Nỗi ê chề của cô dâu đã mất trinh
Sau một hồi ân ái, chồng chị giơ cái tát như trời giáng vào mặt chị, chị gần như ngất lịm.
Đó là món quà đầu tiên chồng tặng cho chị ngay trong đêm động phòng. Chị không khóc, chỉ đủ bình tĩnh để suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra. Và chắc chắn, cái giọt máu ấy là nguyên nhân của việc này. Chị không còn trinh tiết.
Chị biết chứ, vì thật sự chị đã đánh mất đi đời con gái cách đây 2 năm. Nhưng điều đó không có nghĩa là chị hư hỏng, lăng loàn hay là loại đàn bà không ra gì. Chị cũng yêu, cũng hi sinh và hiến dâng hết mình. Chị cũng từng xác định lấy người đàn ông kia làm chồng, nhưng cuộc sống không như ý, đã không cho chị lấy được anh ta. Cái ngày chị gặp người chồng hiện tại cũng chính là ngày trái tim chị được sưởi ấm, không còn băng giá.
Anh đã từng hỏi chị về mối tình đầu. Chị cũng đã kể cho anh nghe hết về người đàn ông chị từng đặt niềm tin. Anh cũng đã hứa rằng sẽ yêu chị hết lòng, không bao giờ làm chị tổn thương nữa. Cũng có vài lần anh hỏi chị bóng gió về chuyện trinh tiết, nhưng chị không nói vì chị không đủ dũng cảm. Nhưng có lẽ, sự ngập ngừng ấy của chị khiến anh tin, chị là cô gái trong trắng, chưa từng quan hệ với gã đàn ông nào cho tới ngày làm vợ anh.
Anh đã từng hỏi chị về mối tình đầu. Chị cũng đã kể cho anh nghe hết về người đàn ông chị từng đặt niềm tin. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Thế rồi đùng một cái, anh bất ngờ và xót xa khi không nhìn thấy dấu hiệu của sự trinh tiết. Anh không thấy giọt máu trên chiếc ga trải giường trắng anh đã giăng sẵn. Có lẽ, đó là niềm tin duy nhất anh dành cho chị. Cái tát ấy với chị mà nói như một sự xúc phạm lớn nhất từ trước tới giờ. Anh chưa bao giờ hỏi thẳng chị, chị cũng không có ý định giấu anh. Nếu anh muốn biết cặn kẽ, chị sẽ nói. Nhưng anh không hiểu, chuyện ấy đâu phải dễ mở lời.
Chị nằm im trên giường, còn anh xuống giường hút thuốc. Trước khi đến với anh và cho tới khi quyết định làm vợ anh, đây là điều chị lo lắng nhất. Nhưng chị tin vào tình yêu anh dành cho chị, tin vào lời hứa anh sẽ không làm chị tổn thương. Chị cũng tin rằng, chỉ cần yêu chị, anh sẽ bỏ qua cho chị mọi việc. Nhưng ngày hôm nay đây, cái tát của anh đã cướp đi tất cả tình yêu của chị, lòng chị đau rát, chị không nói được lời nào, nước mắt cứ chực tuôn ra nhưng lại không thể vì nỗi uất nghẹn trong lòng chị.
Đêm nay lẽ ra chị phải là người đàn bà hạnh phúc nhất trên đời, chẳng thể ngờ, đêm tân hôn lại thành đêm đầy đau khổ. Chị bắt đầu khóc, nước mắt tuôn rơi, chị ôm mặt khóc nấc. Có lẽ, dù tiếp tục cuộc hôn nhân này chị cũng không thể sống trong hạnh phúc. Rồi tới lúc, anh sẽ đay nghiến chị cả đời, chị phải sống lép vế, phải dè dặt, phải khúm núm…? Nếu như thế, chị sống khác nào địa ngục, làm vợ mà như người ở để anh đầy đọa hay sao? Chị sẽ phải đối diện với ngày mai như thế nào. Tại sao anh không hỏi, không cho chị một lời giải thích?
Theo VNE
Mình đã chia tay: Em quen rồi!
Hôm nay, em đủ tự tin để gật đầu, mỉm cười khi ai đó hỏi: "Em và anh đã từng yêu nhau".
Đã không còn những cuộc gọi sớm bình minh của anh để đánh thức em, không còn lời hỏi han em mỗi bưa cơm chiều, không còn ai đón đưa em lúc tan tầm, khi em buồn, em vui cũng không còn ai lắng nghe em nữa... Bởi vì anh giờ đây đang ở một chân trời khác. Anh đang làm những điều đó với người con gái mà anh lựa chọn sẽ đồng hành suốt cả cuộc đời này. Mà người đó lại không phải là em.
Em đã từng mơ mộng, mỗi buổi sáng mai thức giấc, anh hôn nhẹ lên trán em, mỉm cười chào ngày mới. Anh sẽ là người để em mong ngóng được gặp sau một ngày làm việc, là nơi chốn để em quay về khi em bị cuộc đời này làm tổn thương... Em đã từng ước mơ vậy đấy. Và anh cũng đã từng nói: "Anh sẽ làm cho mọi ước mơ của em thành hiện thực". Nhưng rồi một ngày anh đã ra đi, bỏ lại sau lưng giấc mơ còn dang dở của em và những lời hứa mãi là gió thoáng mây bay... Anh đi đã quá lâu rồi...
Kể từ ngày anh ra đi, em quằn quại trong nỗi đau riêng mình. Em chới với trong mỗi buổi sáng phải tự mình thức dậy và đối diện với cuộc sống không còn anh nữa. Em cũng đắm chìm trong nước mắt mỗi đêm dài khi nhớ về anh. Trước kia, mỗi khi có những vết thương mà cuộc đời "êm ái" trao tặng, em lại chạy về, xà vào vòng tay anh mà kể lể, khóc than. Giờ đây, cuộc đời ngoài kia vẫn yên bình quá đỗi nhưng lòng em thì nổi những cơn giông. Không ai trong số những kẻ xa lạ kia làm em bị tổn thương mà người làm em đau lúc này lại là chính anh. Xưa kia, cả thế gian quay lưng lại em vẫn có bờ vai để dựa vào. Nhưng giờ đây chỉ một mình anh quay lưng, em không tìm được ai khác giữa trăm người xa lạ ngoài dòng đơi kia để mà bấu víu.
Em đã từng ước mơ cùng anh nắm tay đi suốt cuộc đời, vậy mà anh đã rời xa (Ảnh minh họa)
Để quên anh, em cố gắng tống khứ mọi kỉ niệm vào một nơi mà em không thể nào nhìn thấy. Những món quà anh tặng, những vật làm em nhớ đến anh em đều đem đốt hết. Em cứ ngỡ làm như vậy em sẽ quên anh nhanh hơn. Em đã không hiểu rằng nếu lòng còn nhớ thì dù không có gì hiện hữu trước mặt em cũng sẽ không thể quên anh. Nhưng nếu lòng nguội lạnh, dù anh có đứng ngay trước mặt cũng không thể gợi lên chút cảm xúc nào thêm nữa.
Chia tay anh, em từng rất sợ khi nghe một người quen nào đó nhắc đến tên anh. Em muốn chạy ngay ra khỏi đám đông đó, trở về căn phòng và tự ôm lấy mình. Em sợ người ta bàn tán rằng có thời chúng mình đã từng yêu nhau nhưng giờ anh lại là của người con gái khác. Em sợ có ai đó vô tâm mà hỏi: "Hai người chia tay rồi à"... Em sợ cái nhìn đầy thương hại của họ dành cho em. Vì họ biết, anh hạnh phúc bên người mới còn em vẫn khắc khoải không quên cuộc tình với anh. Như thế có nghĩa là em bị phụ tình, em thật đáng thương.
Em đã trốn chạy rất nhiều. Em thu mình lại vì sợ ai đó động chạm và phá bĩnh sự bình yên mà em cố tạo ra cho mình. Nhưng em càng trốn chạy thì càng mệt nhoài. Không còn anh ở bên em động viên em cố gắng, không còn anh lau cho em những giọt nước mắt... Chính anh chứ không phải là ai khác dành tặng cho em sự yếu đuối hôm nay.
Em thu mình lại trong nỗi đau, cho tới ngày hôm nay, em đã can đảm để đối diện với cuộc đời (Ảnh minh họa)
Đã phải mất quá nhiều đêm trong nước mắt, phải mất quá nhiều thời gian cho mỗi sáng mai tỉnh dậy mà em không nhớ anh... Em cũng không nhớ bằng cách nào em vượt qua được. Có lẽ người ta nói đúng, đó là phương thuốc thời gian. Em đau một ngày, hai ngày, 1 tháng, 2 tháng và dần dần học cách quen với nỗi đau đó. Khi đã quen được rồi, cảm giác đau sẽ mất đi và em trở về là em của ngày hôm qua. Của quãng đời chưa từng bị tổn thương vì anh.
Giờ thì em đủ tự tin để đối diện với cuộc đời. Đủ để mỉm cười và gật đầu khi ai đó hỏi: "Hai người đã từng yêu nhau đúng không?". Em cũng tin mình đủ bình tĩnh để ngồi nghe một người quen nào đó nói về hạnh phúc của anh và người mới. Và dám chắc, em cũng đủ mạnh mẽ để một ngày nào đó vô tình gặp lại, em sẽ không vội quay đi giấu hàng nước mắt mà sẽ nhìn thẳng vào mắt anh nói hai tiếng: "Chào anh!"
Theo VNE
Muốn bỏ anh theo người tình giàu Anh yêu tôi nhưng tình yêu đâu có thể đảm bảo cho cuộc sống hạnh phúc nếu không có tiền? Tôi biết điều này với anh và gia đình là quá tàn nhẫn. Tôi thương anh nhưng sợ rằng tình thương đó sẽ khiến cả tôi và anh đều phải khổ sở, chật vật trong quãng đời phía trước nếu chúng tôi đến...