu em nữa thì em cũng sẽ không giận anh đâu chứ anh đừng bắt em phải chờ đợi trong vô vọng như thế này anh ạ. Bạn em họ nói là hãy quên anh đi chắc là anh đã có sự lựa chọn mới cho mình nhưng để quên đi một người sao mà khó quá vậy anh, mỗi khi chiều về nỗi nhớ anh lại càng lớn hơn và những lúc bạn của em họ đang vui bên hạnh phúc của mình thì em chỉ biết tủi thân một mình sao tìm măi mà không thấy bóng anh đâu.
Hôm nào ra mạng gặp được anh em chỉ biết trách móc anh rồi những lời xin lỗi của anh lại làm em động lòng và càng yêu anh hơn để đêm về nỗi nhớ anh làm em trằn trọc mãi mà không ngủ được. Tại sao anh cứ hứa hẹn với em để em cứ phải chờ đợi anh trong vô vọng mà không biết anh có còn quay trở lại tìm em nữa không. Dù thế nào đi nữa em cũng sẽ mãi chờ anh cho đến khi nào anh quay về với em, còn nếu anh không còn yêu em nữa thì anh hãy nói với em một lời anh nhé và em sẽ luôn cầu chúc cho anh hạnh phúc bên cạnh người mà anh đã chọn mặc dù đó có thể không phải là em. Em sẽ luôn nhớ tới anh và sẽ không bao giờ quên anh đâu, anh yêu của em ạ. EM YÊU ANH.
Anh đã từng nói "thời gian và khoảng cách là thử thách của tình yêu và hãy luôn tin tưởng ở anh em nhé" nhưng tại sao anh cứ bắt em phải chờ anh lâu đến vậy? Bây giờ em cũng không biết có nên tin anh nữa hay không, tại sao anh lại vô tâm đến vậy hả T.
Từ ngày xa anh em chưa có ngày nào vui thực sự cả, những lúc vui cùng bạn bè nhưng hình ảnh của anh vẫn luôn hiện trong tâm trí và lại ước giá như có anh bên cạnh lúc này, nhưng anh thì vô tình chẳng hiểu cho em, anh cũng không gọi cho em một cuộc điện thoại nhiều lúc muốn nói chuyện với anh em lại ra mạng ngồi mặc dù biết là anh cũng không ra mạng nhưng em vẫn ra và đọc đi đọc lại những dòng thư anh gửi cho em cho đến thuộc nhưng tất cả giờ đây chỉ còn lại là kỷ niệm thôi sao anh, liệu anh có còn tìm em nữa không sao anh không nói với em dù chỉ một lời là anh đã không còn yêu em nữa thì em cũng sẽ không giận anh đâu chứ anh đừng bắt em phải chờ đợi trong vô vọng như thế này anh ạ. Bạn em họ nói là hãy quên anh đi chắc là anh đã có sự lựa chọn mới cho mình nhưng để quên đi một người sao mà khó quá vậy anh, mỗi khi chiều về nỗi nhớ anh lại càng lớn hơn và những lúc bạn của em họ đang vui bên hạnh phúc của mình thì em chỉ biết tủi thân một mình sao tìm măi mà không thấy bóng anh đâu.
Hôm nào ra mạng gặp được anh em chỉ biết trách móc anh rồi những lời xin lỗi của anh lại làm em động lòng và càng yêu anh hơn để đêm về nỗi nhớ anh làm em trằn trọc mãi mà không ngủ được. Tại sao anh cứ hứa hẹn với em để em cứ phải chờ đợi anh trong vô vọng mà không biết anh có còn quay trở lại tìm em nữa không. Dù thế nào đi nữa em cũng sẽ mãi chờ anh cho đến khi nào anh quay về với em, còn nếu anh không còn yêu em nữa thì anh hãy nói với em một lời anh nhé và em sẽ luôn cầu chúc cho anh hạnh phúc bên cạnh người mà anh đã chọn mặc dù đó có thể không phải là em. Em sẽ luôn nhớ tới anh và sẽ không bao giờ quên anh đâu, anh yêu của em ạ. EM YÊU ANH.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Theo Bưu Điện Việt Nam
Lời cuối cho anh - người em yêu! Anh à! Lúc này đây khi em đang viết cho anh những dòng này là lúc mà em rất nhớ anh, nhớ anh nhiều lắm! Em rất yêu anh, trước cũng thế, bây giờ và sau này cũng thế, sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi. Nhưng anh à! Sao giờ đây em lại thấy mình xa nhau đến thế, càng ngày...