Nỗi kinh hoàng trong cuộc đời tôi
Thật may mắn vì cuối cùng tôi cũng được sống một cuộc sống an toàn, có sự bảo vệ của pháp luật. Tôi muốn kể lại câu chuyện bi thảm trong quá khứ của mình mong tìm được sự đồng cảm chia sẻ từ mọi người. Đến khi 23 tuổi, tôi không thể nhớ mình đã kết bạn và quan hệ tình dục với bao nhiêu gã đàn ông…
Tôi không thể đến khám bác sỹ bởi, bố tôi cho rằng đó là hành động phản bội ông ta (Ảnh minh họa)
Thật may mắn vì cuối cùng tôi cũng được sống một cuộc sống an toàn, có sự bảo vệ của pháp luật. Tôi muốn kể lại câu chuyện bi thảm trong quá khứ của mình mong tìm được sự đồng cảm chia sẻ từ mọi người.
Tôi sinh ra trong một gia đình đáng lẽ không nên có bất kỳ đứa con gái nào. Bố mẹ tôi là những người công nhân viên chức nhà nước đàng hoàng và rất được tôn trọng tại nơi làm việc. Mọi thứ thật hoàn hảo nếu như bố tôi không mắc căn bệnh ham muốn tình dục ở trẻ em. Đau lòng thay, chính mẹ tôi cũng chấp nhận điều ấy.
Bố tôi bắt đầu lạm dụng tình dục tôi từ khi tôi còn là một đứa nhỏ, thậm chí còn chưa biết suy nghĩ. Bố là người chồng của gia đình, kiếm tiền nuôi cả nhà, còn mẹ tôi bắt đầu đi làm lại khi tôi được 5 tuổi. Bố luôn tìm cơ hội để quấy rối tôi và em gái. Từ tua vít, pin nhỏ, thậm chí cả những món đồ chơi yêu thích của tôi, ông ta đều phá hỏng hoặc tịch thu. Tôi cũng không hiểu tại sao lại ông ấy lại hành động như vậy nữa.
Khi tôi lên 4, một lần, mẹ tôi vào phòng, thấy ông ta đang “làm hại” tôi, mẹ bàng hoàng nói: “Hãy ngừng lại đi”. “Điều này là tự nhiên thôi mà, con bé muốn thế”- ông ta trắng trợn đáp lại. Rồi mẹ rời khỏi phòng và từ đó không bao giờ can thiệp vào chuyện ấy nữa.
Mẹ có thể đưa tôi thoát ra khỏi căn phòng ấy nhưng bà đã không làm thế. Có lẽ bà đã không còn biết tới sự căm hận, cũng có thể là những chuyện như vậy đã xảy ra quá nhiều lần trong trí nhớ của bà.
Thực tế bà đã không cứu tôi ra và điều kinh khủng này đã giày vò tôi trong suốt những năm tháng tuổi thơ. Chính vì sự nhu nhược của bà mà 18 năm tiếp theo, tôi cứ sống như một người vợ, một người mẹ và trở thành trò tiêu khiển của bố. Tôi là chị cả, sau còn có 5 đứa em nữa. Chức năng của tôi trong ngia đình đúng nghĩa của một người mẹ, chứ không phải là mẹ tôi.
Video đang HOT
Lên 5 tuổi, tôi đã đề nghị bố ngừng việc cưỡng bức em gái mình vì chính tôi sẽ làm việc này thay em. Tôi đã cắn răng chịu đựng và phục vụ ông ta để đảm bảo em tôi cũng như những em gái khác không bị ông ta hãm hiếp. Thực sự đó là một địa ngục trần gian.
Cơ thể tôi đã đấu tranh với những suy nghĩ trong tôi. Cơ thể thì dành cho “tình dục”, còn tâm trí tôi thì không hề muốn mình bị cưỡng đoạt… nhưng tôi buộc phải làm vậy vì các em. Đây là điều sự đối lập kinh khủng nhất mà tôi từng phải gánh chịu.
Theo thời gian, ông ta còn thuyết phục tôi trở thành vợ của ông ta. Có nghĩa là bố con chúng tôi đang loạn luân và tôi dám chắc xã hội này sẽ không cho phép những điều ấy xảy ra. Thậm chí bố tôi còn lén lút làm một đám cưới ô nhục để cưới tôi làm vợ.
Tôi không có quyền lựa chọn, chỉ biết tuân theo lời ông ấy và tôi đã nghĩ, tất cả những gì tôi làm bấy giờ là vì các em gái của tôi. Tôi tự nhủ rằng, nếu tôi hy sinh để em và những bé gái khác không bị ông ta cưỡng hiếp thì sự hy sinh này cũng đáng lắm.
Lên 10 tuổi, tôi phải đáp ứng ông ta mỗi ngày 2 lần. Quá ghê tởm! Tình hình ngày càng trở nên tồi tệ khi ông ta hãm hiếp tôi ngay tại bàn ăn, trước mặt mọi người trong gia đình, hay ở trên bờ biển gần nhà… nhưng không một ai quan tâm.
Tiếp đó đến anh họ cũng hãm hiếp tôi, rồi chú tôi, rồi bạn của bố ở trường, và cả thầy giáo của tôi, những người trên xe buýt, hay những người trên tàu… tất cả bọn họ đều tấn công tình dục tôi. Và cho đến khi 23 tuổi, tôi không thể đếm được mình đã quan hệ tình dục với bao nhiêu gã đàn ông nữa.
Tôi không hiểu tại sao? Tại sao tôi lại sinh ra trong một môi trường có quá nhiều người nghiện tình dục trẻ em đến vậy và hơn hết, mọi người đều không quan tâm điều đó. Đã có lần, tôi nhắc đền người anh họ đã cưỡng bức tôi với mẹ. Nhưng mẹ chỉ bảo tôi hãy nín đi và về phòng. Lúc nào cũng vậy, những gì mẹ làm đó là phớt lờ lời nói của tôi.
Tôi không thể báo cảnh sát ở thị trấn được vì ông ta là bạn của bố. Tôi liên lạc với cơ quan cảnh sát cấp cao hơn nhưng họ cũng từ chối và nói tôi đã khai báo quá muộn. Nhưng làm sao tôi có thể nói sớm được chứ? Bố sẽ giết tôi nếu ông biết tôi khai mất. Ông ta luôn có một khẩu súng trong nhà, trên ô tô và luôn cảnh giác mang dao khi ra ngoài.
Một lần, ông ta bắt tôi và em gái cùng phục vụ tình dục, tôi đã từ chối. Và kết quả là tôi bị đánh bằng xẻng và ông ta bắt tôi lên xe, lái vào rừng sâu, nơi ông ta đã chôn một cái hố rất sâu và đe dọa tôi: “Liệu mày còn dám từ chối nữa không?”, vậy nên làm sao tôi có thể khai báo sớm đây? Về phần mẹ, bà không những không cứu tôi mà còn đi rêu rao với mọi người tôi bị điên.
Tôi đã rất yếu ớt khi biết mình có thai. Trước đây, tôi đã rất nhiều lần dùng thuốc triệt thai. Và rất nhiều đứa con kém tôi vài tuổi đã phải chết. Tôi không thể đến khám bác sỹ bởi, bố tôi cho rằng đó là hành động phản bội ông ta.
Tôi luôn tự hỏi tại sao một người như ông ta lại có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như vậy được? Thông điệp tôi muốn gửi tới những ai đã đọc được câu chuyện của tôi, hãy kiến nghị chính phủ để có những biện pháp trừng trị thích đáng với những kẻ phạm tội lạm dụng tình dục trẻ em để trẻ em được sống trong sự an toàn và tự do phát triển.
Theo VNE
Chồng ngoại tình, thế mà may!
Sự tha thứ trong tình yêu, nhất là trong quan hệ vợ chồng, thật sự quá quan trọng...
Chồng ngoại tình, chuyện không có gì lạ lẫm trong xã hội ngày nay. Nhưng cảm giác bị phản bội bao giờ cũng gieo vào lòng người ta sự ấm ức và nặng nề thật khó tả. Tôi đã bàng hoàng, dằn vặt gần cả năm trời vì không cam tâm với sự phản bội của chồng.
Lấy nhau được hơn ba năm, tôi sinh cho anh được một bé gái xinh xắn, dễ thương. Và cũng như nhiều phụ nữ khác, sau khi sinh tôi miệt mài với việc chăm con. Bé nhà tôi lại hay đau bệnh nên hầu như chuyện con khóc, con cười, con khỏe, con ốm... đều chiếm hết các mối bận tâm của tôi. Nên tôi có lơ là, lạnh nhạt với chồng mình hơn. Tôi đã nhận ra điều đó sau nhiều lần ngẫm nghĩ và suy xét bản thân. Nhưng quả thật, đó là cái lơ là của sự yên tâm, vì tôi luôn tin tưởng rằng anh mãi mãi có đó bên tôi, cùng tôi chăm bẵm và ngóng trông sự khôn lớn của cô con gái yêu.
Hơn nữa, tôi là người chỉ muốn "yêu" khi thật sự thấy thích và thấy thoải mái. Lúc con cái khỏe mạnh, tinh thần thanh thản tôi luôn sẵn sàng lao vào lòng anh để nũng nịu và yêu thương. Phụ nữ, ai chẳng muốn được kề cận, âu yếm với người mình yêu. Nhưng những lúc con bệnh, nửa đêm lại khóc hoặc trở mình thức giấc vì khò khè, sổ mũi, ho khan... thì tôi chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện ân ái. Gạt tay chồng qua một bên, lúc đó tôi còn có cảm giác anh hơi ích kỷ.
Đôi khi phạm lỗi để hạnh phúc hơn (ảnh minh họa)
Sao lúc con bệnh như vậy mà phận làm cha mẹ vẫn nghĩ đến niềm vui riêng. Rồi những lúc tôi không khỏe mạnh vì thức đêm trông con và vì làm việc nhà quá nhiều, tôi cũng từ chối anh. Thế là chuyện chăn gối của vợ chồng tôi không còn mặn nồng như trước. Tôi cũng hay nhăn nhó, khó chịu với anh nhiều hơn. Phụ nữ một khi đã không thoải mái trong người thì chuyện nọ xọ qua chuyện kia mà. Tôi cũng mắc phải cái tật chẳng mấy tốt đẹp đó.
Ban đầu chồng còn phụ tôi chăm sóc con cái và làm lụng việc nhà, nhưng sau đó thì sự siêng năng của anh giảm dần. Anh thường xuyên đi chơi, gặp gỡ bạn bè, có những hôm đến tối khuya mới về. Nhiều khi tôi than thở, càu nhàu thì anh gạt đi, hoặc cũng có lúc giả lả vài lời nói ngọt ngào cho qua chuyện. Thế rồi, linh cảm của một người vợ cho tôi biết nhà mình đang có chuyện chẳng lành. Và tôi phát hiện chồng mình có người con gái khác. Thật khó để miêu tả được nỗi đau của tôi khi đó. Sửng sốt. Thất vọng. Hụt hẫng. Giận dữ. Chán nản...
Đau đớn hơn là anh quen với một cô gái chẳng có gì đặc biệt về nhan sắc, học thức hay sự thông minh. Chỉ là một cô gái bình thường, thậm chí nhàn nhạt. Cô ấy chỉ hơn tôi ở chỗ là rất chiều chuộng và nghe lời anh. Tôi đoán vậy qua cách kể chuyện của chồng. Anh giải thích, anh xin lỗi. Và anh xin tôi cho anh một thời gian ngắn để cắt đứt và giải thích mọi chuyện rõ ràng với cô gái kia, vì cô ấy không có lỗi gì trong chuyện này. Cô ấy không biết chồng tôi đã có vợ.
Sự nổi giận và ghen tuông của một người đàn bà từng không cho phép tôi tha thứ, tôi còn đòi phải ly hôn. Nhưng rồi những lúc ôm con một mình đã làm lòng tôi dịu lại. Con tôi cần được tình yêu thương của cả mẹ và cha. Bản thân tôi cũng cần một người chồng để yêu thương và chia sẻ chứ không cần thứ danh dự ảo mà tôi đang khốn khổ giữ lấy. Và tôi cũng có một phần trách nhiệm trong việc đẩy anh đến với người con gái khác. Vợ chồng tôi tự động ly thân một thời gian dài, tôi dằn vặt suy nghĩ và khổ đau, anh thì chia tay hẳn với cô gái kia và hối lỗi, chăm chút nhiều hơn cho gia đình. Và tôi cũng dần nguôi ngoai...
Hôm sau, chúng tôi về bên ngoại chơi. Mẹ khen tôi đã thực sự là một người phụ nữ trưởng thành. Tôi cười hạnh phúc. Thật nhẹ lòng vì đã biết bao dung! (ảnh minh họa)
Ngày sinh nhật vừa rồi của tôi, chồng tặng tôi một bó hoa thạch thảo lớn, loài hoa giản dị mà tôi thích từ thời con gái. Anh thỏ thẻ nói lời xin lỗi, và chúng tôi đã lại là của nhau. Đêm ấy, tôi nhẹ bẫng trong tay anh. Hạnh phúc ngập ngời và tràn đầy khi lại được nằm gọn trong vòng tay người mình yêu thương. Những ghen tuông, giận dỗi không còn nữa, thay vào đó là sự tin tưởng và yêu thương.
Hạnh phúc lớn lao nhưng cũng bình dị, và cũng khó hiểu. Có thể mất tất cả từ một hành động nhỏ, nhưng cũng sẽ nhanh chóng vẹn toàn từ một sự bỏ qua.
Hôm sau, chúng tôi về bên ngoại chơi. Mẹ khen tôi đã thực sự là một người phụ nữ trưởng thành. Tôi cười hạnh phúc. Thật nhẹ lòng vì đã biết bao dung!
Theo VNE
Trước khi muốn có bồ, hãy nghĩ thật kĩ Khi đang quấn lấy bồ, các ông các bà có nghĩ đến người chồng, người vợ mình đang như thế nào không? Ngoại tình (NT) nó là vấn đề nóng bỏng nhất, nổi trội nhất của những tâm sự. Bản thân tôi - người đang bị phản bội xin có đôi lời với những người đã, đang, và sẽ có tư tưởng ngoại...