Nỗi khổ khó nói của người chồng cũ
Có lần gặp lại chồng cũ, anh vẫn lẻ bóng một mình, chị hỏi anh, anh buồn bã trả lời: “Anh sợ, lại thêm một người phải khổ giống như em”.
Mới 27 tuổi nhưng chị đã có một đời chồng và hiện tại chị đang hạnh phúc bên gia đình nhỏ của mình. Nhưng điều làm chị lo nghĩ vẫn là cuộc sống của người chồng cũ. Gặp lại anh sau nhiều năm đã li hôn, anh vẫn lẻ bóng một mình…
Ngày đó, vừa tốt nghiệp cao đẳng, chị kết hôn với anh. Tuy nhiên cuộc hôn nhân ấy nhanh chóng kết thúc và cuộc li hôn đó cả chị và chồng cũ không hề mong muốn.
Gia đình chồng chỉ có mẹ và anh. Chị nghĩ mẹ anh yêu anh chắc bà cũng sẽ yêu chị. Nhưng khi chị bước chân vào gia đình anh, mẹ anh không hài lòng cho lắm. Và càng ngày chị càng nhận ra sự yêu quý ấy hóa ra là một bi kịch, là khởi điểm của những bất hòa, xung đột trong gia đình. Mẹ anh tỏ ra khó chịu mỗi khi nhìn chị vì chị đã cướp mất “người đàn ông bé bỏng” của mẹ. Dù biết rằng, con trai mẹ cũng phải có lúc lấy vợ sinh con, và mẹ cũng luôn mong mình có cháu nội bồng bế, nhưng con người bà luôn ích kỉ và mâu thuẫn.
Ngày đầu tiên về nhà anh, bà cũng chẳng hề nói chuyện với chị, chị cũng hơi chạnh lòng, bảo với anh, anh nói gọn tính mẹ vậy, nên dù không gây được thiện cảm với mẹ ngay từ lần đầu nhưng vì yêu anh, chị cố gắng yêu bà như chính mẹ đẻ mình. Hai vợ chồng đi làm xa, sáng đi tối về vẫn quyết định về sống cùng với bà. Thế nhưng cuộc sống của ba người không bao giờ vui vẻ bởi luôn tồn tại cuộc chiến thầm lặng giữa mẹ chồng và chị. Và dù chị có cố gắng bao nhiêu mẹ anh vẫn cho rằng, tất cả những điều ấy là giả tạo, giống như chị là đứa chen ngang tình cảm của mẹ và anh. Không phải âm thầm thể hiện trong lòng mà bà thể hiện ra trước mặt chị. Chị nhớ có lần đang ngồi ăn cơm, hạt cơm dính vào má, thấy vậy anh liền lấy tay nhặt hạt cơm cho chị. Vậy mà mẹ chồng bực bội:
- Có hạt cơm trên mặt, không thấy khó chịu sao mà phải đợi chồng làm hộ.
Chị sững người nhìn mẹ chồng, anh ra lời giải thích nhưng bà vẫn giữ quan điểm của mình, cho rằng con dâu thiếu tế nhị. Thấy mẹ bực mình nên anh cũng khó xử. Biết tính mẹ nên chị và chồng rất giữ ý tứ. Trước mặt bà, vợ chồng chẳng bao giờ dám thể hiện tình cảm với nhau. Nhiều lúc buồn nhưng chị cũng tự an ủi mình và dặn anh phải luôn quan tâm đến mẹ. Vậy mà bà vẫn không hài lòng.
Lần khác, biết mẹ chồng đi tập thể dục nên hai vợ chồng không khép kín cửa phòng. Lúc cả hai đang vui vẻ cười đùa, mẹ chồng về mở cửa nhìn vào, chưa rõ chuyện gì bà thẳng thừng ra mặt nói: “Phụ nữ phải nết na, thục nữ, cười phải có ý có tứ, nhắng nhít như thế còn ra thể thống gì?”. Kể từ lần đó, mẹ chồng “soi” kỹ đến từng hành động và thái độ của chị.
Những câu chuyện cứ tích tụ dần khiến nhiều lúc chị cảm thấy bế tắc, chị gợi ý với anh việc ra ở riêng nhưng anh lắc đầu: “Mẹ chỉ có mỗi mình anh, việc đó là không thể”. Vậy là chị đành ngậm ngùi chịu đựng. Có lần anh phải trực tối, bà gọi chị sang phòng nhắc nhở chuyện chăn gối, rằng phụ nữ thì phải biết giữ sức khỏe cho chồng, đừng có “tốt mái, hại trống”. Từ hôm ấy, ngay cả chuyện phòng the nhiều lúc vợ chồng chị cũng phải vụng trộm, lén lút.
Video đang HOT
Rồi chị mang thai và bị nghén nặng đến mức phải nghỉ ở nhà một tuần, anh gọi điện hỏi thăm vợ, mẹ chồng thấy vậy, nhấm nhẳng nói: “Phụ nữ ốm nghén là chuyện thường, làm gì mà tối đã ở cùng nhau, ngày vẫn còn gọi điện, tiền cả chứ phải lá cây đâu”.
Sau hôm ấy, anh thưa gọi điện hơn. Mệt mỏi vì ốm nghén và áp lực từ mẹ chồng, nhiều lần chị rủ chồng kiếm cớ đi ra ngoài đổi gió nhưng anh từ chối với lý do: “Mẹ biết lại phiền”.
Cứ thế, những cử chỉ quan tâm, chăm sóc của vợ chồng chị dành cho nhau ngày càng ít đi. Chị luôn sống trong cảm giác bị gièm pha, theo dõi của mẹ chồng, còn anh thì lúc nào cũng sợ làm mẹ phật ý. Vì quá căng thẳng nên chị đã sẩy thai. Quãng thời gian buồn đau nhất, chị vẫn không nhận được nhiều sự quan tâm, chăm sóc của chồng vì sự ngăn cản và những ánh mắt hình viên đạn của bà. Cuộc sống bế tắc, chị quyết định chấm dứt cuộc hôn nhân cho dù cả chị và anh đều không muốn.
Sau ly hôn, chị may mắn tìm được người đàn ông phù hợp xây dựng gia đình hạnh phúc. Có lần gặp lại chồng cũ, anh vẫn lẻ bóng một mình, chị hỏi anh, anh buồn bã trả lời: “Anh sợ, lại thêm một người phải khổ giống như em”.
Thực sự, anh là người đàn ông tốt, nhưng cán cân giữa hai người phụ nữ anh yêu quý nhất, anh chưa đưa ra được quyết định. Nhìn anh như vậy, chị chỉ nghĩ: “Giá như mẹ anh hiểu được nỗi niềm của anh, chắc anh sẽ không gặp phải bất hạnh như bây giờ”.
Theo Ngoisao
Giật chồng
Có ai đã từng giật chồng người ta mà được cảm ơn như tôi không? Trời ơi, tại sao lại cảm ơn người đã giật chồng mình? Chị ta là cái thứ vợ gì vậy!
Khi gặp Tuấn lần đầu trong lễ ký kết đối tác chiến lược giữa hai công ty, tôi nói với chị sếp của mình: "Em sẽ cua ông này". Chị sếp dí ngón tay vô trán tôi đe: "Đừng có lộn xộn, người ta có vợ con rồi".
Tôi lơ đễnh hỏi lại "Vậy hả?" nhưng trong tâm trí thì đặc biệt lưu ý người đàn ông có những ngón tay rất dài như tay nghệ sĩ chơi đàn ấy. Chẳng biết sao tôi đặc biệt thích những người đàn ông như vậy.
Khi công ty chiêu đãi, vô tình tôi ngồi cạnh Tuấn. Cơ hội tự đến và tôi cảm thấy ông trời đã có sự sắp đặt khi cho tôi gặp anh, thích anh và lại được ngồi gần anh.
Chiến lợi phẩm đầu tiên tôi mang về hôm đó là số điện thoại của anh để rồi buổi tối rất muộn, tôi nhắn "chúc anh ngủ ngon, mơ đẹp".
Không thấy anh trả lời. Tôi trằn trọc suy nghĩ lung tung. Anh đã ngủ nên không thấy hay vợ anh bắt gặp tin nhắn đã làm khó cho anh? Hay anh không thích làm bạn với tôi? Không có lẽ, vì buổi chiều anh nói chuyện rất vui kia mà?
Sáng hôm sau anh gọi lại. Tôi thở phào. Ra là hôm đó anh mệt vì tiệc tùng nên ngủ sớm. Anh chúc tôi ngày mới vui vẻ. Giọng anh thật ấm. Cả ngày hôm đó tôi làm việc không biết mệt. Tôi mong cho mau đến tối để được nhắn tin chúc anh ngủ ngon...
Cuối cùng thì tôi đã có được người đàn ông của mình sau đúng 6 tháng theo đuổi. Tôi rất mãn nguyện. Tuấn không phải là người đàn ông đầu tiên bị tôi giành khỏi gia đình.
Tôi có một sự hứng thú đặc biệt đối với những người đàn ông đã có vợ, đặc biệt tôi rất ghét những người phụ nữ của họ. Tại sao họ có mà tôi thì không? Vì vậy, tôi phải giằng lấy người đàn ông của họ dù sau đó có khi mối quan hệ chẳng kéo dài bởi tôi là người cả thèm, chóng chán.
Nhưng với Tuấn thì khác. Tôi cảm thấy anh có sức quyến rũ đặc biệt. Hình như tôi yêu anh chứ không đơn giản là sự thèm muốn sở hữu như với những người đàn ông trước đó. Bằng chứng là tôi đã có anh nhưng vẫn khao khát được có và sẽ có anh mãi mãi.
"Anh có lấy em không?" - có lần tôi hỏi Tuấn. Anh nhìn tôi hồi lâu rồi lắc đầu: "Không, vì anh đã có vợ. Tuy cô ấy bệnh, anh không thể gần gũi nhưng anh yêu mẹ của các con anh". Câu trả lời của Tuấn khiến tôi nổi điên. Tôi túm áo anh: "Vậy còn em? Em thì sao?". Rất chậm rãi, anh nhìn thẳng vào mắt tôi: "Em là bạn tình, một người bạn tình tâm đầu ý hợp". Tôi xô anh ra thở dốc. Có cái gì đó chèn lên ngực khiến tôi không thở nổi.
Nhưng tôi không từ bỏ. Tôi bắt đầu đổi chiến thuật. Tôi nhắn tin cho vợ anh, ban đầu thì vờ làm như mình là một người tốt bụng, tôi báo cho vợ Tuấn biết anh có người đàn bà khác bên ngoài. Câu trả lời mà tôi nhận được sau rất nhiều tin nhắn là: "Xin cảm ơn".
Hừ, chị ta là thứ gì vậy? Biết có người khác giật chồng mình mà sao thản nhiên đến lạ. Tôi quyết định thay đổi chiến thuật. Tôi chính thức nhắn tin, sau đó gọi điện cho vợ Tuấn biết, tôi chính là người yêu của anh. Tôi nghe giọng chị ta hình như rung rung: "Cám ơn cô".
Tôi hét lên trong điện thoại: "Chị có khùng không? Tôi giật chồng chị, sao chị lại cảm ơn? Đúng là dở hơi". Giọng người phụ nữ kia vẫn từ tốn: "Vì cô đã cho anh ấy điều mà tôi không thể cho...".
Tôi thở dài. Còn chị ta sau một hồi im lặng lại lên tiếng: "Tôi chưa thấy mặt cô nhưng tôi nghĩ chắc là cô đẹp lắm. Và cô giỏi nữa, nếu không thì anh Tuấn sẽ không bao giờ đồng ý. Tôi biết tính chồng tôi mà".
Lần này, tôi thấy hoang mang thật sự. Tôi mong gặp một người phụ nữ dữ dằn, chanh chua, nói những lời khó nghe để tôi có thể củng cố niềm tin, có thêm động lực để không buông tha người đàn ông của họ. Thế nhưng chị ta làm tôi thất vọng hoàn toàn.
Tôi gọi cho Tuấn, nói cho anh biết là tôi đã gọi cho vợ anh, nói rõ sự thật. "Em có bị làm sao không? Em làm như vậy là giết cô ấy rồi, biết không?" - giọng Tuấn bỗng rung lên.
Có lẽ anh không ngờ tôi lại làm như thế bởi tôi đã thề thốt với anh là sẽ giữ kín mọi chuyện. Vậy mà bây giờ, vì quá yêu anh mà tôi đã không giữ lời. Thế nhưng anh phải biết điều đó chớ sao lại giận giữ với tôi?
"Giật chồng chớ giết người sao mà làm dữ vậy? Anh đừng có quá đáng với em" - Tôi nói như hét rồi cúp máy. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi vướng vào tình cảnh này. Những người đàn ông trước đây đều bị tôi rời bỏ chớ không có người nào dám rời bỏ tôi. Còn lần này, tại sao tôi lại quyến luyến, khổ đau với một người đàn ông đã mất tự do như vậy?
Nhưng tôi yêu Tuấn thật lòng. Tôi muốn được có anh mãi mãi. Chẳng lẽ mong ước chính đáng ấy lại khó thực hiện đến vậy sao? Hạnh phúc là đấu tranh mà. Nhất định tôi phải đấu tranh đến cùng để giành lấy hạnh phúc cho cuộc đời mình.
Như vậy có gì sai đâu mà sao tôi cứ dằn vặt mãi thế này?
Theo VNE
Vụng trộm với... chồng cũ Vợ chồng em ly hôn được một năm. Lý do thì nhiều... ... Gia đình bên chồng quá hà khắc với em, bắt em ở nhà không được đi làm, chúng em cưới nhau hai năm nhưng không có con, trong khi anh từng có con riêng trước khi cưới em (đứa bé là con trai, ở với nhà nội), anh chị bên...