Nỗi khổ mang tên sống chung với… em trai chồng
Đi làm về mệt mỏi, tôi không những phải “chăm” ông chồng mà còn phải phục vụ cả cậu em trai lười biếng của chồng lên ở cùng để học đại học.
Hôm nay, như mọi ngày, tôi đi làm về tranh thủ rẽ qua chợ mua đồ để nấu bữa chiều cho gia đình. Về đến nhà đã là 6 rưỡi tối, lết tấm thân mệt mỏi sau một ngày dài làm việc vào bếp nấu cơm thì tôi như phát điên trước cảnh tượng bày ra trước mắt.
Một chồng bát đĩa, xoong nồi ăn từ trưa chưa rửa. Bàn ăn bừa bãi những thức ăn thừa được dọn vội vàng. Mùi mắm tôm nồng nặc, vương vãi nơi góc bếp. Thùng rác đầy chưa đổ… “Bãi chiến trường” này chắc chắn là do em trai chồng trưa nay kéo bạn bè đến chơi để lại, và bây giờ nó lại đi ra ngoài chơi rồi. Tôi bấm điện thoại gọi nó về để dọn dẹp thì nó tỉnh bơ “Em vội quá chưa dọn dẹp được, tối nay em đi sinh nhật bạn nên không ăn cơm tối, chị dọn giúp em nhé. Mấy khi…”, rồi nó cúp máy khi tôi chưa kịp nói câu nào.
Tôi nhìn góc bếp bẩn thỉu, không biết phải bắt đầu dọn dẹp từ đâu. Đây không phải là lần đầu tiên tôi phải đối mặt với cảnh tượng này. Em trai chồng chuyển đến sống cùng vợ chồng tôi mới được 3 tháng. Và nó sẽ còn ở đây 4 năm học đại học. Vợ chồng tôi – hai người tỉnh lẻ cưới nhau, chắt chiu vay mượn để mua được căn hộ chung cư nhỏ bám trụ lại thành phố. Cậu em trai chồng đỗ đại học, bố mẹ chồng không nỡ để nó đi thuê trọ hay ở ký túc mà muốn nó ở cùng vợ chồng tôi cho dễ quản lý. Nhưng tôi sắp không thể chịu đựng nổi nữa rồi.
Cậu em trai chồng vô cùng lười biếng. Chúng tôi sắp xếp cho nó một phòng riêng. Cả ngày nó nằm ở trong phòng, chỉ ra ngoài khi ăn cơm. Ban đầu, tôi nghĩ nó sống chung nhưng cũng không ảnh hưởng gì lắm đến sinh hoạt, nhưng tôi đã nhầm.
Video đang HOT
Phòng riêng của nó bẩn thỉu vô cùng. Nó không chịu dọn dẹp, chăn màn không gấp gọn gàng, lại còn hôi nữa. Khi tôi dọn dẹp nhà cửa, tranh thủ vào phòng nó kiểm tra thì mới thấy kinh hoàng. Đồ ăn vặt vương vãi trên giường. Bàn học chẳng lau dọn bao giờ. Tôi có nhắc nhở nó thì nó chỉ dạ dạ vâng vâng rồi dọn dẹp qua loa.
Nó là con trai nên tôi cũng không để nó rửa bát. Quần áo thì có máy giặt nên bỏ chung vào giặt luôn. Tôi chỉ cần nó hàng ngày phơi quần áo, chia sẻ một chút việc nhà. Nhưng đến cái việc đơn giản như thế thôi mà nó làm cũng không xong. Quần áo tôi hay giặt sáng sớm rồi dặn nó khi nào xong, ở nhà phơi. Vậy mà nhiều hôm đến chiều tối đi làm về, quần áo vẫn ủ trong máy giặt. Tệ hơn nữa, tôi có dặn nó là quần áo có màu thì tự giặt tay, tránh để phai ra quần áo khác, vậy mà nó cũng quên. Tôi đã phải bỏ đi mấy cái áo trắng yêu thích chỉ vì bị quần áo của nó làm phai ra.
Ngồi kể về em trai chồng trong 3 tháng, tôi cảm thấy có thể viết được cuốn tiểu thuyết dày đến 300 trang. Đi làm về mệt mỏi, tôi không những phải hầu chồng mà còn phải phục vụ cả cậu em trai lười biếng của chồng lên ở cùng học đại học. Tôi đã nhiều lần nói chuyện với chồng về việc nó lười như thế nào, bẩn như thế nào và nó làm đảo lộn cuộc sống của chúng tôi thế nào nhưng chồng tôi hình như chỉ thương em mà chẳng thương vợ. Anh cứ luôn miệng bảo tôi chịu khó, chỉ cần cho nó ăn cùng, còn lại nó ở trong phòng suốt có ảnh hưởng gì lắm đâu. Cho nó ra ngoài ở bây giờ xã hội phức tạp, chồng tôi, bố mẹ chồng tôi sợ nó hư. Tôi không biết phải sống sao cho hết 4 năm như thế này nữa…/.
Nếu có kiếp sau, tôi vẫn muốn được làm dâu của mẹ!
Những ngày cuối đời mình, mẹ chồng mới nói tôi là đứa con dâu tử tế nhất, nhưng bà cũng từng ghét nhất...
Mẹ chồng tôi hơn 90 tuổi, mới qua đời được vài tháng. Gia đình nhà chồng đông con, chồng tôi lại là con trưởng trong gia đình, tôi là dâu trưởng, nên tôi có đến hơn 40 năm sống chung với mẹ chồng.
Trong khoảng thời gian đó, rất nhiều mâu thuẫn đã nảy sinh giữa tôi và bà, cũng bởi vì chúng tôi sống chung nhà, việc lớn, việc nhỏ đều dẫn đến những va chạm. Đã có những lúc tôi không phải với bà, và có cả những khi bà không phải với tôi.
Mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng cứ âm ỉ, nó như những đốm lửa nhỏ đang cháy, khiến mối quan hệ lúc nào cũng căng thẳng, mệt mỏi, có thể bùng cháy lên bất cứ lúc nào.
Ghét tôi, nên mỗi lần có thêm một con dâu mới, mẹ chồng lại đem hết những bức xúc về tôi nói cho họ nghe, như để chứng minh rằng bà là người tốt, và những lỗi lầm tất cả là do tôi gây ra.
Rồi những câu chuyện đó đến tai tôi, tôi chỉ cười và im lặng, tôi không muốn đuôi co với bà, cũng không muốn cố để chứng minh mình là người tử tế. Bởi mẹ tôi vẫn dặn, thời gian sẽ là câu trả lời cuối cùng, tôi tin vào thời gian sẽ là câu trả lời cuối cùng và chính xác nhất.
Em dâu của chồng tôi có đến 4 người, người nào mẹ chồng tôi cũng khen nức nở thời gian đầu, rồi sau đó quay sang nói xấu. Có những người không đến thăm bà cả khi bà ốm, vì giận dỗi với mẹ chồng.
Còn tôi, bà ốm hay bà khỏe, bà buồn hay bà vui thì vẫn ở với vợ chồng tôi, tôi quen rồi nên kệ. Vẫn đối xử bình thường, ốm thì chăm sóc, đó cũng là nghĩa vụ và trách nhiệm của tôi.
Tôi cũng không ngọt ngào được như nhiều người khác, nhưng tôi chăm sóc bà với lương tâm, trách nhiệm của mình.
Những ngày cuối đời mẹ chồng tôi ốm nặng, nằm liệt giường hơn 1 năm, quãng thời gian đó bà mới chịu thừa nhận, chỉ có tôi là đứa con dâu tử tế với bà nhất.
Nhưng cũng là đứa con dâu thiệt thòi và luôn bị mẹ chồng ghét nhất, bởi tôi sống cùng bà mấy chục năm, tôi lại không khéo ăn khéo nói. Bà nói, sống được đến bây giờ cũng là nhờ tôi chăm sóc, rồi nắm chặt tay tôi rồi nhắm mắt mãi mãi.
Bao nhiêu giận hờn của tôi đối với bà những năm qua đã không còn. Nếu có kiếp sau, tôi vẫn muốn được làm dâu bà một lần nữa!
Phượng
Lúc lấy di vật của mẹ chồng mang đi đốt, thấy cọc tiền rơi lả tả, hai chị chồng vội cất vào túi nhưng đọc mẩu giấy bà để lại, các chị ngậm ngùi đưa hết cho tôi Tôi không biết các chị ấy có xấu hổ khi đọc những điều đó không. Vì đúng là họ chẳng làm gì cho mẹ cả. Tôi không biết mình nên vui hay buồn. Người ta vẫn nói ở hiền gặp lành, có lẽ điều đó đúng với hoàn cảnh của tôi lúc này. Sau khi kết hôn, vợ chồng tôi sống chung với...