Nỗi khổ của nàng tiểu thư trót lấy chồng quê
Mỗi khi ngồi xuống mâm cơm Linh lại than trách “ sao số tôi khổ thế này, cơm gì mà như cám lợn, ở nhà tôi những thứ này đâu có để cho người ăn…”.
Cô sinh ra vốn mang thân lá ngọc cành vàng, được gia đình “nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa” thế mà từ sau khi lấy chồng cuộc đời cô rẽ sang bước ngoặt đau thương. Có lẽ nếu là những cô gái khác thì mọi thứ cô đang trải qua với họ chỉ là chuyện cơm bữa, không có gì to tát nhưng đối với Linh thì quãng thời gian cô đang trải qua thật khủng khiếp.
Ngày chưa lấy chồng Linh sướng lắm, chỉ biết ăn diện, hẹn hò bạn bè chời bời, đến khi đi làm cũng được gia đình cơ cấu cho vào ngân hàng, công việc nhẹ nhàng, tiền bạc lại không phải lo. Cứ như thế Linh chỉ biết sống trong nhung lụa, sống trong thế giới ảo chỉ toàn màu hồng là màu hồng, có bao giờ cô biết đến thế giới bên ngoài kia còn có bao nhiêu số phận đau thương, bao nhiêu con người khốn khó, nghèo khổ, thiếu ăn thiếu mặc đâu.
Bố mẹ Linh là chủ một doanh nghiệp lớn ở thành phố, trên thương trường không ai không biết đến tên gia đình cô. Là con gái một, lại thông minh lanh lợi nên Linh được bố mẹ cưng chiều lắm, lúc nào Linh cũng nghĩ bản thân mình có thể hô mưa gọi gió, cô nói một chẳng ai dám nói hai. Người như Linh thì tuyệt nhiên khó tính trong vấn đề lựa chọn người yêu. Tiền bạc Linh không thiếu nên những gã đại gia, công tử nhà giàu Linh chẳng màng tới, đối tượng Linh nghĩ tới là những anh chàng thư sinh, lãng mạn, lạnh lùng một chút, là những anh chàng khiến cô phải lẽo đẹo chạy theo sau chứ không phải những người bám riết lấy cô.
Sau vài lần được cô bạn thân hẹn hò đến quán trà sữa sinh viên bên cạnh một trường đại học Linh mê mẩn “anh chàng trà sữa” tên người con trai Linh theo đuổi. “Anh chàng trà sữa” đó là Minh, một thanh niên nghèo, tốt nghiệp trường kinh tế, ra trường đã lâu nhưng vẫn chưa xin được việc nên làm thêm tại quán trà sữa.
Minh đẹp trai, hiền, dáng vẻ thư sinh, đúng mẫu người Linh đang tìm kiếm bao lâu nay. Nhưng Minh nghèo, là trai nghèo đích thực, bạn bè vẫn thường gọi Minh với cái tên đáng yêu “Minh nghèo bền vững”. Bởi số tiền anh kiếm mỗi tháng chỉ đủ để anh chi trả tiền sinh hoạt trên thành phố và số còn lại gửi về cho cha mẹ già ở quê.
Có lẽ cái nghèo vây lấy Minh khiến anh có cảm giác ngại yêu, đẹp trai như Minh những vẫn thuộc vào top “trai ế”. Tiền tiêu còn không đủ làm sao Minh dám nghĩ đến chuyện tán tỉnh, hẹn hò, yêu đương cô gái nào. Linh thầm thương trộm nhớ Minh đã lâu, cô chủ động tấn công Minh nhưng anh vẫn tỏ ra lạnh lùng, biết Linh là tiểu thư nhà giàu Minh càng lảng tránh, phần vì anh vốn không ưa tiểu thư, công tử nhà giàu, phần vì anh tự ti bản thân.
Nhưng ngày qua ngày Linh luôn thể hiện tình cảm, sự quan tâm của mình đến Minh khiến anh cảm động. Minh có tình cảm với Linh, anh thầm yêu cô nhưng chỉ dám câm nín, giấu kín tình yêu đó. Cho đến một ngày không thể giấu được tình cảm đó Minh đã uống thật say để có đủ dung khí thổ lộ với Linh, không ngần ngại cô gật đầu đồng ý.
Không ngờ chính đêm định mệnh đó Minh say, còn Linh lại tình nguyện trao cho Minh thứ quý giá nhất của đời người con gái. Linh yêu Minh và cô có thể trao cho anh những gì anh muốn. Đêm đó Linh thuộc về Minh, hơn 2 tháng sau bụng Linh to dần. Minh không phải người đàn ông thiếu trách nhiệm, nhưng nghèo như anh làm sao có thể nghĩ đến chuyện cưới vợ, đã thế lại là tiểu thư nhà giàu.
Video đang HOT
Thấy vậy bố mẹ Linh kịch liệt phản đối chuyện cưới xin, mẹ Linh thậm chí còn bắt con gái đi phá bỏ cái thai chứ không chấp nhận cho con gái cưới một gã nghèo kiết xác, không công ăn việc làm, gia đình quê nghèo không môn đăng hộ đối. Nhưng ý Linh đã quyết thì khó có thể xoay chuyển. Cô xách hành lý theo Minh về quê không cần sự cho phép của gia đình. Hai người đăng ký kết hôn, Linh theo inh về quê ở chẳng cần cưới xin.
Khi đó với Linh chỉ cần yêu thương là đủ, đâu cần tiền bạc, vật chất, nhà cao cửa rộng. Những thứ đó cô sớm đã chán ngán. Nhưng sau này Linh mới biết thiếu đi gia đình, cha mẹ cô chẳng thể làm gì. Cuộc sống nghèo khó ở quê khiến Linh gầy ốm thê thảm. Bố mẹ Linh không nghĩ rằng con gái mình có thể làm chuyện đó, ông bà chỉ muốn mặc kệ con gái một thời gian để cô cảm thấy khổ mà quay về nhà. Ngờ đâu, Linh dám giấu bố mẹ đăng ký kết hôn với Minh.
Minh đối xử với Linh rất tốt, Linh không phải làm gì, đến cơm cũng không phải nấu, quần áo thay ra có người giặt, nhưng tốt bao nhiêu đối với cô cũng không đủ. Làm sao Minh có thể mang đến cho Linh những thứ trước đây cô có. Dù có cố gắng đến mấy gia đình Minh cũng không thể mang đến cho Linh những bữa cơm như Linh muốn. Mỗi khi ngồi xuống mâm cơm Linh lại than trách “sao số tôi khổ thế này, cơm gì mà như cám lợn, ở nhà tôi những thứ này đâu có để cho người ăn…”.
Sau hơn 3 tháng Linh quyết định rời bỏ Minh về nhà nhận lỗi với bố mẹ mong được quay lại cuộc sống trước đây. Cô khóc mếu xin bố mẹ tha thứ, nhìn con gái gầy úa bố mẹ Linh xót lắm. Linh chợt nhận ra chỉ yêu thôi chưa đủ.
Theo Blogtamsu
Tình cha con
Vợ của anh vì một lý do ngoài ý muốn đã qua đời được 4 năm, anh vì không có cách nào có thể chăm sóc được bố mẹ nên cảm thấy chán nản và mệt mỏi.
Một buổi tối khi anh trở về nhà, vì quá mệt mỏi nên anh chỉ chào hỏi đứa con ngắn gọn và không muốn ăn cơm, cởi xong bộ comple liền lên giường nằm. Đúng lúc đó, ầm một tiếng, bát mì tôm làm bẩn hết chăn và ga trải giường, hóa ra trong chăn có một bát mì tôm. "Cái thằng danh con này", anh ta liền vớ một chiếc móc quần áo chạy ra ngoài đánh cho đứa con trai đang ngồi chơi một trận.
Đứa con trai vừa khóc vừa nói:
- Cơm sáng đã ăn hết rồi, đến tối con chưa thấy bố về thấy đói bụng nên đi tìm đồ ăn, con tìm thấy mì tôm trong tủ bếp, muốn nấu mì tôm ăn nhưng bố dặn không được tùy tiện dùng bếp gas nên con lấy nước nóng từ trong vòi tắm pha mì tôm, con pha một bát ăn, còn một bát để phần bố. Sợ mì tôm bị nguội nên con mang vào giường ủ trong chăn đợi bố về ăn cho nóng. Con mải chơi đồ chơi mới mượn được của bạn nên khi bố về đã quên không nói với bố.
Anh không muốn đứa con thấy mình khóc nên vội vã vào nhà vệ sinh, mở vòi nước và khóc. Khi đã ổn định tinh thần, anh mở cửa phòng con trai và nhìn thấy đứa con trai trong bộ quần áo ngủ, nước mắt giàn giụa và tay đang cầm bức hình của mẹ nó.
Từ đó trở đi, anh chăm sóc con trai tận tâm hơn, chu đáo hơn, khi con trai mới vào học cấp I, anh đánh con một trận nữa. Hôm đó, thầy giáo gọi điện về nhà báo con anh không đi học, anh lập tức xin nghỉ về nhà, chạy đi tìm con khắp nơi, sau vài tiếng đồng hồ đi tìm anh đến một cửa hàng bán văn phòng phẩm nhìn thấy đứa con đang đứng trước một đồ chơi điện tử, thế là anh tức giận đánh con, đứa con không một lời giải thích, chỉ nói "Con xin lỗi".
Một năm sau, anh nhận được điện thoại từ bưu điện, nói con trai anh đã bỏ một loạt các bức thư không viết địa chỉ vào hòm thư, cuối năm là lức bưu điện bận rộn nhất nên điều này gây ra rất nhiều khó khăn cho họ. Anh lập tức đến bưu điện, mang những bức thư đó về ném trước mặt con trai nói:
- Sao mày lại làm những trò tai quái thế này hả?
Thằng bé vừa khóc vừa trả lời:
- Đây là những bức thư con gửi cho mẹ.
Mắt người bố cay cay hỏi con:
- Thế sao một lúc gửi nhiều thư như vậy?
Đứa con nói:
- Trước đây con còn thấp nên không bỏ thư vào hòm thư được, bây giờ con lớn có thể bỏ thư vào được rồi nên con mang gửi hết những bức thư con viết từ trước đến giờ.
Ông bố nghe xong, tâm trạng rối bời không biết nói gì với con. Một lát sau ông bố nói:
- Mẹ con giờ ở trên thiên đàng, sau này con viết thư xong, hãy đốt nó đi thì có thể gửi thư cho mẹ được đấy.
Đợi đứa con ngủ, anh mở những bức thư đó xem đứa con muốn nói gì với mẹ, trong đó có một bức thư khiến anh vô cùng xúc động.
"Mẹ thân yêu của con: Con nhớ mẹ lắm! Mẹ ơi, hôm nay ở trường con có một tiết mục mẹ cùng con biểu diễn, nhưng vì con không có mẹ nên con không tham gia, con cũng không nói cho bố biết vì sợ bố sẽ nhớ mẹ. Thế là bố đi khắp nơi tìm con, nhưng con muốn bố nhìn thấy con giống như đang đi chơi nên con đã cố ý đứng trước một đồ chơi điện tử. Tuy bố đã mắng con nhưng con đã kiên quyết không nói cho bố biết vì sao. Mẹ ơi, con ngày nào cũng thấy bố đứng trước ảnh mẹ ngắm rất lâu, con nghĩ bố cũng như con rất nhớ mẹ đấy!
Mẹ ơi, con đã sắp quên giọng nói của mẹ rồi, con xin mẹ trong giấc mơ của con hãy để con được gặp mẹ một lần được không, để con nhìn thấy khuôn mặt của mẹ, nghe thấy giọng nói của mẹ, được không mẹ?
Con nghe mọi người bảo nếu ôm bức ảnh của người mình nhớ vào lòng rồi đi ngủ thì sẽ mơ thấy người đó, nhưng mà mẹ ơi, vì sao con tối nào cũng làm như thế mà trong giấc mơ của con vẫn không gặp được mẹ?"
Đọc xong bức thư, ông bố òa khóc. Anh không ngừng tự trách mình: phải làm sao mới có thể lấp được khoảng trống mà người vợ để lại đây?
Chúng ta là những ông bố bà mẹ khi đã mang cuộc sống của đứa con đến với thế giới này có nghĩa là gánh trên vai trách nhiệm vô cùng to lớn. Khi đã là một người mẹ, không nên tăng ca quá nhiều, khi đã là một người bố, không nên uống quá nhiều rượu, đừng nên hút nhiều thuốc, phải chăm sóc tốt cho bản thân mới có thể yêu thương con hết lòng, tuyệt đối đừng nên vì muốn kiếm nhiều tiền mà hủy hoại sức khỏe của mình, không có sức khỏe thì những danh lợi kia có nghĩa lý gì. Và cũng đừng nghĩ rằng đợi đến khi bố mẹ có nhiều tiền thì sẽ như thế này như thế kia, nào ai biết sau này chuyện gì sẽ xảy ra, có thể sau một giây mọi chuyện đã khác.
Những ông bố bà mẹ xin đừng vì những chuyện nhỏ nhặt mà dễ dàng ly hôn. Vì đau thương lớn nhất sau sự đổ vỡ đó không ai hết mà chính là thuộc về đứa con. Bạn đã kết hôn hay chưa kết hôn thì hãy nhớ một điều, xin hãy quý trọng "nó".
Theo Guu
Kéo em ra khỏi đau thương đi anh Em ghét bản thân mình, tại sao bỗng nhiên quá vô dụng và yếu mềm, cứ tự dằn vặt bản thân ngày này qua ngày khác, dẫu cho khi quay đầu bóng lưng vẫn thẳng, nhưng lòng trống rỗng và trái tim dập nát. Em từng nghĩ, một cô gái như em sẽ rất khó bị tổn thương bởi ai đó. Đã có...